Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kê Thanh im lặng ngồi ở bên cửa sổ không có phản ứng, cứ ngồi như vậy cho đến xế chiều, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, dừng lại ở trên người của cô, độ nóng của nắng chiều cũng không có giảm chút nào, nhưng trong lòng Kê Thanh lại cảm thấy lạnh run, cái loại lạnh này từ trong lòng lạnh ra, ngay cả cái nóng của mặt trời cũng không th khiến cô hết lạnh.
Kê Thanh chưa từng nghĩ qua cô và Phong Cẩm Thành sẽ có một kết thúc như vậy, cho dù hai người có chia ly cũng không phải là loại sinh ly tử biệt, bởi vì bất luận phát sinh chuyện gì thì cũng sẽ không chết, cô vẫn cho rằng hai người còn trẻ cũng còn rất nhiều thời gian, căn bản không nghĩ đến chuyện này, hơn nữa Phong Cẩm Thành còn là người đàn ông rất khỏe mạnh.
Kê Thanh không tự chủ liền nghĩ tới mẹ của cô, khoảng thời gian mẹ cô phát hiện bệnh cho đến lúc mất chỉ vỏn vẹn có ba tháng ngắn ngủi, khi đó Kê Thanh ngày đêm đều túc trực bên cạnh giường của mẹ, trơ mắt nhìn mẹ từ từ suy yếu, bệnh của mẹ cô tiến triển rất nhanh, chống chọi với bệnh tật không được bao lâu thì như vậy mà ra đi, không ai có thể cứu giữ được.
Đau khổ nhất chính là thời kỳ cuối, xương cốt của mẹ đau đớn giống như bị tra tấn, xương mu bàn chân của mẹ nhức nhối giống như có hàng ngàn con giòi đang gặm nhấm vậy, so với những người khác thì Kê Thanh rất hiểu nỗi đau khổ khi bệnh tật hành hạ này, nhưng Phong Cẩm Thành thì làm sao có thể...
Ở trong suy nghĩ của cô thì Phong Cẩm Thành luôn là một người đàn ông khỏe mạnh, vững vàng và sừng sững như một ngọn núi lớn, không thể nào lại ngã xuống như vậy được, Kê Thanh để tay lên bụng vuốt ve, có lẽ đứa bé trong bụng cảm thấy tâm tình của cô có chút bất ổn, nên nó cũng không khỏi mà giật mình, Kê Thanh hoảng sợ vội vàng vuốt ve, nhẹ nhàng nói :"Con cũng muốn gặp ba phải không, hay là chúng ta cùng đi thăm ba đi..."
Thời điểm Kê Thanh kéo va ly từ trong phòng ngủ đi ra, Kê Thịnh trông thấy cũng giật mình hoảng hốt, nhìn Kê Thanh rồi nói :" Cũng sắp ăn cơm chiều rồi, con định..."
Kê Thanh đi trước mặt của cha cô :"Ba, con muốn trở về căn biệt thự ở ngoại ô."
Kê Thịnh sửng sốt một chút, sau đó cũng liền hiểu ra :"Con nghĩ thông suốt là tốt rồi, ba cũng không biết con và Cẩm Thành đã xảy ra chuyện gì, nếu được thì hãy bỏ qua, cũng đừng nghe Đông nói như vậy còn Tây nói cái gì, người một nhà sống hòa hòa mỹ mỹ, như vậy thì ba cũng an tâm rồi."
Kê Thanh có chút áy náy nói :"Ba, con biết ba không thích ở đây, tầng trệt thì lại cao, xung quanh lại không có chỗ để tản bộ hóng gió, hay là ba trở về căn nhà trước đây, chỗ đó có hoa cỏ cùng đình viện để hóng gió, ngày mai ba nói dì Điền giúp ba thu dọn hành lý, có dì Điền ở bên cạnh chăm sóc và làm bạn với ba, con cũng yên tâm hơn."
Thấy tâm tư của mình không thể dấu được con gái, vẻ mặt già nua của Kê Thịnh cố gắng kìm nén nhưng cũng không tự chủ mà đỏ lên.
Kê Thanh ngồi xuống, đầu tựa vào một bên vai của Kê Thịnh mà nói :"Ba, mẹ mất sớm, Trương Yến cũng đi rồi, tuy nói dì Điền là người ngoài, nhưng lại cần cù chịu khó, nhiệt tình lương thiện, con cũng có hỏi thăm tình hình của dì Điền rồi, trước đây còn trẻ thì thủ tiết chờ người nên lỡ làng, hiện tại cũng không vướng víu con cái, con thấy rất thích hợp với ba."
