Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 6: Thiếu tinh tế, dư chân thành
Sáng hôm sau Hà Tố Như đến bệnh viện đổi ca trực vào ban ngày. Bệnh viện ngày thứ hai đông đúc bệnh nhân đến khám bệnh, bác sĩ thực tập ngoại khoa như cô còn phải đi thăm khám bệnh nhân sau phẫu thuật.
Bận rộn cả buổi sáng đến không có thời gian ngồi xuống uống nước, mãi cho tới buổi trưa ăn cơm, ngồi chung bàn với Kiều Dương, Hà Tố Như mới sực nhớ đến chuyện của Hà Mật Khuê hôm qua.
Kiều Dương vừa ăn cơm vừa tranh thủ kiểm tra bệnh án lưu trên máy tính bảng. Hà Tố Như ngồi cùng Vĩ Hào đối diện anh, chần chừ một hồi cũng tìm được dũng khí mở đầu cuộc hội thoại.
“Bác sĩ Kiều, hôm thứ bảy với hôm qua, anh với chị em không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Kiều Dương không rời mắt khỏi màn hình máy tính bảng, lơ đễnh hỏi ngược lại: “Không có, chuyện gì?”
Hà Tố Như buông muỗng đũa trong tay xuống, nghiêm túc trình bày: “Em cũng không rõ, sáng qua chị ấy về nhà sắc mặt không được tốt, hình như đã gặp phải chuyện gì đó.”
Nhắc đến Hà Mật Khuê, Kiều Dương nhớ đến lời hứa liền kiểm tra lịch sử cuộc gọi, sau đó lại qua loa đáp: “Chắc là tôi quên gọi cho cô ấy.”
Nhìn dáng vẻ vô tâm trong chuyện tình cảm của Kiều Dương, Hà Tố Như nhất thời không dám tin đây là bác sĩ Kiều ấm áp với bệnh nhân mà cô thường thấy.
Cô nàng hừ lạnh một tiếng, không vui trách thay cho chị mình: “Anh đã muốn kết hôn với chị em thì phải quan tâm chị ấy một chút chứ. Em nói chị ấy không khoẻ, anh lại chẳng để ý, cả ngày hôm qua lại chẳng thèm gọi cho chị ấy cuộc gọi nào, anh như vậy còn muốn lấy chị ấy làm gì?”
Vĩ Hào vội níu tay Hà Tố Như lay nhẹ kiềm chế cô lại, thấp giọng nhắc nhở: “Chuyện tình cảm của hai người họ thì để họ tự quyết định, em xen vào làm gì?”
Hà Tố Như trừng mắt lườm Vĩ Hào một cái, ôm bực tức bưng mâm cơm còn nguyên bỏ sang bàn khác.
Vĩ Hào nhìn theo Hà Tố Như giận dỗi rồi lại nhìn qua Kiều Dương trước sau vẫn bình tĩnh như thường, anh ta nhíu mày tra hỏi: “Lời Tố Như nói là thật? Cậu muốn lấy con gái người ta sao lại không để tâm gì hết vậy hả?”
“Hôm qua bận quá, không nhớ để gọi.” Kiều Dương từ tốn đáp, tiếp tục cúi đầu tập trung xem bệnh án.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Kiều Dương, Vĩ Hào chợt cười lạnh khinh thường: “Là do cậu không thích nên không xem trọng, thử xem khi cậu thích ai đó, không chừng bỏ cả giấc ngủ để đến gặp người ta.”
Ngừng một chút, anh ta bổ sung thêm: “Tôi thật sự hối hận khi tiếp tay cho cậu làm khổ chị của Tố Như!”
Kiều Dương nghe rồi để đó, anh tin Hà Mật Khuê hiểu tính chất công việc bận rộn của anh. Còn việc sáng qua cô về nhà trong tình trạng mệt mỏi, không chừng là do đêm hôm đó của cả hai, đương nhiên anh không thể mang ra kể với người khác chuyện riêng tư này.
Đầu giờ chiều, Kiều Dương có hẹn với một số bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện công lập để họp và chuẩn đoán đưa ra giải pháp chữa trị cho bệnh nhân quan trọng.
Bệnh viện Kiều Dương hiện đang theo làm việc chính là bệnh viện tư do Kiều gia bỏ vốn thành lập. Vị trí giám đốc bệnh viện sau này chắc chắn thuộc về anh, vậy nên việc tạo mối quan hệ tốt trong ngành là điều không thể thiếu.
Sau hai tiếng họp, Kiều Dương được bác sĩ tại bệnh viện công cũng là bạn thời đại học tiễn ra về. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, lúc ngang qua phòng truyền nước cạnh phòng cấp cứu, bóng dáng quen thuộc vô tình níu chân Kiều Dương lại.
Anh dừng bước, nhìn chằm chằm về phía Hà Mật Khuê một tay truyền nước biển, một tay vẫn linh hoạt vẽ trên bảng vẽ nhỏ đặt trên đùi.
