Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Toàn bộ cơ thể Hà Mật Khuê đông cứng ngay tức khắc, ngay cả hít thở cũng không dám, mặt mũi cắt không còn một giọt máu.
Kiều Dương ở phía sau từ tốn khom người về trước, mỉm cười dịu dàng nhìn Hà Mật Khuê, khẽ cất giọng quỷ dị giữa không gian lạnh đến rợn người.
“Anh cho em lựa chọn. Một, cùng anh làm lại từ đầu. Hai, em ngủ ở đây một đêm, từ mai trở đi anh không làm phiền em nữa.”
Hà Mật Khuê sợ đến không phát ra được lời nào, vừa đưa mắt qua chỗ Kiều Dương, đúng lúc bắt gặp bóng trắng lướt ngang qua phía xa sau lưng anh.
Chỉ trong giây lát, Hà Mật Khuê kinh hãi trợn tròn mắt, dưới ánh đèn mặt mũi cô từ trắng bệch chuyển sang tím tái, đột ngột lấy hơi lên rồi ngất đi.
Kiều Dương có chút giật mình, kiểm tra Hà Mật Khuê thật sự bị dọa ngất mới xoay đầu về sau, mất kiên nhẫn nói: “Cô ấy còn chưa trả lời!”
Từ trong chỗ khuất của vách tường, một nam thanh niên tầm ngoài hai mươi lăm mặc đồng phục y tá, trên tay ôm theo tấm vải trắng lớn bước ra. Cậu ta cười hì hì gãi đầu, ngại ngùng đáp: “Em tưởng dọa như vậy thì chị ấy sẽ nói nhanh hơn.”
Kiều Dương: “...”
Lúc Hà Mật Khuê tỉnh lại thì đã nằm trên giường trong phòng bệnh, cảm giác ấm áp an toàn kéo tâm trí hoảng loạn của cô từ từ bình tĩnh lại.
Nghía sang đồng hồ đã gần sáu giờ sáng, Hà Mật Khuê hít thở sâu, cùng lúc Kiều Dương từ trong nhà vệ sinh bước ra.
Anh nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Em có sao không? Sao tối qua đang chơi với bọn nhỏ lại ngất đi vậy?”
“Hả?” Hà Mật Khuê hoang mang thốt lên, bàn tay đang siết chặt hình nằm đấm dưới chắn chợt buông lỏng.
Hà Mật Khuê ngớ người mất một lúc, rõ ràng cô nhớ rất rõ mình bị Kiều Dương đưa đến nhà xác để ép buộc, nhưng nhìn lại thái độ của anh hiện tại, chuyện xảy ra vừa rồi đó tựa như một cơn mơ.
Kiều Dương cầm khăn ấm đến ngồi xuống cạnh Hà Mật Khuê, đỡ cô ngồi lên tựa thành giường, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho cô, vừa quan tâm hỏi: “Em thấy trong người thế nào? Hay hôm nay anh đưa em đi kiểm tra lại?”
“Không... không cần đâu...” Hà Mật Khuê lắp bắp lắc đầu, nét mặt căng thẳng dần dịu lại.
Có lẽ dạo gần đây Hà Mật Khuê nghĩ quá nhiều về mối quan hệ với Kiều Dương, thêm việc anh làm trước đó khiến cô bị ám ảnh nên mới mơ thấy ác mộng.
Kiều Dương dù có ra tay độc ác với ai thì trước nay luôn đối xử tốt với Hà Mật Khuê, anh chắc chắn sẽ không làm những việc đáng sợ thế kia để dọa CÔ.
Trong lúc Hà Mật Khuê vẫn đang chìm đắm trong băn khoăn thật giả và tin tưởng Kiều Dương duyệt đối, ánh mắt anh nhìn cô khẽ lóe lên tia nham hiểm.
Sáng ngày ba mươi mốt tháng mười hai, đoàn tham dự chuyển hội thảo của bệnh viện trở về. Miệng tuy hay nói lời phũ phàng, nhưng tối hôm trước đó Hà Tố Như đã chuẩn bị sửa soạn để đón Vĩ Hào.
Vì Hà Mật Khuê xảy ra tai nạn, Kiều Dương và Hà Tố Như đều phải hủy bỏ chuyến công tác. Cũng nhờ có sự kiện không may này mà đồng thời ai trong bệnh viện cũng biết được, Hà Mật Khuê không chỉ là người nhà của Hà Tố Như, mà còn là người quan trọng của Kiều Dương.
Buổi sáng Hà Tố Như đến bệnh viện có ghé qua chỗ của Hà Mật Khuê trước, sau đó mới đi đón Vĩ Hào, lúc cô nàng đi trong bộ dạng hớn hở nhưng lúc về lại mặt nhăn mày nhỏ khó chịu.
Vừa trở lại phòng bệnh của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như đến thẳng ghế ngồi ạch xuống, hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì.