Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
”Tôi là gay, tôi thích đàn ông.” Du Vụ lặp lại một lần nữa.
Khuất Hàn im lặng một lát, không nói gì, chỉ ừm một tiếng, sau đó anh quay đầu lại, tiếp tục xem TV.
Phản ứng bình tĩnh của anh khiến Du Vụ mất tự nhiên, lúng túng không biết nên nói gì.
Mãi cho đến khi tắt đèn đi ngủ, họ vẫn không nói chuyện với nhau.
Du Vụ ngủ không ngon, cả đêm nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ Cố Quân Nặc thật sự đem chuyện cậu là gay phát tán ra ngoài. Ba mẹ cậu không ngừng đánh mắng cậu, vừa khóc vừa than, ”Chúng tôi đã tạo nên nghiệp chướng gì thế này.” Bọn Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và những người cậu quen biết đều nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, những người hâm mộ cậu chửi bới cậu khàn giọng, còn ném trứng thối vào người cậu. Chỉ có một mình Mạch Tử ở bên cạnh cậu, gắt gao kéo tay cậu, riêng Khuất Hàn, anh đứng trong đám người ở phía xa xa, lạnh lùng nhìn cậu.
Hôm sau tỉnh lại, Du Vụ sợ sệt sờ môi, trong lòng mất mát.
Tối hôm qua, Khuất Hàn không mộng du.
Mặc dù biết Khuất Hàn đã biết cậu là gay, Du Vụ nghĩ đến chuyện có một ngày Cố Quân Nặc ác ý công bố tính hướng của cậu trước công chúng, do đó cậu mới chính miệng nói ra chuyện này cho anh. Cậu thậm chí còn có thôi thúc muốn thổ lộ với anh, cậu thích anh rồi.
Tuy nhiên, đối mặt với thái độ lạnh lùng của anh, Du Vụ bị mất đi dũng khí.
Nói ra thì có ích gì? Cậu một chút cũng không tìm được manh mối Khuất Hàn cũng có ý với cậu. Kết quả của việc thổ lộ, có lẽ sẽ là bị anh lạnh lùng từ chối thôi. Gần đây anh tránh né cậu càng rõ ràng, nếu để anh biết cảm xúc trong lòng cậu, biết đâu anh sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa…
Ngày hôm sau, thái độ của Khuất Hàn không có biến đổi gì, vẫn lạnh nhạt với cậu, vô cùng khách sáo, đồng thời, anh cũng không tỏ vẻ chán ghét hoặc kì thị với tính hướng của cậu.
Du Vụ cười khổ, không biết nên vui hay nên buồn vì biểu hiện của anh. Hóa ra đối với anh, bản thân cậu chỉ là một người xa lạ. Cậu có phải gay hay không, Khuất Hàn không quan tâm, cũng không để ý.
Người duy nhất mà Khuất Hàn quan tâm, có lẽ chỉ có Trạm Tuyền.
”Chào buổi sáng, anh Hàn ~” Lúc gặp nhau ở dưới tầng, Trạm Tuyền mặc một chiếc áo phông màu vàng nhạt và quần bò màu xanh lam, thoạt nhìn giống như một cây chanh tươi tốt. Cậu tràn đầy tinh thần nhiệt tình chào hỏi Khuất Hàn.
”Chào buổi sáng, Tiểu Tuyền.” Vẻ mặt của Khuất Hàn dịu dàng đáp lại một câu.
Trạm Tuyền mở to mắt nhìn anh, ”Anh Hàn, vành mắt anh đen thui rồi, tối qua anh ngủ không ngon à?”
Khuất Hàn khẽ cười, ”Không có.”
”Không có là tốt rồi, chắc là gần đây ngủ muộn quá, anh phải chú ý nghỉ ngơi đi nha, nhưng mà anh Hàn, dù vành mắt anh có đen thì anh vẫn rất đẹp trai, ha ha… Đói bụng quá, đi thôi, ăn sáng thôi~” Trạm Tuyền cười hì hì kéo cánh tay Khuất Hàn bước về phía trước.
Du Vụ và Lê Tử Tịnh sóng vai, bình thản theo sát phía sau họ.
Tô Trạch Vũ chạy tới, một tay ôm lấy cổ Du Vụ, nửa người đè lên vai cậu, ngáp dài nói, ”A… buồn ngủ quá…”
Du Vụ thẳng thắn lưu loát đẩy cậu ta ra. Nếu không phải Lê Tử Tịnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo Tô Trạch Vũ thì cả người cậu suýt nữa ngã xuống đất.
