Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Hà Mật Khuê cười nhạt một cái, hờ hững đáp: “Giờ anh cũng biết rồi đó.”
Nói rồi Hà Mật Khuê xoay người đi và chỉnh lại chăn gối, Kiều Dương liếc nhìn thái độ che giấu của cô liền nhận ra có ẩn tình phía sau. Anh vừa cởi nút áo sơ mi, vừa nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Em với cậu ta không giống như ghét nhau.”
Hà Mật Khuê nằm xuống dùng tay lót đầu, xoay lưng về phía Kiều Dương, im lặng một hồi mới cất tiếng đáp: “Tôi và cậu ta không ghét nhau, nhưng mẹ cậu ta thì khác.”
“Bà ta ghét em, mụ dì ghẻ trong truyền thuyết?”
Nghe Kiều Dương hỏi, Hà Mật Khuê buồn cười khẽ cong môi, vẫn giữ nguyên tư thế không đổi, không mặn không nhạt kể lại: “Mối quan hệ giữa tôi và Cẩn Phong không tệ, nhưng cũng chính vì điều đó mẹ cậu ta rất khó chịu. Mỗi khi biết Cẩn Phong thân thiết với tôi, hay biết cậu ta chạy đến đây thăm tôi, bà ta đều sẽ nổi giận trút lên con trai mình.”
Ngừng một chút, Hà Mật Khuê lặng lẽ thở ra một hơi não nề: “Nhưng dù bà ta có cấm, thằng nhóc đó vẫn thi thoảng chạy đến đây. Nhưng thật lòng tôi không mong cậu ta đến đây tìm tôi, nếu không bà ta lại nổi điên vô lý.”
Kiều Dương âm thầm mỉm cười, cảm giác trong lòng trở nên nhẹ nhõm. Cũng chính từ việc của Hà Cẩn Phong, anh chợt nhận ra Hà Mật Khuê chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Nếu áp dụng vào trường hợp của bản thân, tức là cô đã sớm mềm lòng với anh.
Đột nhiên không nghe Kiều Dương nói gì nữa, Hà Mật Khuê khó hiểu xoay đầu lại nhìn, bắt gặp anh đang ngẩn ngơ tủm tỉm cười, hàng nút áo sơ mi cũng đã cởi ra hết để lộ thân thể lấp ló dưới vạt áo.
Chìm đắm trong suy nghĩ một hồi, lúc Kiều Dương tỉnh táo lại nhìn qua lập tức bị ánh nhìn dò xét của Hà Mật Khuê làm cho giật nảy mình.
Trước dáng vẻ có chút dè dặt của Kiều Dương, ấn đường Hà Mật Khuê nhíu lại đầy nghi hoặc, không chút ngần ngại hỏi thẳng: “Anh... lúc chiều đánh Cẩn Phong vì ghen?”
Kiều Dương sững người trong vài giây, sau đó chợt hiên ngang thừa nhận: “Ừ, anh ghen rồi.”
Hà Mật Khuê đương nhiên hiểu rõ tính nhát gan của mình, cô sợ phải đối đầu với khó khăn, sợ phải chịu những đau khổ do tình yêu mang lại. Nhưng giống như người ta vẫn hay nói: Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Nếu như Hà Mật Khuê càng cố chạy trốn khỏi những cảm xúc đặc biệt Kiều Dương dành cho cô, thì song song với đó lại là tình huống xảy ra buộc cô phải tự mình đối mặt.
Hà Mật Khuê không thể phủ nhận, cô thật sự rung động trước Kiều Dương, nhưng đồng thời lại là cảm giác sợ hãi không dám đón nhận.
Ban đầu, cả hai đến với nhau vì mục đích chung, chỉ là không ngờ rằng mục đích còn chưa đạt được thì đã nảy sinh cảm tình với đối phương.
Biết được những chuyện đã xảy ra khiến Hà Mật Khuê lo sợ lùi bước, hiểu được nỗi băn khoăn khó nói trong lòng cô, Kiều Dương không muốn dùng cách ép buộc cô, cũng không muốn tấn công quá dồn dập, chỉ thật tâm mong muốn cô sẽ suy nghĩ thông suốt, cho anh đáp án mà anh vẫn luôn mong chờ.
“Hay là em cứ suy nghĩ một thời gian nữa, khi nào chắc chắn được điều em mong muốn, hãy nói với anh.”
Ánh mắt Hà Mật Khuê nhìn Kiều Dương có chút ái ngại, nhưng ý của anh cũng là ý mà cô đang nghĩ đến. Cô muốn nghĩ thật kỹ càng, tuyệt đối không muốn vì một chút cảm xúc xốc nổi như trước mà tùy tiện đưa ra quyết định.
Hà Mật Khuê khẽ gật đầu, Kiều Dương an tâm gác chuyện đó sang một bên, bất chợt vươn tay xoa đầu cô, mập mờ nói: “Giáng Sinh vẫn chưa kịp tặng quà cho em, khi nào đến bệnh viện tái khám, em ghé qua gặp anh nhé.”
Kiều Dương vừa nhắc đến Giáng Sinh, sống lưng của Hà Mật Khuê lập tức lạnh toát, mặc dù chuyện đêm đó đã trôi qua hơn gần cả tháng, nhưng sự chân thật dường như vẫn còn tồn tại trong tâm trí cô.
Sợ giấc mơ sẽ thành sự thật, Hà Mật Khuê vội vàng lắc đầu từ chối: “Hay anh mang quà về đây cho tôi là được rồi.”