Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình Trình đang nằm mơ, trong giấc mơ cô đang bị chôn giữa một đống tiền, không có cách nào để ngoi lên được, vào lúc cô không thể thở nổi được nữa, thì bị rớt xuống giường, lúc cô ngoi lên thì bên cạnh đã không còn ai, không lẽ tất cả đều là mơ sao? Cô sờ sờ đầu, muốn xoay người đi lấy nước uống, thì mới thấy trên tủ đầu giường là một tấm thẻ vàng kim, thì ra hôm qua là thật, có lẽ cô nên trả lại cho anh thì tốt hơn, dù sao cô cũng không thiếu tiền, đem theo vật này ở trên người cho dù người ta không biết đi nữa, cô cũng cảm thấy nguy hiểm.
Điện thoại trên đầu giường đang reo liên tục, cô xem thì thấy là số lại, bèn nghi ngờ bắt máy: "Ai vậy?"
"Trình Trình phải không? Tôi là Trì Mặc đây."
"A, chào cậu." Chuyện ở nhà hàng ngày đó, vì cả hai ngày nay cô đều bận rộn nên đã quên mất.
"Ngày mai có buổi họp lớp cậu đi nhé?"
"Tôi..." Trình Trình hơi do dự, bạn cũ tập trung lại ư? Lúc cô học đại học, chỉ một lòng chăm chỉ đọc sách..., cho dù cô vẫn luôn chú ý tới bên ngoài, nhưng đối với bạn học cũng không thân thiết lắm, ngoại trừ một hai người, Trì Mặc chính là một trong số đó. Vi là do Trì Mặc mời nên Trình Trình mới do dự.
"Đến đây đi, cậu gọi cả Bối Mễ nữa, chúng ta đã lâu ngày không gặp rồi, mọi người đều nói là hai người các cậu tốt nghiệp xong liền quên bạn cũ đó! Ha ha, ngày mai mười một giờ tại khách sạn Hoàng Triều, cậu đến đại sảnh rồi thì gọi điện cho tôi, tôi liền ra đón cậu."
"Này! Này!"
Đầu bên kia điện thoại đã cúp máy, Trình Trình liền bất đắc dĩ từ trên đường bò dậy, nghĩ tới sự quan tâm của Trì Mặc đối với mình, nếu không đi sẽ làm mất mặt mũi của cậu ta, cô mở tủ quần áo ra, ăn mặc vẫn như cũ, một chiếc quần jean bạc màu và một cái áo màu xanh nhạt, một đầu đuôi ngựa, cả người toát lên nét thanh xuân, ai nhìn qua cũng không biết cô đã là mẹ của một đứa trẻ sáu tuổi.
Cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì liền gọi điện thoại cho Bối Mễ.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy."
Trình Trình để điện thoại xuống, tiếp tục rửa mặt, rồi xách túi xuống lầu, tiếp tục gọi cho Bối Mễ.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy."
Điện thoại của Bối Mễ chưa bao giờ khóa máy, Trình Trình liền nhìn điện thoại chằm chằm, lúc xuống lầu, ba Trình đang ngồi trên sô pha xem báo, thấy Trình Trình lỗ mũi của ông liền hừ hừ hai tiếng, Trình Trình liền le lưỡi.
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút."
"Tốt nhất là không phải đi gặp người đàn ông kia là được." Ba Trình liền nhìn sang.
"Ba! Con đi gặp bạn học cũ, bạn thời đại học đó, là Trì Mặc, ba cũng gặp rồi mà.
Ba Trình liền suy nghĩ một chút, ông đã gặp qua rồi sao, hình như là một người trẻ tuổi thì phải, còn rất nhiệt tình, ông lại bĩu môi, tiếp tục xem báo. Trình Trình liền bắt taxi, sau khi lên xe cô liền gọi cho Bối Mễ lần nữa, lần này điện thoại đã gọi được: "Bối!"
"Nha đầu chết tiệt kia, có chuyện gì? Mới sáng sớm đã ầm ĩ như vậy rồi." Giọng của Bối Mễ nghe rất mệt mỏi.
"Hôm qua chị làm việc suốt đêm à?" Trình Trình liền hỏi, việc thức khuya đối với Bối Mễ là rất bình thường.
Bên kia điện thoại liền ấp úng một lúc, "Ừ!", Trình Trình rất vô tâm liền nói: "Đừng cố gắng quá, em cũng không gấp đâu, chị làm xong chừng nào cũng được, thân thể mà mệt quá thì không tốt đâu."
"Biết rồi, không có chuyện gì nữa thì chị cúp đây."
"Khoan đã, chị nhớ Trì Mặc không, là bạn học cũ của chúng ta đó?"
"Nhớ nhớ, chị nhớ tiểu tử kia hàng ngày đi theo đuôi em, chị nói rằng anh ta có ý với em nhưng em lại không tin, phải không?"
"Bối, đừng nói lung tung nữa, Trì Mặc nói có một buổi tụ tập bạn học cũ, mọi người đã lâu không gặp rồi."
"Không đi, không có hứng thú." Bối Mễ cương quyết cự tuyệt, cô ghét nhất là tụ tập kiểu này.
"Em cũng không có hứng thú đâu, nhưng vì Trì Mặc, lúc ở đại học em được cậu ấy quan tâm cũng không ít, đi đi, xem như là vì em. Bối....Chịu là tốt nhất đấy." Trình Trình liền làm nũng, cô biết Bối Mễ sẽ không có biện pháp đối phó với cô.
Quả nhiên, Bối Mễ đã chịu thỏa hiệp: Được rồi, được rồi, không có lần sau đâu đó, phải hy sinh ngày nghỉ của chị mà đi tham gia mấy buổi nhàm chán này, đúng là não tàn mà."