”Tiểu Vụ thật vô tình…” Tô Trạch Vũ cắn môi, vẻ mặt ai oán chỉ trích.
Du Vụ đảo tròn con mắt, mặc kệ cậu ta.
Trạm Tuyền và Khuất Hàn đi ở phía trước nói chuyện, ”Anh Hàn, lát nữa em luyện thanh, anh giúp em đệm đàn guitar có được không?”
”Được.”
”Cám ơn anh, buổi trưa em mời anh ăn một bữa ngon, coi như cám ơn.”
”Không cần.”
”Phải cần!”
”Được rồi, tùy em.”
Trên khuôn mặt Khuất Hàn hiện lên sự cưng chiều và vui vẻ khiến Du Vụ cảm thấy rất chói mắt. Cậu không hiểu tại sao Khuất Hàn lại đối xử tốt với Trạm Tuyền như vậy, cậu ghen tị sắp phát điên lên.
Tâm trạng Du Vụ vốn đã kém, không ngờ tên đáng ghét Cố Quân Nặc lại đến.
Trong nhà hàng, trước mặt Khuất Hàn, Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền, Tô Trạch Vũ và những thí sinh khác, hắn cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, giọng nói dịu dàng nói với Du Vụ, ”Anh biết sai rồi, đừng giận nữa được không.”
Tóc gáy Du Vụ đều dựng thẳng lên, cậu trừng mắt hỏi hắn, ”Anh lại muốn chơi trò gì đây?”
Cố Quân Nặc không đáp, tự mình đặt mấy cái túi lên bàn, tiếp tục nói, ”Trong cái túi màu xanh da trời này có vài bộ quần áo, túi màu xanh lá cây đựng đồ ăn, còn túi màu trắng có thuốc cảm và thuốc tiêu hóa, từ nhỏ dạ dày của em không tốt, nhớ kỹ, dù bận thế nào cũng phải dành thời gian ăn uống đúng giờ, nếu em ốm, anh và ba mẹ sẽ đau lòng…”
”Được rồi!” Du Vụ chịu không nổi mà cắt ngang, châm chọc nói, ”Anh yêu diễn kịch như thế, sao không làm diễn viên đi?”
Cố Quân Nặc thở dài, yếu ớt nói, ”Tiểu Vụ, anh biết em giận anh, anh đã không tốt, nhưng anh cũng không xấu như em vẫn nghĩ, dù sao chúng ta vẫn là người một nhà, anh cũng giống như dì, đều thật tâm muốn tốt cho em…”
”Ai là người một nhà với anh?! Loại người quỷ quyệt đạo đức giả như anh, thu lại khuôn mặt ghê tởm của anh đi, cút xa tôi ra!” Du Vụ chửi ầm lên.
Lê Tử Tịnh mặc dù không rõ tình huống, nhưng thấy vẻ mặt bị tổn thương của Cố Quân Nặc cũng không chịu được, ”Tiểu Vụ, anh em trai không có oán thù lâu dài…”
Trạm Tuyền khuyên nhủ một câu, ”Tiểu Vụ, anh trai cậu từ nhà lên thăm cậu, lại mua nhiều đồ đạc cho cậu, cậu đừng hung dữ với anh ấy như thế…”
Không trách được họ nói giúp cho Cố Quân Nặc. Vẻ ngoài của hắn phong độ, dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn, khiến người khác không khỏi có hảo cảm, không thể liên hệ với loại người ”quỷ quyệt, đạo đức giả” trong lời nói của Du Vụ.
Thấy tên xấu xa Cố Quân Nặc lại đạt được mục đích, Du Vụ tức đến mức sắp vỡ mật. Cậu nghiêm mặt đối diện với Cố Quân Nặc vài giây, lạnh lùng nói, ”Anh thích diễn thế nào thì diễn, tôi cảm thấy buồn nôn, không chịu được nữa.”
Nói xong, cậu mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, cũng không thèm nhìn Cố Quân Nặc, ném đũa rồi bỏ đi.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền nhìn nhau, xấu hổ quay đầu cười ngượng với Cố Quân Nặc.
Cố Quân Nặc cười khổ hai tiếng, nói, ”Tính tình Tiểu Vụ không tốt lắm, động chút là giận dỗi, để mọi người chê cười rồi, nhưng tâm địa của em ấy thật sự rất tốt, tình cảm của chúng tôi lúc còn bé cũng rất tốt…”
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền không biết nói gì cho phải, đành phải tiếp tục cười gượng.