Trong lòng Kiều Dương bắt đầu gợn sóng, anh quay sang hỏi người bạn đồng nghiệp đi cùng: “Ai trực khu vực đó vậy?”
Người bạn của Kiều Dương gọi y tá trực lại để hỏi chuyện. Nghe Kiều Dương hỏi về cô gái ngồi trong phòng truyền nước, nữ y tá liền nhanh nhẹn đáp: “Cô ấy ạ? Cô ấy uống thuốc tránh thai khẩn cấp bị tác dụng phụ.”
Hai hàng chân mày Kiều Dương lập tức nhíu chặt lại, lồng ngực bất giác siết chặt đến khó thở. Bỗng chốc, những lời trách móc của Hà Tố Như ùa về, thêm việc Hà Mật Khuê uống thuốc, cố tình chọn đến bệnh viện khác, chứng tỏ cô đang có chuyện muốn tránh né anh.
Bắt gặp biểu cảm nghiêm trọng của Kiều Dương, người bạn đồng nghiệp lo lắng hỏi: “Cậu sao thế? Người quen của cậu à?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Lời Kiều Dương nhanh như một cơn gió, đến khi người bạn đồng nghiệp nhận thức được câu nói của anh thì anh đã bước vào trong khu vực truyền nước. Anh ta kinh ngạc tròn mắt dõi theo, miệng há hốc ngỡ bản thân vừa nghe nhầm.
Đang mải mê cúi đầu vẽ tranh, đôi giày da bóng loáng màu đen bỗng xuất hiện trong tầm mắt, Hà Mật Khuê vờ như không thấy, tiếp tục quẹt nét bút vô nghĩa trên màn hình vẽ.
“Sao em lại ở đây? Tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp nghĩa là gì?”
Giọng nói trầm thấp pha thêm phần nóng giận của Kiều Dương vang lên trên đỉnh đầu, Hà Mật Khuê vẫn cúi đầu cười nhạt, khách sáo hỏi ngược lại: “Tôi không phải là bệnh nhân của bác sĩ Kiều, xin anh đừng làm phiền tôi.”
Kiều Dương mất kiên nhẫn nắm chặt hai vai Hà Mật Khuê đẩy ra sau tựa vào lưng ghế, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
“Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Nét mặt Hà Mật Khuê đầy rẫy sự thất vọng, trong mắt dâng lên màng nước mỏng, từ tốn đáp với hàm ý mỉa mai: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ mình là loại con gái ăn bánh trả tiền, hay là kẻ được bác sĩ Kiều bao nuôi.”
Đến lúc này, Kiều Dương mới nhớ ra việc đưa thẻ cho Hà Mật Khuê sáng qua, lúc gấp gáp ý tứ trong lời nói cũng không đủ nghĩa khiến cô hiểu lầm.
Hai tay đang bóp chặt vai Hà Mật Khuê của Kiều Dương buông lỏng, anh ngồi chổm xuống trước mặt cô, bất lực phân trần: “Tại sao em không hỏi rõ tôi mà lại tự làm tổn hại bản thân như thế này? Tôi xem em là người phụ nữ của mình nên mới đưa thẻ tín dụng duy nhất tôi có cho em xài. Nếu không nghiêm túc, tôi cũng đã không đưa em về gặp gia đình tôi.”
Chương 7: Từng chút thấu hiểu
Khi Kiều Dương nhắc đến việc đưa Hà Mật Khuê ra mắt gia đình, những suy nghĩ tiêu cực mới tản ra trả lại ký ức của ngày hôm đó.
Kiều Dương nghiêm túc cho người lớn có quyền trong nhà biết anh muốn lấy cô, vậy mà cô chỉ vì một hành động cùng lời nói trong lúc vội vã của anh mà nghĩ rằng anh là đàn ông xấu xa.
Cùng lúc, người bạn đồng nghiệp của Kiều Dương hốt hoảng đi vào, mặt mũi vẫn trợn trừng kinh ngạc: "Kiều Dương, đây thật sự là vợ cậu à? Nhưng sao cô ấy phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp, còn đến bệnh viện này mà không phải bệnh viện của cậu? Chẳng lẽ..."
Biết tên này đang ba hoa chuyện không đâu, Kiều Dương không đợi anh ta nói hết đã trực tiếp cắt ngang: “Bạn gái còn không có làm sao cậu hiểu được tình huống này? Đi đi!”
Hà Mật Khuê ngẩng người nhìn Kiều Dương thẳng tay xua đuổi người bác sĩ trẻ kia, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói của anh ta “Kiều Dương, đây thật sự là vợ cậu à?”.
Đợi Hà Mật Khuê truyền nước xong, Kiều Dương lái xe đưa cô về. Cả buổi chẳng ai nói với ai câu nào, riêng Kiều Dương mang vẻ mặt hầm hầm khó chịu cả buổi.