Cúp điện thoại không bao lâu, Trình Trình đã tới khách sạn Hoàng Triều rồi, cô liền gọi cho Trì Mặc: "Trì Mặc, tôi đã đến rồi."
"Tôi thấy cậu rồi."
Trình Trình liền xoay người theo bản năng, Trì Mặc đã đứng ở phía sau lưng cô, anh ta đang cầm điện thoại di động cười hì hì, cô bỗng cảm thấy Trì Mặc không hề thay đổi một chút nào, vẫn giống như khi còn ở đại học, mỗi lần anh hẹn cô đi ăn đều im lặng đứng sau lưng cô không một tiếng động.
Rea Rea Rea Rea-----------Ta là đường phân cách
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi vào." Trì Mặc muốn kéo tay Trình Trình, giống như khi hai người còn đang ở đại học. Nhưng lúc trước thì Trình Trình không ngại, bởi vì khi đó cô còn rất vô tư, nhưng cô cũng theo phản xạ có điều kiện mà lùi lại, nhưng Trì Mặc vẫn không để ý, vẫn đi trước Trình Trình một bước.
"Là phòng ở phía trước." Trì Mực liền mở cửa ra, Trình Trình đi vào, liền thấy có những người nam nữ, một sô thì cô biết nhưng cũng có người mà cô không biết. Thấy Trình Trình đi vào, liền ồn ào cả lên.
"Trình hoa khôi của trường chúng ta tới rồi."
Trình Trình liền có chút thận trọng, đối với sự đùa giỡn của bọn họ, thật ra chỉ có mình Trình Trình là không biết, vào thời đại học cô được gọi là hoa khôi của trường, bởi vì dáng vóc của cô vừa nhỏ xinh, lại ngọt ngào, thành tích học tập cũng tốt, nhưng bản thân cô lại chưa từng để ý đến điều đó, nhưng nói cô không để ý không có nghĩa là người khác không để ý, ví dụ như Lâm Tây.
"Hoa khôi của trường có khác, phải ba lần bốn lượt mời mới chịu tới."
Mọi người đều nhìn phía phát ra âm thanh, Trình Trình cũng sững sờ, cô ta cũng có ở đây.
"Hoa khôi số một của trường đã ở đây, vậy Bối đại mỹ nữ đâu rồi, nếu cô ấy cũng đến thì hai đại hoa khôi của trường học chúng ta đã đủ mặt."
Người mở miệng là chị em tốt của Lâm Tây, Tôn Tiểu Huệ, Trình Trình cũng không muốn nhớ tên của cô ta, bởi vì theo bản năng cô rất ghét hai người này, Trình Trình rất ít khi ghét người khác, mà hai người này chính là một trong số đó. Trình Trình nhìn về phía Dương Thanh đang ngồi cạnh Lâm Tây, so với trước kia anh ta đã ít nói rất nhiều, nghe mọi người ồn ào như vậy cũng không nói chuyện mà chỉ uống rượu.
"Đúng đó, đúng đó, Bối đại mỹ nữ đâu rồi, khi nào thì tới?"
"Trình Trình, Bối Mễ sẽ không tới sao?"
Ở đây đa số ai cũng biết Bối Mễ và Dương Thanh trước kia đã từng quen nhau, đều mang tâm trạng để xem chuyện vui, nhưng Trì Mặc lại không hiểu chuyện, cho nên Trình Trình cũng không thể trách anh ta, nhưng nếu Bối mà tới, với tình huống như vậy nhất định sẽ rất xấu hổ. Cô phải gọi điện thoại thông báo cho Bối Mễ biết gấp.
"Thật xin lỗi, tôi phải đi toilet."
Sau khi Trình Trình đi rồi, Lâm Tây không nói tiếng nào liền trừng mắt với Dương Thanh.
"Bối, chị đang ở đâu vậy, nếu không muốn đi thì đừng tới, một lát em cũng sẽ rời đi."
"Nha đầu thối, em đang đùa chị à, chị đã đến cửa rồi, mau ra đón chị đi."
Trình Trình liền do dự đi tới cửa, khi thấy Bối Mễ, có lẽ hai người đã lâu không gặp nên rất nhớ nhau, nhưng Trình Trình lại nghĩ tới đám người đang ngồi trong đó, vẻ mặt của cô vô cùng đau khổ không biết phải nói thế nào.
"Thế nào, lâu quá không gặp chị, nhớ chị sao? Cảm động muốn khóc sao?" Bối Mễ vô cùng vui vẻ.
"Không phải như vậy, Bối, một lát nữa....Hay chúng ta đừng vào nữa." Trình Trình liền ấp a ấp úng, cô muốn đi khỏi đây.
"Có gì thì nói, có phải ở trong đó có người mà chị không muốn gặp không?" Suy nghĩ của Trình Trình rất dễ đoán, Bối Mễ suy nghĩ một chút đã đoán ra, "Đi, đi vào thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, muốn lúng túng là chị lúng túng mới đúng."
"Bối..."
"Đi thôi, chúng ta đã lâu không gặp rồi, chúng ta gặp nhau nói chuyện còn hóa đơn tính tiền để người khác trả có cái gì không được, sợ gì chứ, có chị bảo kê cho em rồi."
Trình Trình bị Bối Mễ kéo đi, trong lòng có chút lo lắng, Bối là người mà vịt chết còn cứng mỏ, nếu nhìn bề ngoài thì cô không thèm để ý,nhưng bên trong lại rất so đo.
"Bối, hay là thôi đi." Vào lúc Trình Trình đang kiên quyết muốn đi, cửa phòng được mở ra, Dương Thanh ngẩng đầu lên liền đụng phải hai người, Trình Trình liền than thở, muốn tránh cũng không được.