Khuất Hàn cau mày nhìn Du Vụ rời khỏi nhà hàng, không thèm liếc mắt nhìn Cố Quân Nặc, cúi đầu tiếp tục ăn. Tô Trạch Vũ cười tủm tỉm nhìn Cố Quân Nặc, thân thiết hỏi, ”Anh trai của Tiểu Vụ, anh tên là gì?”
Cố Quân Nặc cũng mỉm cười, ”Cố Quân Nặc.”
”Viết như thế nào?”
”Cố trong chiếu cố (chăm sóc), Quân trong quân tử, Nặc trong nặc ngôn (lời hứa).”
”A~ Thật là một cái tên hay.” Tô Trạch vũ khen ngợi, ”Nghe tên là biết người tốt rồi… Nhưng mà, sao anh không cùng họ với Tiểu Vụ?”
Cố Quân Nặc dùng lời nói ngắn gọn kể lại vắn tắt tình huống gia đình của hắn và Du Vụ.
Lê Tử Tịnh, Trạm Tuyền và Tô Trạch Vũ rất ngạc nhiên, Du Vụ đến bây giờ chưa từng nói những điều này với họ.
Chiếc đũa đang gắp mì của Khuất Hàn cũng dừng một chút, nhớ đến dáng dấp vô tư tùy tiện của Du Vụ lúc bình thường, trong lòng anh không hiểu sao có chút khó chịu.
”Tính tình Tiểu Vụ quá bốc đồng thẳng thắn, luôn luôn vô tình xúc phạm người khác, em ấy luôn không có bạn… Thấy các em ở cùng em ấy tốt như vậy, anh vì em ấy mà cảm thấy vui vẻ, mong các em chăm sóc em ấy nhiều hơn…” Cố Quân Nặc đứng lên cúi mình trước bốn người họ, trịnh trọng yêu cầu.
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền không ngừng đồng ý.
Tô Trạch Vũ mỉm cười, nói, ”Anh quá khách sáo rồi, chúng em và Tiểu Vụ cũng như anh em trai, tự nhiên chúng em sẽ thật tình đối xử tốt với cậu ấy, sẽ không để cậu ấy chịu oan ức, càng không để cậu ấy bị người làm hại.”
Cố Quân Nặc sửng sốt một chút, nghe được hàm ý khác trong câu nói của Tô Trạch Vũ, nheo mắt lại nhìn cậu.
Tô Trạch Vũ luôn cười mỉm, thoải mái mặc hắn nhìn, giống như không nhận ra sự thù địch trong ánh mắt của hắn.
Hai người đối diện trong chốc lát, Cố Quân Nặc không dấu vết chuyển đường nhìn lên người Khuất Hàn, ”Đúng rồi, em trai vẫn luôn im lặng này là ai?”
”Cậu ấy gọi là Khuất Hàn, trong mấy người chúng em thì cậu ấy có quan hệ thân thiết với Du Vụ nhất~” Tô Trạch Vũ cười mập mờ, ”Họ không chỉ cùng một phòng, còn làm việc chung trong một quán bar…”
Ánh mắt nhìn Khuất Hàn của Cố Quân Nặc trong chớp mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi sáng, nho nhã lịch sự nói, ”Chào em Khuất Hàn, nhờ em chăm sóc cho em trai của anh.”
Khuất Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói, ”Cậu ấy đã là người trưởng thành, không phải trẻ con ba tuổi, không cần ai xen vào chuyện của cậu ấy.”
Nét mặt Cố Quân Nặc cứng đờ, nụ cười trở nên miễn cưỡng, ”Em nói cũng đúng, anh thật sự lo lắng cho người em trai này quá nên mới xem em ấy như trẻ con, thật xin lỗi, nói nhiều quá rồi, khiến các em chê cười rồi…”
Tô Trạch Vũ cười như không cười.
Khuất Hàn bận uống nước chẳng thèm tiếp lời.
Chỉ có Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền ngây ngơ ngốc nghếch nói, ”Không đâu, chúng em đều thấy anh thật sự rất quan tâm đến Tiểu Vụ…”
Cố Quân Nặc chỉ đợi một ngày thì đi.
Lúc rời khỏi, hắn nói với Du Vụ, ”Anh sẽ không tiếp tục ngăn cản em, anh sẽ khuyên dì để em làm chuyện em muốn.”
Du Vụ kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn đổi tính rồi?
