Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường trở về, Nguyệt Độc Nhất âm trầm không nói một câu nào, Trình biết là anh đang giận về chuyện cô tự ý trốn đi, thật ra thì cô cũng có tự do cho riêng mình mà, anh có quyền gì mà tước đoạt tự do của cô chứ, chỉ là vừa thấy nét mặt lạnh nhạt của Nguyệt Độc Nhất, cô cũng không dám lớn tiếng cãi lại, liền ở trong lòng tự khinh thường mình.
"Người đàn ông kia là ai?"
"A, anh ta là Reynold, anh cũng gặp rồi mà."
Nguyệt Độc Nhất đang cố gắng nhớ lại ấn tượng về Reynold, nhưng anh suy nghĩ hồi lâu mà cũng không thấy, đối với anh những thứ râu ria thì không đáng để ở trong lòng, cũng không cần phải nhớ tên: "Em đã ăn cơm cùng với anh ta à?"
Đây chính là sự thật, không sai, Nguyệt Độc Nhất đang nói sự thật, cũng không sai, lúc đó Trình Trình cũng không biết nên trở về như thế nào, cô liền dứt khoát không về, theo suy nghĩ của cô thì chính là cùng với mấy người râu ria ăn cơm, huống chi từ đầu tới đuôi cô cũng chỉ toàn ăn, cho nên đúng là đã ăn cơm. Nhưng mà Nguyệt Độc Nhất đang chờ Trình Trình trả lời, vấn đề là đây không phải là câu hỏi, cho nên cô phải làm thế nào đây: "Em vẫn thường ăn cơm với anh mà."
Nguyệt Độc Nhất liền không nói gì, cho nên không gian trong xe rất im lặng và ngột ngạt, nhưng Thủy Bách Thiên lại không bị ảnh hưởng, anh chỉ mỉm cười và lắng nghe hai người trò chuyện với nhau, ngón tay còn gõ nhịp lên mặt bàn.
"Ngày mai anh sẽ đến gặp ba mẹ của em." Đột nhiên Nguyệt Độc Nhất mở miệng.
Trình Trình vừa nghe xong tóc gáy của cô đều dựng đứng cả lên: "Không được!" Cô liền tỏ ra rất sợ hãi trước ánh mắt dò xét của Nguyệt Độc Nhất, nhưng cô lại lập tức cười làm lành, "Ba mẹ em đều là người bình thường, nhân vật lớn như anh mà đến gặp họ, chắc chắn là sẽ dọa cho ba mẹ sợ đó."
"Anh đã sắp xếp xong cả rồi, ngày mai sẽ đi sớm." Nguyệt Độc Nhất liền bỏ qua sự từ chối của Trình Trình.
Trình Trình liền chu miệng về phía Nguyệt Độc Nhất: "Đồ độc tài!"
Trình Trình đang rất giận, cho nên để bày tỏ sự tức giận của cô, lúc hai người trở về nhà, cả đêm cô liền ngủ quay lưng lại với Nguyệt Độc Nhất, nhưng anh cũng chẳng nói gì với cô. Cho nên đến lúc cô thức dậy, toàn thân thì đau nhức, cũng vì cô cố gồng người để thẳng lưng mà ngủ một đêm. Nhưng dọc đường đi về nhà, Nguyệt Độc Nhất vẫn dịu dàng giúp cô xoa lưng, đáng tiếc vẫn không giảm bớt sự sợ hãi của cô được, Trình Trình liền có cảm giác là mình đã chết khi xe về đến cửa nhà cô.
Chuông cửa vừa vang lên, mẹ Trình liền ra mở cửa, thật không ngờ lại nhìn thấy cô con gái đã lâu không gặp, bà liền vui vẻ gọi: "Trình Trình của ông đã về rồi này, mình à, con gái ông đã về rồi."
"Trở về thì trở về chứ, bà kích động làm cái gì." Đang ngồi trên ghế đọc báo, ông chủ số một của Trình gia chỉ giả vờ trấn định vậy thôi, thật ra thì ông cũng rất nhớ cô con gái đã lâu không về nhà của mình, "Chịu về nhà rồi sao, ba cứ tưởng con còn không bỏ được cái phòng thí nghiệm của con cơ đấy, cháu ngoại của ba đâu?"
"Ba, Trình Vũ đang đi học." Đã lâu không gặp ba mẹ, Trình Trình rất vui liền quên mất người đàn ông đang đứng sau lưng của cô mất rồi.
"Hừ, nhà trẻ có cái gì tốt đâu, cháu ngoại của ba thông minh như vậy đã có thể lên được tiểu học rồi, xin nghỉ một ngày thì sẽ chết à, ba xem con không muốn dẫn nó về đây thì có, vì sợ ba tranh giành nó với con."
"Ông nói gì vậy, nó là con gái của mình mà." Mẹ Trình liền liếc chồng mình, chợt bà liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở sau lưng Trình Trình, "Vị này là?"
