Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đ
Giữa lúc Hà Mật Khuê đang nóng ran mặt tìm cách hạ nhiệt thì Kiều Dương bất chợt ngẩng đầu nhìn qua, từ tốn cất tiếng dặn dò: “Khi nào về thành phố, nhớ nhắc anh đưa em thẻ đi rút tiền.”
Hà Mật Khuê ngơ ngác khó hiểu: “Làm gì?”
Hai khóe môi của Kiều Dương cong nhẹ nhưng lại đầy ẩn ý, phong thái ung dung pha lẫn thỏa mãn, nhẹ nhàng đáp: “Trả tiền thưởng Tố Như, có công tạo cơ hội cho chúng ta.”
Hà Mật Khuê: “...”
Xe đi được nửa chặng đường cũng đã đến trưa, đoàn xe ghé vào trạm nghỉ ăn trưa. Quán ăn của trạm nghỉ sau Tết vẫn đông khách dừng chân trên đường đi du lịch, đến khi đoàn bệnh viện vào cũng đã kín hết các bàn của cả một quán ăn lớn.
Trạm nghỉ nằm trên đường lớn nhưng ở khu vực ngoại thành nên đường xá xe cộ qua lại tương đối vắng vẻ, xung quanh phủ rất nhiều cây xanh mọc tự nhiên. Phía trước quán có một bồn nước bằng đá hình tròn cho khách, lúc Hà Mật Khuê chụp hình xong đến định rửa mặt, tình cờ lại nhìn thấy Kiều Dương đang cúi người hất nước lên mặt.
Đáng nói, khi Kiều Dương cúi người, sợi dây chuyền lồng chiếc nhẫn màu bạc rơi ra khỏi cổ. Lần đầu tiên Hà Mật Khuê nhìn thấy Kiều Dương đeo dây chuyền, chiếc nhẫn kia cũng là lần đầu mới thấy.
Với tính cách của Kiều Dương, không lý nào anh lại đeo dây chuyền lồng nhẫn một cách vô nghĩa. Nếu chiếc nhẫn đó liên quan đến người yêu cũ cũng không đúng, vì chính miệng anh đã nói chưa từng có mối tình nào trước đó. Vậy tức là có mục đích anh mới đeo như thế kia.
Hà Mật Khuê mải mê nghĩ ngợi, đến khi Hà Tố Như bên cạnh giục thì cô mới hoàn tỉnh, vội rửa mặt cho tỉnh táo rồi quay lại bàn ăn trưa.
Nhờ vào danh xưng “người quan trọng của bác sĩ Kiều”, Hà Mật Khuê được ưu tiên ngồi chung bàn với Kiều Dương dù không phải bác sĩ của bệnh viện. Sớm đề phòng những tình huống tương tự xảy ra, thế nên ngay từ đầu Hà Mật Khuê mới không muốn đi cùng Kiều Dương, đang yên ổn đột nhiên bị biến thành tâm điểm chú ý.
Đợi tầm mười lăm phút thì đồ ăn được dọn lên, Kiều Dương dùng khăn lau nĩa và muỗng cho Hà Mật Khuê, sau đó đặt vào đĩa cơm cho cô.
Bắt đầu bữa trưa, Kiều Dương nghía qua nhìn Hà Mật Khuê một cái, thuận tay nhường miếng trứng ốp la cho cô, quan tâm hỏi: “Em sao vậy? Say xe à?”
Tâm trí Hà Mật Khuê đang lơ đễnh, nghe Kiều Dương hỏi xong, cô liền theo phản xạ bật ra: “Say anh đấy!”
Lời ra khỏi miệng, Hà Mật Khuê giật mình với giơ tay tự bịt miệng mình lại.
Những người ngồi cùng bàn ngoài Hà Tố Như, Vĩ Hào ra đều là những bác sĩ trạc tuổi Kiều Dương, chọc ghẹo chuyện tình cảm của đồng nghiệp đương nhiên là chuyện nên làm. Tuy không ai nói gì, lại cúi đầu và không nhìn nhưng hết người này đến người khác liên tục cố ý hắng giọng trêu chọc.
Riêng Kiều Dương cũng bị lời nói vô tư của Hà Mật Khuê làm cho ngớ người, qua vài giây chợt nở nụ cười ngại ngùng, vờ bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi mọi người nhé, chúng tôi là lần đầu yêu đương nên hơi thiếu kiềm chế”
Hà Mật Khuê: “...”
Vĩ Hào nhếch môi khinh bỉ, không nhịn được chen lời vào: “Đúng là mặt dày!”
Kiều Dương vẫn giữ phong thái ung dung, xoay đầu nhìn qua Vĩ Hào, từ tốn đáp trả: “Mặc dù cậu sinh trước tôi tám tháng, nhưng không chừng sau này phải gọi tôi là anh rể của vợ đấy.”
Biểu cảm Vĩ Hào lập tức như được khai sáng, lần này đến lượt Hà Tố Như khinh thường ra mặt: “Hai người đáp xuống đất đi!”
Trôi qua một lúc, khi các đoàn khách du lịch lần lượt rời đi, không gian quán dần yên tĩnh trở lại. Có thời gian rảnh, bà chủ quán ngoài năm mươi, đeo một túi bao tử trước bụng đi thăm hỏi ý kiến của mọi người về khẩu vị.
Đến gần Kiều Dương, bà chủ quán dừng lại hẳn, hồ hởi bắt chuyện: “Lúc cậu mới xuống xe dì để ý cậu rồi, người gì đâu mà đẹp trai cao ráo, mặt mũi sáng sủa phúc đức. Cậu có vợ chưa? Chưa thì dì làm mai con gái lớn cho.”
Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, nhất là những người đàn ông độc thân lại vô cùng tò mò về con gái bà chủ quán. Bà ấy nhiệt tình đến mức Kiều Dương còn chưa kịp trả lời thì đã gọi con gái ra.