Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Xã Tôi Là Tổng Tài
  3. Chương 3
Trước /31 Sau

Bà Xã Tôi Là Tổng Tài

Chương 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 3: Nghiêng nước nghiêng thành.

“Chị Mai, đó là ai vậy?” Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng của mỹ nữ, nước miếng đều sắp chảy ra. Chị Mai đã rất đẹp rồi, nhưng người phụ nữ kia còn đẹp hơn cả chị Mai.

“Tiểu tử thối, con ngươi sắp rơi xuống luôn rồi kìa.” Chị Mai nhìn Tiêu Dương, thần bí nói: “Nghe nói đến đệ nhất mỹ nữ của Giang Thành chưa?”

Tiêu Dương kinh ngạc mở to mắt.

Nghe nói đệ nhất mỹ nữ của Giang Thành, nghiêng nước nghiêng thành, còn khó ngờ được nữa là, cô ấy là một người kinh doanh tài giỏi, hai mươi mấy tuổi đã trở thành chủ tịch của tập đoàn kinh doanh lớn nhất Giang Thành, năng lực vượt qua người khác.

“Lẽ nào chính là cô ấy?”

Chị Mai gật đầu: “Không sao, cô ấy chính là tiểu thư của Lâm Gia, Lâm Mặc Hàm. Cho cậu một cơ hội, đi phục vụ đệ nhất mỹ nữ Giang Thành, có đi không?”

Tiêu Dương nghe xong hai con mắt liền sáng lên, nhưng lại cười nói: “Em muốn đi, có điều”

“Có điều cái gì?”

“Có điều, em sợ chị Mai ghen.” Tiêu Dương cười hi hi nói.

“Đáng ghét!”

Đi đến phòng vip của tầng hai, trong phòng chỉ còn lại Lâm Mặc Hàm, thư kí Lâu Tiêu Tiêu của cô được phái ra ngoài làm việc, không còn trong phòng này nữa.

Tiêu Dương đặt cafe lên bàn. “Lâm tiểu thư, đây là cafe lam sơn mà cô gọi, mời dùng.”

“Cảm ơn.” Lâm Mặc Hàm không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, nhăn mày lại.

Tiêu Dương đặt xong cafe xuống bàn, không lập tức rời đi, mà theo thói quen tính cách nhìn ngực cô, miệng há hốc, trong lòng nghĩ:

“Ngoan ngoan, 36D, rất phẳng!”

Lại nhìn xuống phía dưới, đôi chân tuyệt đẹp, ngón chân dài dài, đùi săn chắc.

Tiêu Dương lặng lẽ liếm môi.

Đệ nhất mỹ nữ Giang Thành, quả nhiên không phải chém gió mà ra.

“Cậu đang nhìn cái gì!?” Tiêu Dương vẫn còn đang ngây ngốc, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng.

Chỉ nhìn Lâm Mặc Hàm nhăn mày lại, trong mắt tràn đầy tức giận.

Tiêu Dương ngơ ra, trong lòng nghĩ chỉ nhìn cô một chút thôi mà, có cần phải tức giận vậy không? Nhưng đến khi bản thân anh phát hiện ra chỗ kia của mình có chút bất thường, liền hiểu ra.

“Ồ tôi đi trước đây.” Tiêu Dương có cảm giác bị người khác bắt quả tang tại trận khi đang đi trộm đồ.

“Không được đi!”

“Ồ.”

“Lúc nãy cậu nhìn thấy cái gì?” Lâm Mặc Hàm lạnh lùng hỏi, tiểu tử này thật là đáng ghét, dám ở trước mặt mình có phản ứng như vậy.

“Tôi không nhìn thấy gì hết.” Tiêu Dương ngại ngùng gãi đầu, gương mặt lão luyện đột nhiên đỏ lên.

“Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, bảo chị Mai thay người khác đến phục vụ.” Lâm Mặc Hàm không muốn nhìn thấy anh nữa, lạnh lùng vô cùng.

Tiêu Dương đi ngoài đóng cửa lại, chút sữa thì chết ngột.