Xe dừng bên trước cổng nhà của Hà Mật Khuê, cô chủ động tháo dây an toàn mở cửa bước xuống. Ngay khi bàn chân cô vừa chạm đất, trán cô bất ngờ bị đẩy ngược lại vào xe, cánh cửa cũng bỗng đóng lại.
Chừng hai giây sau, Kiều Dương bỗng mở cửa ra, lên tiếng nói: “Đến rồi.”
Biểu cảm của Hà Mật Khuê chuyển từ ngơ ngác sang cười bất lực. Kiều Dương một tay nắm bàn tay cô đỡ xuống, một tay che dưới phía thành xe phía trên tránh để cô đụng đầu.
Ngôi nhà của Hà Mật Khuê nằm trong khu dân cư tương đối yên tĩnh, tuy diện tích hơi nhỏ nhưng là nhà riêng, đỡ tốn tiền thuê mỗi tháng.
Thật lòng mà nói, ngôi nhà này là của bố mẹ Hà Tố Như mua để cô nàng và Hà Mật Khuê ở để thuận tiện cho việc đi lại khi học đại học. Hà Mật Khuê sau khi cha mẹ ly hôn sống với chú thím ruột là cha mẹ Hà Tố Như, nên ít nhiều cũng được hưởng lợi ké từ cô nàng.
Trong lúc Hà Mật Khuê mở cửa vào nhà, Kiều Dương vẫn đứng sau lưng cô. Tra chìa khoá vào ổ, thấy người phía sau vẫn dính chặt mình như keo dính chuột, Hà Mật Khuê bất an xoay đầu nhìn anh, thấp giọng dò hỏi: “Anh không đến bệnh viện sao?”
Còn chưa có khoảng dừng để suy nghĩ, Kiều Dương đã vội đáp: “Lát nữa vẫn kịp.”
Bước chân vào nhà, Kiều Dương đảo mắt quanh một lượt, trên tường trong phòng khách treo đầy tranh vẽ, mỗi bức tranh đều là màu sắc và hình thể khác nhau, nhìn kỹ lại có hơi rối mắt.
Không cần đoán chi sâu xa, với tính cách của Hà Mật Khuê sẽ không “nổi loạn” như thế kia, chắc chắn là do Hà Tố Như treo lên nên thẩm mỹ mới tệ không còn chỗ chê.
Hà Mật Khuê đóng cửa nhà vào sau, chậm chạp lê thân nhức mỏi định trở về phòng ở phía bên phải phòng khách. Vừa mới đến tới cửa, phía sau lưng cô đã vọng đến giọng nói của Kiều Dương: “Em muốn ăn gì?”
“Hửm?” Hà Mật Khuê ngạc nhiên lẫn hoài nghi dán mắt lên gương mặt không hề có ý đùa giỡn của Kiều Dương, nhưng cô không cách nào hiểu một người bận rộn như anh lại có thời gian học nấu ăn.
Không đợi Hà Mật Khuê trả lời, Kiều Dương đã đưa ra đáp án: “Ăn cháo nhé? Tôi chỉ biết nấu cháo thôi.”
Kiều Dương tự biên tự diễn xong liền xoay người vào phòng bếp, bỏ lại Hà Mật Khuê vẫn còn đang há hốc ngơ ngác dõi theo.
Đứng chần ngần trước cửa phòng ngủ một hồi, nhìn thấy bóng lưng nam tính thấp thoáng trong bếp, trái tim Hà Mật Khuê tựa như có một cơn gió mềm mại thổi qua khiến cô một phen ngây ngất.
Nửa tiếng sau, Kiều Dương nấu cháo xong liền múc ra tô lớn mang ra chỗ Hà Mật Khuê đang ngồi vẽ ở phòng khách. Thấy cô đang không khỏe lại mải mê ôm máy vẽ vẽ viết viết, Kiều Dương lo lắng quan tâm: “Việc gấp sao?”
“Bảy giờ tối nay đến hẹn nộp deadline rồi.” Hà Mật Khuê uể oải đặt máy vẽ xuống, bưng tô cháo lớn còn đang bốc khói lên ăn.
Kiều Dương nhìn nhìn Hà Mật Khuê một chút, sau đó tò mò cầm máy vẽ của cô lên xem.
Lúc Hà Tố Như làm mai Hà Mật Khuê cho anh, cô nàng vài lần mang truyện tranh mạng do Hà Mật Khuê vẽ khoe anh xem, về công việc của cô tuy anh không hiểu rõ nhưng cũng biết chút ít.
Say mê xem tranh Hà Mật Khuê vẽ một hồi, lúc Kiều Dương ngẩng đầu lên thì cô đã ăn xong. Lần đầu tiên nấu ăn cho một cô gái, anh khó tránh được hiếu kỳ về đánh giá tài năng nấu nướng của cô dành cho mình.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, mong đợi dò hỏi: “Ngon không?”
Hà Mật Khuê lắc đầu, cầm lấy máy vẽ tiếp tục công việc, vờ trêu anh: “Không ngon.”
Kiều Dương liếc mắt nhìn qua tô rỗng đặt trên bàn, khóe môi anh tự động nhếch lên kiêu ngạo.
