Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Này, anh có phải hơi quá đáng rồi không?"
Tại một bàn ăn gần cửa sổ, gió hiu hiu thôi, mái tóc cô gái theo gió khẽ khàng tung bay.
"Anh đã khách sáo lắm rồi đấy! Nếu không em nghĩ cô ta có thể lành lặn bước ra khỏi công ty hay sao? Chưa đánh cho cô ta tàn phế đã là may mắn lắm rồi!"
Dương Dương nhếch môi, như cười như không trả lời
"A, thì ra Dương đại bồ tát đã quá nhân từ rồi! Là em không biết điều, còn ở đây oán trách anh phải vậy không?"
Dứt lời cô không hề khách sao, nắm lấy tai Dương Dương kéo mạnh một cái.
"Ai da, em dám"
Dương Dương đau đến nhíu mài
"Anh nghĩ em không đam à?"
Trịnh Sảng mỉm cười "Trìu mến" nhìn hắn, sau đó tăng lực tay.
"Tiểu, tiểu Sảng tốt bụng, hay em buông anh ra trước đi há! Có gì từ từ nói..."
Anh cười gượng nhưng cô đầy uỷ khuất, sao cô lại dữ vậy chứ! Cứ tưởng ra ngoài hai năm thì cái tính thích đánh người kia cũng giảm lại đôi chút rồi chứ! Thật không ngờ.....
"Vậy còn nghe được"
Dứt lời cô buông tay.
Ai da, đau chết anh mà! Cái tai đáng yêu, tội nghiệp này, sao này màu phải chịu khổ dài dài rồi. Haizzz, Dương Dương thầm thở dài