"Bác gái, xin chào bác, tên của cháu là Nguyệt Độc Nhất, là chồng của Trình Trình."
"Chồng sao?" Mẹ Trình liền ngây ngẩn cả người, bà nói cũng không ra hơi.
"Anh đang nói bậy gì đó, mẹ, đừng nghe anh ấy nói lung tung, anh ấy là....Bạn trai của con." Trình Trình nhìn người đàn ông bên cạnh cô rồi suy nghĩ một chút, làm sao để vừa có thể lừa được ba mẹ vừa có thể khiến cho anh ấy không tức giận, "Hai người không phải đang lo con suốt ngày làm thí nghiệm, không lo kiếm bạn trai đấy sao, con mang anh ấy về giới thiệu với hai người đây."
"À ra vậy..., Hai đứa vào nhà ngồi đi." Mẹ Trình vội vàng mời cả hai người vào nhà.
Nguyệt Độc Nhất cũng không phải không chuẩn bị trước, liền lấy ra quà tặng mà Thủy Bách Thiên đã chuẩn bị sẵn từ trước đó: "Bác gái, đây là vé xem Hí kịch, sẽ trình diễn vào thứ hai tuần sau ở Viện Hí kịch, còn đây là tranh thư pháp của Tống Triều , hy vọng hai bác sẽ thích nó."
"Ai, cháu đến là tốt rồi, cần gì phải khách sáo chứ." Mẹ Trình rất bất ngờ, vì vé xem kịch này rất khó mua, hơn nữa bà cũng rất thích nghe Hí kịch, đứa nhỏ này cũng thật có lòng: "Các con đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì ở lại ăn cơm đi."
Trình Trình liền im lặng, người này ngay cả ba mẹ của cô thích gì cũng đã điều tra kĩ lưỡng cả rồi, đây gọi là hối lộ nha, thật không biết xấu hổ! Ba Trình từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng nói gì, ông đang im lặng quan sát người con trai trước mặt, khí phách hiên ngang mà chững chạc, thật sự là một người đàn ông tốt, mặc dù trong lòng ông đã ngầm công nhận Nguyệt Độc Nhất, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt, cha vợ nhìn mặt con rể thì không nên quá để lộ: "Tiểu tử, cháu làm việc ở đâu?"
"Ba, anh ấy làm kinh doanh." Trình Trình liền mở miệng trước, bị ba Trình liếc mắt một cái liền im lặng không nói lời nào.
Có thể mua được tranh thư pháp của Tống Triều làm quà tặng, ra tay cũng thật hào phóng, chắc là làm ăn cũng không nhỏ nhỉ: "Cháu kinh doanh cái gì vậy?"
Nguyệt Độc Nhất liền nhìn sang Trình Trình, Trình Trình dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, nếu anh dám nói ra anh làm nghề buôn bán vũ khí, em sẽ trở mặt với anh ngay lập tức, nhưng cô hiểu Nguyệt Độc Nhất, anh sẽ không nói dối như vậy, cho dù là bán vũ khí hay bán trái cây đối với anh cũng đều như nhau cả thôi.
"Cháu kinh doanh hàng công nghiệp nặng ạ." Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt mở miệng, Trình Trình liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, công nghiệp nặng cũng không phải là nói dối nha.
Ba Trình liền gật đầu một cái, xem như hài lòng với đáp án này: "Nhà cháu ở đâu vậy, ba mẹ cháu làm việc ở đâu?"
"Ba mẹ cháu không có ở đây."
Không cha không mẹ sao? Như vậy cũng tốt, sẽ không gặp phải vấn đề mẹ chồng nàng dâu, đối với con gái của mình sẽ không chỉ tay năm ngón: "Cháu có biết Trình Vũ cháu ta không?"
Nguyệt Độc Nhất liền gật đầu một cái, ba Trình coi như đã đồng ý, nếu không ngại quá khứ của con gái họ, điều kiện thì tốt, thân thế cũng trong sạch, như vậy thì ông cũng không quá bắt bẻ, chỉ cần con gái mình thích là được rồi: "Con gái của ta trước đây không biết nhìn người, ta cũng chưa kịp dạy dỗ tên tiểu tử kia một trận, chỉ là về sau con hãy đối xử tốt với nó, biết không?"
Không biết nhìn người?
"Ba! Anh ấy biết mà." Trình Trình không đợi Nguyệt Độc Nhất mở miệng liền giành nói trước.
"Được rồi, mọi người tới ăn cơm đi." Mẹ Trình ở bên kia kêu lên.
"Ăn cơm, ăn cơm." Trình Trình liền lôi kéo Nguyệt Độc Nhất đến bàn cơm, đối với hành động khó hiểu của Trình Trình, trong mắt của Nguyệt Độc Nhất, anh lặng lẽ ghi lại ở trong lòng, anh biết nhất định là cô đang có chuyện gì giấu anh.