Ngồi thêm được một lúc, Kiều Dương lại nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh nhanh chóng thu dọn chuẩn bị rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh không tiện dừng bước đang gấp, chỉ lớn tiếng dặn dò: “Tan làm tôi sang đón em đi ăn!”
Đến khi bóng dáng của Kiều Dương đã hoàn toàn khuất sau cánh cửa, trên môi Hà Mật Khuê vẫn còn vương lại nụ cười mỉm chi. Thế nhưng, trong lòng cô bất giác dâng lên cảm giác áy náy và hối hận, cô vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà phá đi mong muốn lớn nhất của cả hai ở thời điểm này, là làm bố mẹ.
Chương 8: Ưu tiên người nhà
Mãi cho đến chín giờ đêm Kiều Dương mới xong việc, tuy qua điện thoại Hà Mật Khuê nói hẹn hôm khác đi ăn, nhưng vì lời hứa lúc chiều nên anh vẫn ghé qua.
Thay vì ăn cơm tối, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi ăn khuya, sẵn có Hà Tố Như trực ca ngày nên buổi tối cũng ở nhà nên cùng ra ngoài ăn.
Tản bộ đến một nhà hàng bình dân gần nhà, cả ba chọn một bàn bốn chỗ nằm ngoài trời cho thoáng đãng. Vừa ngồi vào bàn Hà Tố Như đã nhiệt tình gọi món, bởi chủ chi của bữa ăn này là Kiều Dương, thế nên cô nàng cũng chẳng khách sáo.
Nói xa nói gần, Kiều Dương giờ đây cũng có thể xem là anh rể của Hà Tố Như, chỉ cần anh và Hà Mật Khuê chính thức kết hôn, cô nàng sẽ có cơ hội được nhận vào làm ở bệnh viện đang thực tập, còn có người chống lưng tha hồ mà hất mặt nhìn đời.
Nếu là người khác, có lẽ họ đã nghĩ ngay đến việc theo đuổi Kiều Dương, nhưng đối với Hà Tố Như lại không như vậy. Cô nàng không thích làm dâu nhà quyền thế, áp lực gánh chịu chắc chắn rất nặng nề. Chi bằng để Hà Mật Khuê hy sinh một chút, tốt xấu gì sau này cũng không ai có thể xem thường cô, cô lại còn có thể mang vinh dự về cho gia đình.
Trong lúc đợi đồ ăn được dọn lên, Kiều Dương ngắm nhìn đường phố xung quanh, rồi bâng quơ lại nhìn sang dáng vẻ uể oải thiếu sức sống của Hà Mật Khuê đang ngồi bên cạnh.
Đoán chừng thể trạng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc tránh thai khẩn cấp, Kiều Dương khó chịu thở ra một hơi, lên tiếng hỏi: “Ngày mai em có bận việc gì không?”
Hà Mật Khuê nghĩ ngợi một chút, sau đó lắc đầu đáp: “Không có.”
“Sáng mai đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lượt.”
Lời Kiều Dương vừa dứt, Hà Mật Khuê còn chưa kịp hé môi thì Hà Tố Như ngồi ở đối diện đã nhanh nhảu giành trước, hỏi anh với bộ dạng mong đợi: “Chi phí đều do anh trả sao?”
Kiều Dương không đáp, chỉ dứt khoát gật đầu.
Nhận được đáp án chắc chắn, Hà Tố Như liền quay qua Hà Mật Khuê cảm thán, trong lời nói lộ rõ ý câu nịnh: “Anh rể quan tâm chị như vậy, ngày mai nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra.”
Nghe được hai chữ “anh rể”, khóe môi Kiều Dương tự động cong lên, cơ thể anh chuyển động ngồi thẳng lưng, tỏ ra cao thượng đưa ra lời đề nghị: “Sẵn đây ngày mai em cũng khám tổng quát luôn đi, hướng dẫn cho cô ấy, chi phí tôi sẽ lo.”
Mưu đồ thành công, hai mắt Hà Tố Như lập tức sáng rực như đèn pha chiếu vào, nụ cười rạng rỡ như sắp rách đến mang tai, còn cố ý nhấn mạnh lấy lòng Kiều Dương: “Cảm ơn anh rể, em hứa sẽ chăm sóc chị thật tốt, đảm bảo tới lúc anh rước chị ấy về tuyệt đối không sứt mẻ miếng nào!”
Nét mặt Hà Mật Khuê cứng đờ, duy nhất chỉ có hai con ngươi chuyển động qua lại giữa Kiều Dương và Hà Tố Như. Hai người họ kẻ tung người hứng như sợ cô không biết họ có cấu kết, mà nạn nhân lại chính là cô.
Sau hơn một tiếng ăn uống, kết thúc bữa ăn đến chuyên mục thanh toán, Kiều Dương không lấy ví ra, chỉ nhắc khẽ Hà Mật Khuê: “Thẻ tôi đưa em đâu, lấy trả đi.”