Không có khả năng. Hắn đang diễn kịch, Du Vụ không tin hắn.
Quả nhiên, trên mặt Cố Quân Nặc lộ ra nụ cười xấu xa, hắn nói tiếp, ”Tục ngữ nói, trèo cao ngã đau, anh đợi để nhìn thấy bộ dạng ngã từ trên cao xuống của em.”
Biến thái!!
Du Vụ không chịu nổi mà hỏi một câu, ”Có phải anh định dây dưa với tôi cả đời không, anh không cảm thấy buồn chán sao?”
Ánh mắt Cố Quân Nặc lóe sáng, ”Anh cảm thấy rất thú vị.”
Siêu biến thái!!!
Bởi vì Cố Quân Nặc, tâm trạng mấy ngày nay của Du Vụ vẫn rất bực bội khó chịu. Thứ bảy diễn ra vòng thi đấu 30 chọn 20, nhìn khán giả chen chúc dưới khán đài, nhớ đến cơn ác mộng hôm đó, cậu đột nhiên hoảng hốt mất tinh thần.
Đầu óc rối loạn, bước nhảy cũng hỗn loạn, không điều phối tốt lời bài hát. Sự phát huy thất thường khiến cậu không thể lọt thẳng vào vòng trong, chờ xác định ở trận đấu loại sau.
”Tiểu Vụ, cố lên!”
”Hãy thả lỏng”
”Đừng nghĩ gì nữa, hãy phát huy trạng thái bình thường của mình là được rồi…”
”Phải tin vào bản thân!”
Trạm Tuyền, Tô Trạch Vũ, Lê Tử Tịnh và Mạch Tử ở một bên động viên cậu, ngay cả Vương Hiểu Căn và Công Tôn Duệ bình thường không nói gì cũng cổ vũ cho cậu.
Du Vụ cũng muốn tỉnh táo lại, đáng tiếc cậu càng chú tâm thì lại càng sốt ruột, càng nóng nảy thì biểu hiện càng không tốt.
Kết quả trận đấu loại, cậu bị loại bỏ.
Khi thí sinh rời sân khấu thì tiếng nhạc sôi động vang lên, người dẫn chương trình Khang Tương Ngữ để cậu phát biểu cảm nghĩ cuối cùng thì đầu óc Du Vụ trống rỗng, thân thể cũng có chút bay bổng, cảm thấy cậu đang nằm mơ.
Cậu bị loại rồi?
Tất cả đều kết thúc?
Sao lại thế được?!
Cậu đã chuẩn bị rất nhiều bài để hát, cậu còn có những điệu múa bí mật chưa kịp nhảy…
Du Vụ vô thức liếc mắt nhìn Khuất Hàn, chỉ thấy trên mặt anh lộ ra chút thương tiếc.
Fan của Du Vụ ở dưới khán đài nhỏ giọng khóc, nhưng mọi người không quên cổ vũ cậu, khản giọng gào to, ”Du Vụ, anh giỏi nhất… chúng em mãi mãi yêu anh…”
”Du Vụ, hãy nói mấy câu với fan, khán giả trước TV và các bạn bè của em đi.” Khang Tương Ngữ mỉm cười cổ vũ nói.
Uể oải, không cam lòng và cảm động, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen trong đầu, mũi Du Vụ chua xót, không muốn bật khóc trước mặt nhiều người như vậy, cậu gập người thật sâu cúi chào, ”Cám ơn mọi người, cám ơn…”
Vốn theo thường lệ, các thí sinh khác muốn ôm tạm biệt cậu nhưng Du Vụ không chịu nổi nữa, nói xong câu đó cậu liều xoay người rời đi.
”Tiểu Vụ…”
Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền đuổi theo cậu, vụng về sắp xếp từ ngữ muốn an ủi cậu vài cậu.
Tuy nhiên hiện tại Du Vụ không cần nhất chính là an ủi và thương cảm. Cậu cảm thấy rất mất mắt, chỉ muốn tìm một nơi không người yên tĩnh một mình.
Tô Trạch Vũ gọi họ lại, ”Quên đi, để cậu ấy đi đi.”
Khuất Hàn nhìn bóng lưng lạnh lẽo cô đơn của Du Vụ, lại quay đầu nhìn sân khấu sáng chói rực rỡ, anh hoảng hốt một chút, Du Vụ bị loại rồi, cậu sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa sao?
Mạch Tử không hổ là bạn nối khố của Du Vụ, cô mãi là người hiểu cậu nhất.