Đúng lúc đó, Tiêu Dương nghe thấy chị Mai ở dưới lầu gọi anh: “Tiêu Dương, phòng bếp hết đường kính rồi, cậu đến siêu thị bên cạnh mua mấy túi về đây.”

“Được thôi!” Tiêu Dương đều đang có chút khó chịu, nhân cơ hội này đi ra ngoài giải quyết một chút, cầm theo một bao thuốc lá đi ra ngoài.

Bên cạnh tiệm cafe có một siêu thị lớn, Tiêu Dương đi ra từ cửa sau của tiệm cafe, có thể đi đến con đường dành cho nhân viên của siêu thị.

Bây giờ là giờ làm việc, nên con đường này rất vắng vẻ.

Đúng lúc anh đi vào siêu thị, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng của hai người phụ nữ. Mặc dù chỉ là nhìn qua, nhưng Tiêu Dương phát hiện thân hình của hai người này tuyệt đối không tầm thường, chưa nói đến phía trước như thế nào, nhưng bóng hình này thật sự đẹp.

Nghĩ đến đây là nơi dành cho nhân viên, ánh mắt của Tiêu Dương sáng lên. Lẽ nào, hai người phụ nữ có thân hình đẹp cháy bỏng này là nhân viên của siêu thị, đang chuẩn bị thay đồng phục?

Ồ ồ, thật sự may mắn.

Tiêu Dương lúc nãy còn cảm thấy khó chịu, bây giờ lại vô cùng vui mừng, nấp trộm ở một góc nhỏ, nhìn về phía bên đó.

Mà lúc đó, anh lại nghe thấy một người phụ nữ nói: “Thủy Tiên, nhiệm vụ lần này không thể thất bại, thành công rồi, sau này chúng ta sẽ không phải làm sát thủ nữa.”

Sát thủ?

Cả người Tiêu Dương run cầm cập, anh không ngờ rằng, hai người phụ nữ có thân hình tuyệt đẹp này, lại là sát thủ.

Mà lúc này, một người phụ nữ khác nói, “Anh Túc, lát nữa cô đi thu hút sự chú ý của bốn người bảo vệ kia. Tôi sẽ đi đến tầng hai xử lí mục tiêu.”

“Được.”

Nói đơn giản vài câu, hai người sát thủ đi về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhanh chóng trốn vào phòng cứu hỏa của siêu thị, thông qua khe cửa, anh nhìn thấy hai người phụ nữ đi ra khỏi chỗ dành cho nhân viên.

Chết rồi!

Tiêu Dương đột nhiên tỉnh lại, anh biết mục tiêu mà họ nói là ai rồi, bốn người bảo vệ, phòng trên tầng hai, mục tiêu của họ, không phải là Lâm Mặc Hàm hay sao?

“Bà cô, thanh cao gì chứ, đến lúc then chốt không phải vẫn cần ông đây cứu cô hay sao!” Tiêu Dương mắng một câu, không kịp mua đường, nhanh chóng chạy về tiệm cafe.

Trong tiệm cafe, một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác nhạt màu dần dần bước vào.

“Xin chào mỹ nữ, xin hỏi cô đi mấy người?” chị Mai nhìn thấy đi vào là phụ nữ, nên không cảm thấy có chút gì kì lạ, bởi vì những người đến đây tiêu sài đều trang điểm kiểu vậy.

“Hai người, chuẩn bị cho tôi một phòng, trên tầng hai.” Vị mỹ nữ đó trả lời.

“Dạ được.” Chị Mai cười cười, “Mỹ nữ, phòng của cô ở tầng hai, phòng vip số hai.”

Người phụ nữ đó gật gật đầu, yên tĩnh đi lên phòng.

Mà lúc này, Tiêu Dương cũng từ cửa sau chạy vào.

“Chị Mai, lúc nãy có phải có một vị mỹ nữ có thân hình nóng bỏng đi vào đây không?”

Tiết Mai nhìn Tiêu Dương một mắt: “Tiểu tử thối, chỉ biết nhìn người đẹp, đường mà tôi cần cậu mua đâu?”

Tiêu Dương vội vàng nói: “Chị Mai, không kịp giải thích với chị, việc này rất nghiêm trọng, chị nói cho em biết, lúc nãy có phụ nữ vào đây hay không?”