Sắc mặt Hà Mật Khuê gượng gạo mấy phần, bị Hà Tố Như thúc giục thêm cả sự chờ đợi của nhân viên, cô ghé sát tai Kiều Dương thì thầm: “Sáng đó hiểu lầm ý anh, tôi không có cầm.”
Ngay lập tức, giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê rơi vào khoảng lặng, mấy giây trôi qua trong âm thầm, cả hai không hẹn xoay đầu nhìn Hà Tố Như đang thảnh thơi uống nước trước mặt.
Bắt gặp biểu cảm đầy ái ngại cùng nụ cười bí hiểm của chị họ và anh rể, Hà Tố Như liền hiểu ngay ra vấn đề. Cô nàng đặt vội ly nước xuống bàn, ngồi ngay ngắn lại chất vấn: “Không phải chứ? Là hai người rủ em đi ăn mà?”
Hà Mật Khuê cười ngại ngùng, thấp giọng xoa dịu: “Về nhà chị đưa lại cho.”
Hà Tố Như nhăn mặt ghét bỏ, vừa lấy thẻ tín dụng cất ở ốp lưng điện thoại ra đưa cho nhân viên thanh toán, vừa uất ức gằn giọng mỉa mai: “Hai người đúng là trời sinh một cặp! Người bác sĩ, người họa sĩ, đi ăn bắt thực tập sinh không lương như em trả tiền!”
Nam nhân viên đưa hai tay cầm lấy thẻ từ Hà Tố Như quay vào trong thanh toán, lúc cậu ta xoay người không nhịn được mím môi cười.
Hà Mật Khuê thấy phản ứng của nhân viên nhà hàng khiến bản thân có chút xấu hổ thay cho mình và cả Kiều Dương. Cô nhìn qua Hà Tố Như nhăn nhó mặt mày không cam tâm, đành nhẹ giọng trấn an: “Về đến nhà chị trả lại cho mà.”
Rời khỏi quán, cả ba lại tản bộ về nhà, lúc gần tới cổng, Hà Mật Khuê bất giác xoay qua Kiều Dương, ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh về nhà hay trở về ký túc xá bệnh viện?”
“Muộn rồi, chỗ này cũng gần bệnh viện, tối nay tôi ngủ lại đây.”
“Hả?”
Hà Mật Khuê ngạc nhiên thốt lên một tiếng, cô còn chưa có khoảng không suy nghĩ lý do từ chối thì Kiều Dương đã đi thẳng đến mở cốp xe hơi đang đậu trước cổng, cầm lấy túi giấy ra.
Dù gì trời cũng đã muộn, lo việc đi lại nguy hiểm, thêm nữa sợ tốn thời gian không đủ để Kiều Dương nghỉ ngơi, Hà Mật Khuê cũng không có ý kiến về việc anh muốn qua đêm ở lại.
Hà Tố Như đi trước mở cửa, lúc thay dép nhìn thấy Kiều Dương mang đồ theo vào nhà không có ý định ra về, cô nàng liền bĩu môi khinh thường, thực chất trong bụng lại khoái chí thay cho phần của Hà Mật Khuê.
Trước khi về phòng, Hà Tố Như bỗng ho khan một tiếng, cố ý cao giọng nhắc nhở: “Hai người có “làm gì” cũng nhỏ tiếng một chút, em còn độc thân đấy!”
Chương 9: Muốn làm người một nhà
Sau khi Hà Mật Khuê mang tiền sang trả lại tiền Hà Tố Như đã thanh toán bữa ăn, lúc cô về đến phòng Kiều Dương còn đang tắm.
Định bụng về giường ngủ trước, nhưng nghĩ lại Hà Mật Khuê liền đến gõ cửa phòng tắm, mở lời đề nghị: “Anh đưa quần áo đây, tôi mang giặt sấy cho.”
Kiều Dương cũng không câu nệ nữa, gom gọn quần áo bẩn đưa qua khe cửa mở cho Hà Mật Khuê, để cô giúp anh giặt để sáng mai có đồ mặc.
Quá nửa đêm, cả hai nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường. Kiều Dương nằm xuống chốc lát đã ngủ sâu, riêng Hà Mật Khuê không rõ vì nguyên nhân gì lại mất ngủ.
Cô trở người nằm nghiêng qua Kiều Dương, với khoảng cách gần, mùi thuốc khử trùng đặc trưng trên người anh vẫn còn thoang thoảng ở chóp mũi.
Có lẽ mùi thuốc trử trùng là mùi mà bất kỳ ai cũng không thích, nhưng Hà Mật Khuê ngửi mùi này ở người Kiều Dương lại không hề có cảm giác bài xích hay khó chịu.
Nghĩ lại, Hà Mật Khuê vẫn còn sót lại chút mơ hồ trong tâm trí. Một tháng trước, cô và Kiều Dương chỉ là người lạ nói chuyện với nhau vài câu. Hơn nửa tháng trước, cô và anh lại phát sinh quan hệ có tính toán, kết quả giờ đây lại dính chung một chỗ.
