Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay, bác sĩ Lục trở về. Khi đi đón anh ở sân bay, Thẩm Húc đột nhiên nảy ra ý tưởng lái chiếc siêu xe trong gara mà cậu đã nhớ nhung.
Ban đầu, cậu định rằng trời vừa mưa xong, không khí mát mẻ, đi ra ngoài sẽ rất thú vị, nhưng khi lái xe ra phố, cậu mới nhận ra, chiếc xe này thực sự không tiện di chuyển trong thành phố. Dù động cơ có mạnh mẽ đến đâu, ở khu vực đô thị, tốc độ cũng không thể vượt quá 60 km/h.
Ghế lái không quá thoải mái, ánh nắng và gió lùa vào mà không có gì che chắn, tầm nhìn cũng thấp hơn so với những chiếc xe khác. Những chiếc xe cao hơn một chút đi bên cạnh sẽ tạo cảm giác bị áp lực. Hình dáng bên ngoài và tiếng động cơ lại thu hút không ít ánh nhìn.
Khi dừng đèn đỏ, Thẩm Húc còn nghe thấy mấy anh giao đồ ăn bên cạnh nói chuyện.
“Ôi, chiếc xe này nhìn tuyệt thật đấy.”
“Ngày hè oi ả, chắc là cậu thiếu gia nhà nào ra phố đây mà.”
Thẩm Húc:...
Khi đến sân bay, việc đầu tiên Thẩm Húc làm là vào nhà vệ sinh chỉnh lại kiểu tóc, vội vàng bước ra, nhìn một lượt trong đám đông, cậu liền thấy bác sĩ Lục nhà mình.
Lục Bạc Ngôn có vẻ cảm nhận được, cũng nhìn về phía cậu, Thẩm Húc mỉm cười, bước tới. Lần này, cậu không đi lấy hành lý cho Lục Bạc Ngôn mà lại đưa chìa khóa xe cho anh: “Lái một chuyến nữa về nhà là em đau lưng mất.”
Lục Bạc Ngôn nhận chìa khóa: “Nếu cần, anh có thể cung cấp dịch vụ xoa bóp.”
Thẩm Húc cười: “Bác sĩ Lục còn biết làm cái này à?”
“Biết một chút.” Anh nói trước khi Thẩm Húc kịp hỏi thêm: “Nhưng chưa thực hành bao giờ.”
Thẩm Húc “Ồ” một tiếng dài: “Em mới mua mấy chai tinh dầu, có thể để bác sĩ Lục luyện tay.”
Trên đường về, Thẩm Húc ngồi ở ghế phụ, lại cảm thấy thú vị hơn. Mặt trời sắp lặn, bầu trời phía tây rực rỡ ánh chiều, đẹp đến mức ngay cả những họa sĩ tài ba cũng khó mà vẽ được. Thẩm Húc lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh nhưng đều không ưng ý, đành thu lại, chỉ dùng mắt thưởng thức.
Khu dân cư được phủ xanh rất tốt, khi mới xây dựng xong, đã trồng rất nhiều cây lớn, giờ này, cây cối xanh mướt che phủ, không gian cũng rất riêng tư. Xe gần đến nhà, Thẩm Húc mới thấy có người đứng ở cửa.
Cậu ngó đầu ra ngoài: “Có phải là giáo sư Lục không?”
“Ừ, có thể có chuyện.”
Thẩm Húc liếc qua điện thoại, không thấy có bất kỳ thông báo nào, bèn hỏi Lục Bạc Ngôn: “Ông ấy có gọi điện cho anh không?”
“Không.” Lục Bạc Ngôn vừa dứt lời, xe đã dừng lại trước cửa nhà.
Thẩm Húc xuống xe, định gọi một tiếng “bác trai”, nhưng vừa nói đến miệng, lại nhớ ra Lục Bạc Ngôn đã thay cách xưng hô, nên cậu cũng gọi một tiếng “bố”.
Lục Hành Vân gật đầu, vẻ mặt không khác gì khi nghe cậu gọi là giáo sư Lục, vài giây sau mới nói: “Có phải chuẩn bị tiền mừng khi con đổi cách xưng hô không?”
Thẩm Húc vội vàng nói không cần, Lục Hành Vân đáp: “Lần sau gặp sẽ đưa cho con.”
