Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đúng vậy!" Trầm mặt một lúc lâu ba Dương mới trả lời.
"Thôi, đừng nói chuyện này nữa! Tiểu Sảng à! Con khi nào thì có thể cho bà bế cháu"
Bà Dương nói
"A, cái này...."
Trịnh Sảng nghe nói thế liền đỏ mặt, quay sang Dương Dương, dùng ánh mắt cầu cứu
Bà xã đã cầu, anh đương nhiên rất sẵn sàng làm anh hừng cứu mỹ nhân, giúp cô qua ải
"Bà à! Chuyện này nói còn rất sớm, hơn nữa lúc này con còn chưa muốn có con!"
Dương Dương nói
Mọi người trong nhà nghe đến đây đều sửng sốt cả lên.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi con chưa muốn có con! Cái thằng này, như vậy là không được đâu!"
Mẹ Dương nói, sắc mặt có chút bất đắc dĩ
"Không phải, chỉ là...con và Tiểu Sảng xa nhau mấy năm dài, nói thật, con muốn hưởng thế giới riêng của hai người thêm vài năm nữa."
Dương Dương giải thích, quả thật anh không muốn lúc này tự dưng lại chui ra một đứa bé xen vào cuộc sống của anh và cô. Muốn có con phải chờ vài năm nữa đã.
Trịnh Sảng nghe Dương Dương nói vậy thì khẽ chau mài, cô biết, ba, mẹ và cả bà đều rất mong có một đứa cháu. Cô...cũng muốn. Nhưng anh đã nói thế.....
"Không cần như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!"
Như vậy vừa đúng không làm ai buồn lòng. Cứ thuân theo tự nhiên, theo ý trời vậy.
"Tiểu Sảng nói đúng. Bà cũng không ép hai đứa có em bé sớm, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Bà Dương cười hiền lành, nhưng trong mắt không tránh khỏi thất vọng.
Trịnh Sảng vừa nhìn bà liền thấy đau lòng, vội đến ngồi cạnh bà, mỉm cười tựa đầu vào vai bà, an ủi một chút.
Bà Dương thấy cháu cưng như thế thì làm sao nỡ mà bắt ép, bàn tay ấm áp xoa xoa lưng đứa cháu nhỏ, trong mắt đều là cưng chiều.
Ba Dương không nói gì, ông thừa biết đứa con này của mình cố chấp đến thế nào, có khuyên cũng vô dụng thôi, như vậy đi, thuận theo tự nhiên cũng tốt.