Nếu người cùng Hà Mật Khuê trải qua đêm đó không phải Kiều Dương, có lẽ hôm nay cô đã hối hận vì xem rẻ chính mình. Nhưng vì người đó là Kiều Dương, người không keo kiệt cho cô “giống”, còn cho cô trở thành người có giá trị.
Sáng hôm sau, Hà Mật Khuê theo Kiều Dương đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Trong suốt lúc Hà Mật Khuê khám, đích thân Kiều Dương thay cô làm mọi thủ tục, đưa cô đến từng phòng khám. Cũng vì điều này, ánh mắt và thái độ của không ít bác sĩ, y tá và các nhân viên làm việc tại đây đều nhìn cô đều tỏ ra ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Đến trưa, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đến nhà ăn dành riêng cho nhân viên bệnh viện. Vào giờ cao điểm, lại tập trung nhiều người từ các khoa và khu vực khác nhau, số lượng cặp mắt dán lên Hà Mật Khuê càng tăng lên thêm gấp mấy lần.
Trong khi Hà Mật Khuê ngượng nghịu bao nhiêu, Kiều Dương lại thản nhiên bấy nhiêu, dường như việc bản thân trở thành tâm điểm của sự chú ý đối với anh đã quá quen thuộc.
Trái với bộ dạng đứng ngồi không yên của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như đi đến đâu liền hất cao mặt kiêu ngạo đến đó.
Vĩ Hào đi cạnh Hà Tố Như, vừa buồn cười lại vừa bất lực, tuy không muốn phá hỏng tâm trạng của cô nàng nhưng vẫn phải nhắc nhở trước: “Tự đắc quá vội, kẻo thất vọng tràn trề!”
“Ăn nói linh tinh!” Hà Tố Như gằn giọng mắng, ấn đường cau chặt giận dữ cảnh báo ngược: “Mối quan hệ giữa chị tôi với bác sĩ Kiều không thành, tôi nhất định tính sổ hết lên anh.”
Sau gần nửa ngày, việc khám tổng quát của Hà Mật Khuê cũng hoàn tất, kết quả đều nằm ở chỗ Kiều Dương. Sau khi đồng bộ dữ liệu lên máy tính bảng Kiều Dương vẫn hay mang theo bên mình, anh theo dõi tình trạng sức khỏe của cô, nét mặt có vẻ không được khả quan cho lắm.
Trên đường Kiều Dương đưa về nhà, Hà Mật Khuê ngập ngừng một hồi lâu, mãi cho đến khi sắp gần đến nơi mới chịu bỏ ngại ngùng xuống mà cất tiếng hỏi: “Tôi... không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Kiều Dương đáp nhanh, ngay khi dứt lời liền nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Hà Mật Khuê. Anh cong nhẹ môi cười, từ tốn tiếp lời: “Ngoại trừ dạ dày dư axit do ăn uống thất thường và thiếu chất nhờn khớp xương do lười vận động ra thì đều ổn.”
Tia mừng rỡ mới chớm nở trên mặt Hà Mật Khuê vụt tắt trong chớp mắt, chỉ cần nghe sơ qua cũng đủ để cô nhận ra Kiều Dương đang nhấn mạnh nguyên nhân khiến cô gặp phải tình trạng hai loại bệnh anh nhắc tới.
Cuộc nói chuyện vừa kết thúc, rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa, ngay khi Hà Mật Khuê vừa định tháo dây an toàn, Kiều Dương bỗng mở lời yêu cầu: “Em mang hộ khẩu và chứng minh thư ra đây, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“Hả?” Hà Mật Khuê thoáng giật mình thốt lên một tiếng, sắc mặt bỗng chốc nghiêm trọng hẳn đi: “Nhưng ông nội anh nói phải có cháu trước mới cho cưới mà?”
Kiều Dương ngồi yên một tư thế thong thả, một tay vẫn còn gác trên vô lăng, khẽ nghiêng đầu nhìn Hà Mật Khuê, chậm rãi đáp: “Cưới mà ông nhắc đến là tổ chức hôn lễ, chuyện đăng ký kết hôn chúng ta tự quyết định.”
“Không được.” Hà Mật Khuê không cần nghĩ ngợi đã dứt khoát từ chối, thái độ đối với vấn đề này vô cùng nghiêm túc: “Ông nội anh chưa tán thành, chúng ta không được tùy tiện.”
Quan sát bộ dạng hùng hổ kiên định của Hà Mật Khuê, Kiều Dương không nhịn được bật cười thành tiếng. Anh gật gật tỏ vẻ tán thành hùa theo, vờ vu vơ thăm dò: “Em không sợ tôi thay đổi khiến em phải chịu thiệt không thể kêu oan sao?”
Quả nhiên vẻ mặt quyết tâm của Hà Mật Khuê vì một câu nói của Kiều Dương liền ẩn hiện sự dao động. Cô do dự lén liếc trộm anh, trong lòng đã sớm rối ren phức tạp, ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, cứng rắn đáp trả: “Có... có gì mà sợ?”