"Độc Nhất à, ăn nhiều một chút đi, tay nghề của bác không tốt lắm, cháu thông cảm nhé."
"Thức ăn rất ngon." Nguyệt Độc Nhất chỉ nói sự thật, thức ăn rất ngon, nếu không ngon anh sẽ không ép buộc mình phải ăn, dĩ nhiên anh cũng không ngại mà nói ra những lời nịnh nọt ba mẹ vợ, liền bị Trình Trình liếc mắt xem thường.
Được con rể tương lai khen ngợi, Mẹ Trình liền rất vui vẻ, cho nên rất nhiệt tình mà gắp thức ăn cho anh, làm cho Nguyệt Độc Nhất sững sờ một chút, anh không thích người khác gắp thức ăn cho mình, nhưng Thủy Bách Thiên nói rằng phải làm cho ba mẹ vợ được vui vẻ, cho nên anh cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trong lúc ăn: "Trình Trình nhà bác còn tùy hứng lại không hiểu chuyện, con hãy nhường nhịn nó."
"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy." Làm gì có ai nói con gái mình như vậy,
"Con không phải là người tùy hứng sao, nếu không phải là lúc trẻ tuổi gây họa sao, lại gặp phải người đàn ông bội bạc đó chứ, làm sao lại sinh ra Trình Vũ chứ! Hừ! Con tốt nhất đừng để ba gặp lại tên tiểu tử đó, nếu không ta gặp hắn một lần sẽ đánh hắn một lần!" Ba Trình liền nổi giận, nhắc đến chuyện này ông liền tức giận. Con gái bảo bối của ông có một ngày chạy về khóc với ông rằng mình đã mang thai, do ba của đứa bé bội tình bạc nghĩa kia không muốn chịu trách nhiệm đã chạy mất, lúc đó ông vừa giận vừa thương con, ông muốn cô phá đi đứa bé trong bụng, nếu không nhờ Trình Trình kiên trì van xin nên ông mới thỏa hiệp, thật may là con gái ông rất kiên cường, nếu không thì ông cũng sẽ không yêu đứa cháu này như vậy.
Thật ra thì lúc đó Trình Trình nào dám nói với ba mẹ cô về ý tưởng đó, không bị đánh chết mới là lạ, cho nên cô đã viện cớ nói rằng ba đứa trẻ là một người phụ tình bạc nghĩa, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, cho nên ba mẹ cô cũng có thể tương đối dễ tiếp nhận, hơn nữa lúc đó cô cũng không muốn có sự ràng buộc với ba đứa bé, càng không nghĩ rằng ba của đứa bé sẽ tìm tới tận cửa, bây giờ thì xong rồi, cô cảm thấy người đàn ông bên cạnh đang muốn lột da rút gân của cô.
Chỉ là cô không ngờ tới việc Nguyệt Độc Nhất chỉ rất bình tĩnh mà đặt chén đũa xuống, chậm rãi giải thích: "Cháu chính là ba ruột của Trình Vũ."
Ba Trình liền không thể tin được nữa, ông trừng mắt nhìn người đàn ông này, không cần nói ra ông cũng cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen, thì ra là giống Trình Vũ nhà họ, thì ra đây chính là người ban đầu đã vứt bỏ con gái của ông. Thế nào, bây giờ trở lại là có ý gì, muốn đòi quyền nuôi dưỡng Trình Vũ sao, hừ, đừng có mơ tưởng!
"Anh cút đi! Lập tức cút đi cho ta! Ta không muốn nhìn thấy anh nữa!"
"Bác trai, xin hãy nghe cháu nói." Trái ngược với ba Trình đang kích động, còn Nguyệt Độc Nhất thì lại trầm ổn bất động.
"Tôi không muốn nghe anh nói, nếu anh muốn đòi quyền nuôi dưỡng Trình Vũ, tôi nói cho anh biết là chuyện không thể nào! Anh đã bỏ rơi con gái của tôi, hiện tại tôi không thể nào mà chấp nhận anh được, cút ngay lập tức!" Ba Trình đã bắt đầu thở dốc, bệnh viêm phế quản lại bắt đầu có dấu hiệu phát tác, Nguyệt Độc Nhất biết rằng nếu anh ở lại thì mọi chuyện chỉ càng hỏng bét, đây không phải là kết quả mà anh muốn.
"Bác trai, vậy cháu đi trước, hôm nào sẽ trở lại."
"Cút đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh anh! Anh không cần phải đến đâu!"
"Ông à, đừng nên kích động, sức khỏe của ông quan trọng hơn!"
"Ba à!" Trình Trình thay ông vỗ ngực, cô thấy Nguyệt Độc Nhất đang rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời có chút áy náy.
"Ba cảnh cáo con, không được gặp lại nó nữa!"
Ba Trình được mẹ Trình dìu vào nghỉ ngơi, Trình Trình liền có chút nổi giận, làm sao cô lại đem mọi chuyện biến thành như thế này vậy chứ.