Kê Thịnh dùng ngón tay chỉ chỉ cái trán của cô :"Con không sợ lại thêm một bà mẹ kế quản lý con sao, ba còn đang suy nghĩ." Kê Thanh mỉm cười, sau đó đứng dậy, Kê Thịnh đỡ lấy cô :"Hôm nay con khoan hãy đi, ở lại thêm một bữa đi, ngày mai gọi Cẩm Thành đến đón con đi! Bụng lớn như vậy đừng đi ra ngoài một mình."
Kê Thanh lắc đầu: "Không sao đâu, vẫn còn lâu..."
Dì Điền từ phòng bếp đi ra, vừa lau tay vừa nói :"Để dì đưa con đi vậy! Bằng không ba con cũng sẽ không yên lòng đâu."
Nói xong cô liền giúp Kê Thanh kéo va ly, Kê Thanh suy nghĩ cảm thấy cuộc sống thật rất khó có thể đoán trước được mọi chuyện, cũng là lòng vòng và quanh co, lúc đầu là ba cô say mê mà chạy theo Trương Yến, nhưng cuối cùng thì người ở lại bên cạnh cũng chỉ có dì Điền, tuy dì Điền không ôn nhu bằng mẹ, cũng không xinh đẹp như Trương Yến, nhưng là một người giản dị thân thiện, quáng xuyến mọi việc trong nhà đều rất giỏi, điều quan trọng nhất chính là có thể chăm sóc cho ba của cô thật tốt, cho dù không cần thiết phải yêu nhau sâu đậm, chỉ cần dì Điền làm bạn với ba ở tuổi xế chiều thì cũng là một loại hạnh phúc rồi!
Kê Thanh chợt phát hiện, những chuyện uất ức cùng hờn dỗi mà trước kia chồng chất ở trong lòng giờ cũng đã trở nên vô nghĩa, trước đây thì cô rất để ý và không được tự nhiên, những suy nghĩ này cứ mãi luẩn quẩn ở trong lòng của cô, nhưng khi đối diện với sự sống và cái chết thì những chuyện này không đáng là gì cả.
Dì Điền đưa cô đến trước cổng biệt thự, Kê Thanh để taxi đưa dì Điền về luôn, vì đây là ngoại ô nên cũng rất khó đón xe, hơn nữa hiện giờ trong nhà chỉ có một mình ba ở nhà, cô cũng thấy lo lắng, nên dặn dò dì Điền về đến nhà không được nói chuyện Cẩm Thành cho ông biết, Kê Thanh sợ ba của cô sau khi biết tin sẽ không chịu nổi mà phát bệnh.
Nhìn xe taxi đã khuất xa, Kê Thanh liền quay đầu, ngây ngốc đứng im một lát, sau đó mới lấy chìa khóa ra mở cổng mà đi vào, Kê Thanh vừa bước vào liền thấy Phong Cẩm Thành đang ngồi bên cạnh cửa sổ, Kê Thanh có chút nghi ngờ, nhìn qua thì thấy Phong Cẩm Thành không có gì thay đổi, thậm chí Kê Thanh còn cảm thấy ánh mắt của hắn ở trong bóng đêm có chút quá đáng, chẳng qua đây cũng là nghi ngờ chợt lóe qua trong đầu của cô mà thôi.
Phong Cẩm Thành cảm thấy có chút áp lực, có chút mất bình tĩnh nên tim cũng đập liên hồi, hôm nay hắn từ bệnh viện trở về liền cân nhắc cùng suy tính, khiến cho hắn đứng ngồi không yên, dùng cách này có hiệu quả hay không, dì Điền có nói cho vợ của hắn biết không, nếu như vợ của hắn không tin, Phong Cẩm Thành rất rối rắm, cũng sợ vợ của hắn không tin, nhưng lại lo cô sẽ tin tưởng quá mức, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Nhưng dù gì đi nữa Phong Cẩm Thành cũng phải dùng chiêu này để lừa vợ hắn trở về, mắt liếc thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hắn đang ngồi ở cửa sổ lầu hai nhìn chằm chằm xe cộ ở ngoài đường, vừa nhìn thấy Kê Thanh bước xuống xe thì mắt của hắn liền sáng lên.
Kê Thanh tiến vào mới phát hiện mình đột ngộ trở về như vậy, nhưng lại thiếu một lý do chính đáng. Bởi vậy Kê Thanh đứng ở cửa có chút do dự, Phong Cẩm Thành đã đi tới, lấy tay mở công tắc của chùm đèn thủy tinh treo ở phòng khách, phòng khách đột nhiên sáng lên, ánh sáng khiến Kê Thanh không kịp thích ứng mà nheo mắt lại, thời điểm Kê Thanh đang suy nghĩ lý do trở về, thì Phong Cẩm Thành đã giang rộng hai tay ra ôm lấy cô :"Bà xã, em đã trở về rồi."