Khi Du Vụ ra khỏi hội trường, cô đã vẫy một chiếc taxi chờ ở cửa.
Thấy cô đứng ở bên taxi mỉm cười với mình, nước mắt của Du Vụ đột ngột không kìm được nữa. Cậu bước nhanh qua, ngồi lên xe, không nói gì, trực tiếp ôm lấy eo cô, vùi mặt vào cổ cô, giống như mỗi lần ở nhà ba mẹ bị ức hiếp mà đi tìm cô vậy. Mạch Tử lúc này giống như trở thành chị gái và cũng là mẹ cậu, khiến cậu cảm thấy yên tâm và ấm áp.
Mạch Tử vuốt ve tóc cậu, nhẹ nhàng nói, ”Lọt vào top 30 đã rất giỏi rồi, đừng buồn nữa…”
Du Vụ không nói một lời.
Cảm giác được chất lỏng ấm áp chảy trên cổ mình, Mạch Tử giật mình, yêu thương vỗ vai cậu. Cô thật lâu chưa nhìn thấy bộ dạng khổ sở này của Du Vụ.
”Bây giờ nhiều cuộc thi hát lắm, sau này cậu vẫn còn có cơ hội mà…”
Du Vụ cắn môi, lắc đầu.
Bị loại khiến cậu đau khổ, nhưng càng đau khổ hơn là cậu không bao giờ có thể đứng cùng một sâu khấu với Khuất Hàn nữa, nơi đó không còn chỗ cho cậu nữa… Đã bị loại đồng nghĩa với việc phải rời khỏi căn hộ ngay, lúc đó ba mẹ cũng sẽ gọi cậu trở về, cậu không còn lý do gì để tiếp tục ở lại thành phố này nữa.
Mà Khuất Hàn, chỉ cần anh sẵn sàng tiếp tục thi đấu, tiến vào làng giải trí, tương lai của anh chắc chắn vô cùng rộng mở.
Khoảng cách ngày giãn ra, khả năng cực nhỏ của họ trở nên càng xa vời.
Ba giờ sáng, Du Vụ mới kéo cơ thể mệt nhọc trở về căn hộ. Không ngờ Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ vẫn chưa đi ngủ, ba người cộng thêm Khuất Hàn là bốn người ở trong phòng 408 chơi bài chờ cậu trở về.
Cậu ngạc nhiên đứng ở cạnh cửa.
”Tiểu Vụ, cậu không sao chứ?” Trạm Tuyền ném bài xuống, hỏi.
Du Vụ chưa kịp trả lời, Lê Tử Tịnh đã nghiêm mặt hỏi, ”Thằng nhóc chết tiệt, sao cậu không chịu nhận điện thoại, không biết mọi người lo lắng cho cậu sao? Nếu Mạch Tử không cho mọi người biết cậu đang ở với cô ấy, mọi người thiếu chút nữa chạy ra ngoài đường tìm cậu rồi!”
Trong lòng Du Vụ ấm áp, tâm trạng hơi dịu xuống, nói cám ơn hay xin lỗi đều làm cậu cảm thấy quá buồn nôn, vì vậy cậu không nói gì, chỉ cười hì hì với hai người họ.
”Không sao là tốt rồi.” Tô Trạch Vũ nhìn cậu, cười nói, ”Tiểu Vụ cậu đừng buồn, cuối tuần sau là trận cứu thí sinh mà, với thực lực của cậu, cậu chắc chắn sẽ trở lại.”
Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh cũng hết sức khuyên cậu tham gia trận đấu cứu thí sinh.
Khuất Hàn ngẩng đầu nhìn Du Vụ, mặc dù anh chưa nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng dưới tình huống trong người rất mỏi mệt, anh không hề thờ ơ đi ngủ mà vẫn ở đây chờ Du Vụ trở về, đối với Du Vụ mà nói đã là sự động viên và cổ vũ lớn nhất.
Cảnh tượng này khiến Du Vụ nhớ đến trước trận đấu loại, lúc đó họ cũng nói với cậu như thế, cậu có khả năng, cậu chắc chắn sẽ vượt qua được, phải tin vào bản thân… Kết quả thì sao?
Không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác thất bại không ngôn ngữ nào có thể miêu tả khi ban giám khảo tuyên bố chính mình bị loại, Du Vụ rũ mi mắt, nhẹ giọng nói, ”Ngày mai tôi trở về nhà rồi, tôi không muốn tham gia trận cứu thí sinh…”
”Đừng thế chứ, rõ ràng còn có cơ hội, tại sao không tham gia?” Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh sốt ruột khuyên bảo cậu không nên từ bỏ.