Kiều Dương nhìn chằm chằm vào Hà Mật Khuê như một hành động tấn công tinh thần. Nhân lúc cô không để ý, tầm mắt anh bất chợt hạ thấp xuống, bắt gặp hai bàn tay đang bấu vào nhau đầy căng thẳng của cô gái ngồi bên cạnh, một bên khóe môi anh càng nhếch lên cao hơn.
Lần nữa nhìn thẳng vào Hà Mật Khuê, cảm xúc giữa ngực Kiều Dương bỗng nhiên nhen nhóm cảm giác lạ thường. Trước nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương hay thích ai, ngày ngày không vùi đầu vào công việc cũng là lo chuyện trong gia đình.
Vậy mà, kể từ khi Hà Mật Khuê xuất hiện và chính thức bước vào cuộc sống của mình, cô không quá xinh đẹp cũng chẳng quá nổi trội, chỉ cần một số cử chỉ rất nhỏ không đáng kể, anh lại cảm nhận được cô khác hẳn với những cô gái anh từng tiếp xúc.
Thuần khiết dễ bị lừa, nhát gan lại thích tỏ ra mạnh mẽ, sống nội tâm và dường như rất sợ làm gánh nặng cho người khác, tất cả lại tạo nên một Hà Mật Khuê độc nhất trong mắt Kiều Dương.
Chìm đắm trong suy nghĩ một lúc, Kiều Dương tháo dây an toàn bước xuống xe vòng qua chỗ bên kia xe. Mở cửa cho Hà Mật Khuê, anh không vội để cô ra ngoài, một tay anh gác lên thành xe phía trên, một tay chống lên lưng ghế cô đang ngồi bao vây lại.
Biểu cảm anh rơi vào thâm trầm, giọng nói toát lên sự điềm đạm quen thuộc: “Tôi thật sự mong, có thể cùng em sớm trở thành người nhà.”
Chương 10: Chúng ta bây giờ, giống người yêu
Bẵng một tháng trôi qua, mối quan hệ giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê không đến mức tiến vào giai đoạn nồng cháy, nhưng thời gian ở bên cạnh nhau cũng nhiều hơn trước đây.
Dựa vào lý do nhà Hà Mật Khuê gần bệnh viện, mỗi lần Kiều Dương đến cùng cô ăn tối liền lấy cớ ngủ lại qua đêm, cuối tuần lại đưa cô về ăn cơm cùng bố mẹ anh.
Sáng thứ bảy, Hà Tố Như trực ca đêm về tới, vừa bước vào nhà lại bắt gặp cảnh tượng quen thuộc, Kiều Dương từ phòng Hà Mật Khuê thong dong bước ra.
Hà Tố Như đối với việc Kiều Dương “đóng đô” ở nhà mình và cùng Hà Mật Khuê phát triển tình cảm từng ngày, cô nàng không những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vô cùng khoái chí khi tất cả vẫn diễn ra theo kế hoạch ban đầu.
Chạm mặt nhau, Hà Tố Như cười cười gian, nhân lúc nhìn thấy sắc mặt Kiều Dương đang tốt, cô nàng liền tranh thủ kiếm lợi: “Cả tháng nay anh ở đây, tiền điện nước có phải nên chia ba không, anh rể?”
Về cuối câu, Hà Tố Như nhấn nhá đúng trọng tâm cần thiết, quả nhiên Kiều Dương nghe xong liền nhếch môi cười, câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô nàng.
“Đòi tiền sai người rồi.”
Hà Tố Như rất nhanh đã hiểu ý của Kiều Dương, nghĩ đến việc Hà Mật Khuê được anh tin tưởng giao tiền quản lý dù chưa kết hôn, cô nàng buộc phải cảm thán trong lòng.
Phải đợi đến lúc Kiều Dương rời khỏi nhà, Hà Tố Như mới dám mon men chạy đi tìm Hà Mật Khuê hỏi cho kỹ.
Vẫn như thường lệ, Hà Mật Khuê luôn làm việc trong phòng. Hà Tố Như sau khi xông cửa vào liền chạy ào đến bên cạnh, hớn hở hỏi: “Chị, bác sĩ Kiều đưa tiền cho chị giữ sao?”
“Ừm, sao thế?” Hà Mật Khuê tập trung vẽ tranh, chỉ liếc nhanh qua Hà Tố Như một cái, lơ đễnh hỏi lại.
Hà Tố Như không vội đáp, cười cười bí hiểm chống hai tay lên mặt bàn, hạ thấp trọng tâm cơ thể cho ngang bằng Hà Mật Khuê, trong lời nói vui vẻ vẫn lộ ra sự lo lắng: “Tuy anh chị bây giờ xem nhau là người nhà, nhưng có giấy hôn thú vẫn chắc ăn hơn.”
