Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 22:
“Năm vạn?” A Long nghỉ ngờ hỏi.
“Con mẹ mày, năm mươi vạn! Thiếu một đồng bà đây đốt nhà mày.” Đào Yêu Yếu lạnh lùng nói.
A Long đau lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn ta xui xẻo, động đến Đào Gia.
“Vâng, năm mươi vạn, bây giờ tôi sẽ bảo người đi lấy.”
*Ò.” Đám đông nhôn nhao, cô bé này thật là hung tợn, mở miệng là đòi năm mươi vạn, một chút cũng không chần chừ.
Mà điều khiến đám đông ngạc nhiên hơn nữa là đám côn đồ đó đẩy một người đàn ông trung niên từ một căn phòng ra.
Sắc mặt người đàn ông đó trắng bệch, đang vô cùng sợ sệt.
Người này tên là Tống Thành, ông chủ của nhà máy này.
Hắn ta không thể nào hiểu được, rõ ràng đã trả tiền cho đám côn đồ đó rồi, vậy mà lại bị phản lại, thật là thiều đạo nghĩa giang hồ.
Hắn ta làm sao mà biết được, đứng trước tính mạng, đạo nghĩa giang hồ không là cái gì.
Trước sự uy hiếp của A Long, Tống Thành xin lỗi tất cả công nhân, thừa nhận sẽ lập tức trả họ những tháng lương đã nợ, sẽ bồi thường cho những công nhân bị đánh bị thương.
Chuyện này được giải quyết một cách nhanh chóng.
Tiêu Dương đi đến trước mặt Vương Tiểu Hồ, cười nói: “Anh Tiểu Hổ, em thay mặt mẹ em với công nhân trong nhà máy, cảm ơn anh.”
Vương Tiểu Hồ cười nói: “Cảm ơn gì chứ, đều là anh em.
Cậu là bạn của đại tiểu thư, vậy thì cũng là bạn của Tiểu Hỗ tôi. Sau này ai bắt nạt cậu cậu cứ nói, một cuộc điện thoại anh em nhất định sẽ đến.”
“Cảm ơn anh Tiểu Hổ.” Tiêu Dương cười cười, tính cách thẳng thắn như Vương Tiểu Hỏ, anh rất thích.
“Anh Tiểu Hồ, Tiêu Dương không phải là bạn bình thường của em đâu.” Đào Yểu Yểu đi qua đó nói, “Anh ấy là sư phụ của em, võ công lợi hại lãm đó.”
*Ò?” Vương Tiểu Hỗ hứng thú mở to mát, có thể làm Đào Yểu Yêu can tâm tình nguyện nhận làm sư phụ, nhất định không phải là người bình thường. “Hôm nào rảnh rỗi, chúng ta đấu một chút.”
Tiêu Dương cười cười, “Anh Tiểu Hổ, em không phải là đối thủ của anh, không cần đánh, em nhận thua rồi.”
Đào Yểu Yểu nhìn Vương Tiểu Hỗ nói: “Anh không phải là đối thủ của sư phụ em, không cần đánh nữa.”
Trán của Vương Tiểu Hỗ nhăn lại.
Đào Yếu Yếu tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh Tiểu Hồ, sao anh lại đột nhiên đến đây? Lẽ nào, enh sai người theo dõi em?”
Vương Tiểu Hổ có chút không tự nhiên nói, “Đại tiểu thư, tôi cũng không có cách nào khác, ông chủ đã căn dặn, bảo tôi nhất định phải bảo vệ an toàn cho em. Lần trước, em bị người khác bao vây, ông chủ đã rất sợ hãi.”
“Sợ gì chứ, em không phải vẫn sống đây sao?” Đào Yểu Yêu không bằng lòng nói.
Vương Tiểu Hỗ cười nói, “Đại tiểu thư, dù sao thì chúng tôi vẫn cẩn thận một chút, tôi tuyệt đối sẽ không để cô bị thương.”
Đào Yếu Yểu nghĩ đến chuyện lần trước, không kìm được thở dài.
“Được rồi, anh Tiểu Hổ, anh về đi, em với sư phụ phải trở về trường học rồi.”
Ánh mắt của Vương Tiểu Hổ dán vào cổ cô, phát hiện có vết hằn màu hồng.
“Đại tiểu thư, cô bị thương rồi?”
Đào Yếu Yếu vẫy tay, “Vết thương nhỏ này, không đáng là gì.” Vết thương trên cổ là do lúc nãy đánh nhau bị gậy bóng chày của một tên côn đồ đánh trúng.
“Đại tiểu thư, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Vương Tiểu Hỗ vừa nói vừa kéo lấy tay của Đào Yêu Yểu.
“Anh Tiểu Hồ, em không đi.” Đào Yểu Yểu nhăn mày nói.
“Nếu như cô không đi, sau này ông chủ sẽ quản cô chặt hơn đó.” Vương Tiểu Hỗ nói.
Đào Yểu Yểu nghĩ cũng thấy có lí, đành nói: “Được thôi, em đến bệnh viện với anh.”
Cô quay đầu nhìn Tiêu Dương, sau đó đưa chìa khóa xe cho Tiêu Dương.
“Anh lái xe của em về trường đi, em đến bệnh viện với anh Tiểu Hổ.” Nói xong, cô rời khỏi nhà máy.
Tiêu Dương cười một tiếng, cô nhóc này đúng là có cá tính. Có điều qua sự tiếp xúc hôm nay, anh phát hiện tính cách của Đào Yểu Yếu rất tốt, mặc dù có chút bá đạo, nhưng bản tính lương thiện.
“Tiểu Dương.” Trịnh Nguyệt Nhu lên tiếng.
“Mẹ.” Tiêu Dương quay đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Trịnh Nguyệt Nhu, có lẽ là do mất máu quá nhiều.
Anh nhắm mắt lại, quyển sách thần bí lại hiện ra trong đầu.
Tiêu Dương nhanh chóng tìm được cách cầm máu trong cuốn sách, đọc qua một lần rồi ghi nhớ lại. Sau đó từ trong túi áo ra lầy một hộp nhỏ.