Tiết Mai ngây người: “Có đó, cậu muốn làm gì?”

“Cô ấy ở đâu?”

“Phòng số hai của tầng hai.”

Tiêu Dương bất an, nhanh chóng bước lên cầu thang. Anh dùng sức đẩy cửa phòng của Lâm Mặc Hàm, phát hiện cửa phòng bị khóa từ bên trong.

Chết rồi! Sát thủ nhất định đang ở trong đó.

Anh không kịp nghĩ nhiều, dùng lực mạnh đạp cửa!

Mà lúc này, sát thủ đang ở trong phòng, tay đang cầm một con dao găm bóng loáng, mũi dao đang hướng về phía Lâm Mặc Hàm.

Thủy Tiên không ngờ rằng sẽ có người xông vào, trong lòng cô đột nhiên trở nên vội vàng, bay người lên, dùng lực của bản thân, hướng đôi chân dài về phía Lâm Mặc Hàm.

Rất nhanh!

Tiêu Dương ý thức được điều đó, nhanh chóng chạy lên trước mặt Lâm Mặc Hàm, điều mà anh không ngờ tới chính là, giày cao gót của sát thủ, đột nhiên có một con dao chìa ra.

Chỉ nghe thấy tiếng mũi dao đâm vào thịt, mũi dao đó đâm vào tim của Tiêu Dương.

“A!”

Tiêu Dương kêu lên rất thảm, sau đó dùng hết sức lực của bản thân, đẩy sát thủ ngã xuống.

Sau đó, anh mất đi ý thức, hôn mê bất tỉnh.

Bệnh viện tốt nhất của Giang Thành.

Tại phòng ICU, mặt Tiêu Dương trắng bệch nằm trên giường bệnh, băng vải trắng quấn quanh ngực, ở trong trạng thái hôn mê. Căn phòng chỉ còn lại âm thanh của các thiết bị y tế.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng chờ ngoài phòng bệnh.

Lâm Mặc Hàm ngây người ra đứng nhìn Tiêu Dương đang hôn mê trong phòng bệnh, nhăn mày lại.

“Tiểu thư, cô đã đứng ở đây nửa ngày rồi, nếu cứ tiếp tục đứng như vậy, sẽ không tốt cho cơ thể.” Một người đàn ông có mái tóc hơi bạc trắng, đứng bên cạnh Lâm Mặc Hàm, cung kính nói.

Lâm Mặc Hàm lắc lắc đầu: “Bác Phúc, chủ nhiệm Vương nói sao?”

Chủ nhiệm Vương là bác sĩ có tay nghề tốt nhất của thành phố này, coi trọng mặt mũi của Lâm gia, mới đồng ý làm phẫu thuật cho Tiêu Dương.

Bác Phúc không còn cách nào khác đành nói: “Chủ nhiệm Vương nói, ngài ấy đã cố gắng hết sức rồi. Tim của cậu nhóc này bị đâm như vậy, trừ phi là xuất hiện kì tích, bằng không cậu ấy.”

Cả người Lâm Mặc Hàm lạnh toát, cô thở dài một tiếng, yên yên tĩnh tĩnh. Một sinh mạng của người lạ, dường như vì cô, nên mới phải rời khỏi thế giới này.

Mặc dù cô không thích Tiêu Dương, thậm chí còn có chút ghét bỏ, nhưng chính tiểu tử háo sắc này, vào thời điểm quan trọng nhất cứu sống cô.

Ý trời!

Cô trầm mặc vài phút, quay đầu hỏi: “Bác Phúc, bên cảnh sát trả lời chưa?”

Bác Phúc trầm giọng nói: “Cô chủ, bên cảnh sát đã có tin tức, nhưng, không phải là tin tốt.”

“Sao lại nói thế?” Lâm Mặc Hàm có chút không hiểu hỏi lại.

“Sát thủ bị bắt khai rằng, họ là sát thủ của một tổ chức có tên Man Đà La.” Bác Phúc nhăn mày nói.

“Man Đà La?” Lâm Mặc Hàm nhắc lại.

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Đô Thị Thần Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net