Hà Mật Khuê hiểu ý tứ của Hà Tố Như, nhưng giờ đây cô có lý do để không quyết định tiến tới hôn nhân quá vội vàng.
Thứ nhất, Hà Mật Khuê và Kiều Dương vẫn chưa đạt được yêu cầu của ông nội anh là phải có cháu cố.
Thứ hai, nếu vì sợ thiệt thòi không có được quyền giành tài sản hay nuôi con khi chẳng may đổ vỡ, dù có ràng buộc hôn thú, Hà Mật Khuê dĩ nhiên không đấu lại Kiều gia.
Ngày trước, Hà Mật Khuê và Kiều Dương vẫn vô tư nghĩ rất đơn giản, chỉ cần muốn cứ làm là xong, nhưng thực tế lại có rất nhiều chuyện cần phải để tâm cân nhắc. Suốt thời gian qua ở bên cạnh nhau, Hà Mật Khuê cũng đã nhận ra rất nhiều điều, tưởng chừng không đáng nhắc, thực chất lại vô cùng quan trọng để lưu tâm.
Công việc Kiều Dương rất bận rộn, đi sớm về muộn là chuyện thường tình. Nhiều đêm nằm xuống Hà Mật Khuê đã nghĩ, nếu như tình trạng này cứ mãi kéo dài, dù cho ở chung một nhà, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc con cái sẽ cảm nhận được sự chăm sóc thương yêu trọn vẹn từ bố.
Ngày đó Hà Mật Khuê cứ ngây ngô nghĩ cho bản thân nên mới muốn làm mẹ đơn thân nuôi con, khi nhớ lại tuổi thơ mình đã trải qua, cô thật sự sợ con mình sẽ tổn thương giống như cô.
Suy nghĩ cho kỹ càng lại, Hà Mật Khuê lại có chút lưỡng lự trong việc sinh con và kết hôn với Kiều Dương, thế nên cô muốn dành ra một khoảng trống để cân nhắc chính xác hơn về đoạn đường sắp tới.
Buổi chiều Kiều Dương từ bệnh viện ghé qua đưa Hà Mật Khuê về ăn cơm cùng bố mẹ anh, trên đường đi anh ghé vào cửa hàng mua thêm vịt quay.
Ngồi đợi trên xe, dõi theo bóng dáng nổi bật cao ráo của Kiều Dương giữa những người khách đang ra vào trước quán, Hà Mật Khuê bất giác nhận ra cô từng rất nhiều lần bị vẻ ngoài nghiêm chỉnh tử tế của anh mê hoặc.
Tiếc rằng trong lòng Hà Mật Khuê luôn tồn tại những vết nứt về tình yêu hôn nhân, kể cả khi nhận ra cảm tình mình dành cho Kiều Dương dần lớn lên, song song vẫn là nỗi sợ hãi vô hình đeo bám ngăn cách giữa cả hai.
Hà Mật Khuê vô thức thở dài một hơi chán nản bản thân, cô rời mắt khỏi Kiều Dương, cúi đầu tự xua đuổi ý nghĩ tiêu cực.
Không rõ qua bao lâu, cửa sổ xe bất chợt vang lên hai tiếng gõ, Hà Mật Khuê theo phản xạ xoay đầu nhìn, thấy Kiều Dương đứng bên ngoài cô liền hạ cửa kiếng xuống.
Cô còn chưa kịp hé môi hỏi, Kiều Dương bỗng đưa đến một cây kem ốc quế. Tâm tình phiền não của Hà Mật Khuê thoáng chốc đã tươi tỉnh trở lại, cô bất giác mỉm cười cầm phần dưới cùng của vỏ kem được quấn bằng khăn giấy.
Đợi Hà Mật Khuê cầm kem xong, Kiều Dương chợt chồm người vào trong xe, mở hộc tủ phía trước chỗ cô ngồi lấy ra túi khăn giấy, rút vài tờ đặt trên đùi cô tránh kem chảy rơi bẩn quần áo.
Con ngươi của Hà Mật Khuê chuyển động dõi theo từng cử chỉ của Kiều Dương, tâm trí hoàn toàn bay quanh quẩn người anh.
Trong lúc đợi nhân viên gói đồ ăn, Kiều Dương đứng ngoài xe, gác hai tay lên thành cửa sổ.
Quan sát sắc mặt hồng hào khác hẳn tháng trước của Hà Mật Khuê, Kiều Dương mỉm cười hài lòng. Ở tình cảnh hiện tại của cả hai, có công “nuôi, dưỡng” cô từ một người mặt mũi xanh xao sang tươi tắn có sức sống, anh đương nhiên khó tránh tự hào kiêu ngạo.
Trông thấy Hà Mật Khuê ăn uống ngon miệng, Kiều Dương buộc miệng cảm thán: “Em xem, chúng ta bây giờ có phải rất giống người yêu không?”
Miếng kem lạnh vừa đến cổ họng của Hà Mật Khuê, vì một câu nói của Kiều Dương lập tức nghẹn lại.