Tuy nhiên cho dù họ có nói thế nào, lúc này Du Vụ đã mất lòng tin vào bản thân mình, cậu vẫn quyết định ngày mai trở về.
”Cho dù không tham gia trận cứu thí sinh, cũng không cần trở về gấp như thế đi?” Tô Trạch Vũ có hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Khuất Hàn.
Du Vụ im lặng, trải qua đả kích ngày hôm nay, trái tim cậu bỗng dưng nguội lạnh. Bị Knock out ở cuộc thi hát khiến cậu không có thời gian và cơ hội chậm rãi làm nóng chảy trái tim lạnh lùng của Khuất Hàn.
Nếu không có bất kì khả năng gì nữa, như thế, đau lâu không bằng đau ngắn, rời khỏi sớm sẽ quên được sớm.
Thấy không thể lay chuyển được Du Vụ, Trạm Tuyền, Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ bất đắc dĩ trở về phòng ngủ. Du Vụ tắm giặt xong thì nằm trên giường, mệt đến mức mí mắt dính chặt lấy nhau nhưng nghĩ đây là đêm cuối cùng ở căn phòng này, cậu khổ sở đến không ngủ được.
Cậu vô cùng khát vọng Khuất Hàn mộng du giống như trước, gắt gao ôm lấy cậu, hôn môi cậu, mặt khác cậu lại mong anh đừng mộng du, để ngày mai cậu rời đi không nhiều lưu luyến và mong nhớ, tự nhiên mà ra đi.
Trong lòng xoắn xuýt, cậu không tự chủ lật qua lật lại trên giường.
Trong bóng tối, Khuất Hàn đột nhiên nói, ”Du Vụ, cậu hãy tham gia trận đấu cứu thí sinh đi.”
Du Vụ giật mình, trái tim đập dồn dập, cậu liếm đôi môi khô khốc, run rẩy hỏi, ”Tại sao?”
”Không phải cậu nói cậu thích hát, muốn làm ngôi sao sao? Vậy tại sao không kiên trì thêm một chút? Lẽ nào cậu yếu ớt đến mức bị một lần đả kích đã không chịu nổi rồi ư?”
Du Vụ im lặng, cho đến bây giờ cậu chưa bao giờ nghĩ Khuất Hàn sẽ dùng những lời lẽ giáo huấn như vậy, người khác nói những lời này cậu sẽ cảm thấy khó nghe không chịu được, nhưng nghe Khuất Hàn nói, tâm trạng cậu lại hoàn toàn khác.
Khuất Hàn nói thêm, ”Cơ hội thoáng qua, nếu bây giờ cậu từ bỏ, biết đâu sau này sẽ không bao giờ còn cơ hội như thế nữa… Chắc hẳn cậu rất rõ ràng.”
Kì thật, Khuất Hàn không biết tại sao anh lại đột nhiên mở miệng.
Du Vụ liên tục trở mình, anh biết cậu không ngủ được, anh cũng không ngủ được.
Trở về căn hộ, bốn người vừa đánh bài vừa chờ Du Vụ trở về, giống như một cuộn phim được tua lại, trong đầu Khuất Hàn không ngừng hiện lên hình ảnh ban giám khảo tuyên bố Du Vụ bị loại, ánh mắt cậu trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.
Giống như có vật sắc nhọn trong nháy mắt đâm xuyên qua trái tim Khuất Hàn, rất đau.
Anh không yên lòng, liên tục thua bài.
Bọn Trạm Tuyền đang nói gì, anh không hề nghe, chỉ là không tự chủ liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay.
Một giờ…
Một giờ rưỡi…
Hai giờ…
Hai giờ rưỡi…
Hai giờ năm mươi…
Ba giờ…
Ba giờ năm phút…
Ba giờ tám phút…
Ba giờ chín phút…
Du Vụ cuối cùng cũng trở về.
Đáy lòng Khuất Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe cậu nói không tham gia trận cứu thí sinh, đột nhiên trái tim anh chùng xuống. Anh không biết bản thân bị làm sao, tại sao lại bởi vì Du Vụ mà đánh mất bình tĩnh, trở nên ưu tư, không thể điều khiển được.
Anh không có tâm trạng suy nghĩ nguyên nhân, anh chỉ biết bản thân không thể nhìn Du Vụ rời đi như thế.