Thẩm Húc tất nhiên đồng ý.
Ngoài hai chỗ đỗ xe ở mặt đất, nhà còn có hai chỗ đỗ xe dạng chìm, cần chút thời gian để vận hành. Chiếc xe này bình thường đỗ dưới tầng hầm, giờ Lục Bạc Ngôn đã dựa vào cạnh cửa rồi xuống xe.
Lục Hành Vân hỏi: “Các con bây giờ sống chung à?”
Thẩm Húc hơi ngạc nhiên, nếu cậu nhớ không lầm, giáo sư Lục hình như biết họ đã kết hôn rồi mà?
Lục Bạc Ngôn nói ra những gì trong lòng: “Tụi con kết hôn rồi.”
Ba người đứng nói chuyện ở cửa có vẻ hơi kỳ lạ, Thẩm Húc đi mở cửa, vừa hỏi: “Bố đến có chuyện gì ạ?”
“Bố có việc tìm Lục Bạc Ngôn.” Ông nói vậy nhưng lại đưa hộp nhỏ trong tay cho Thẩm Húc: “Là món ăn do đầu bếp nhà làm, con thử xem.”
Ông giống như một người hàng xóm mang quà đến thăm nhà. Thẩm Húc vừa cảm thấy có chút lạ lẫm, vừa nghĩ chuyện này với bố con họ mà nói, hình như lại rất bình thường.
Họ vào phòng làm việc nói chuyện, Thẩm Húc không đi theo, mở hộp bánh ra thử, bánh có hình dáng đơn giản, hương vị lại rất ngon, có vẻ là bánh ngô hạt dẻ.
Sau khi ăn tối xong, Thẩm Húc lúc này không còn đói, ăn thử xong thì đặt vào tủ lạnh. Sau đó, cậu bắt đầu làm một đĩa trái cây, lúc cắt dưa hấu, đột nhiên nhớ ra bức tranh mà cậu vẽ sáng nay trước khi ra ngoài vẫn còn trong phòng làm việc của Lục Bạc Ngôn.
Đó là bức tranh về hai người trên tuyết trắng mà bác sĩ Lục yêu cầu. Thẩm Húc thực sự chỉ vẽ hai người, vì là tranh cỡ lớn nên cần nhiều thời gian. Cậu đã vẽ một bức nhỏ trước, dùng khung tranh mới mua, hình trái tim đường kính chưa đến 20 cm.
Trên tranh, các nhân vật đã được chế tác một chút, vẽ thêm đuôi và tai, ý tưởng sáng tạo lấy từ chiếc mặt nạ mà cậu mang về từ quán bar, một cái là sói, một cái là cáo.
Bức tranh bây giờ để trên bàn làm việc của Lục Bạc Ngôn, đợi khi anh về sẽ cùng nhau đóng khung. Không biết họ có nhìn thấy không.
Lục Bạc Ngôn nhìn thấy thì cũng không sao, nếu bị phụ huynh nhìn thấy, chắc chắn sẽ hơi ngại. Thẩm Húc nghĩ một chút, rồi cầm đĩa trái cây đi lên lầu.
Ở ban công phòng làm việc, Lục Hành Vân và Lục Bạc Ngôn đối diện nhau, vẻ mặt của bố con họ đều nghiêm nghị như nhau.
Lục Hành Vân nhíu mày: “Tháng vừa rồi con đã mua ba lần thuốc ức chế đặc biết, bố nghĩ không cần phải nhắc lại liều lượng sử dụng với con.”
Lục Bạc Ngôn trả lời: “Bố đã dùng quyền hạn để xem.”
Lục Hành Vân không chút xấu hổ khi dùng quyền lực của mình: “Đúng vậy.”
“Một liều thuốc là 5 miligam, trong các thử nghiệm lâm sàng, kỷ lục cao nhất là 18,6 miligam trong 30 ngày.”
“Con chỉ dùng trong 30 ngày? Con là bác sĩ ngoại khoa, con có thể chịu đựng được hậu quả của những cơn đau giả trong lúc phẫu thuật không?”
“Có thể kiểm soát được.”
“Dù con có thể kiểm soát, nhưng Triều Vân sẽ không chấp nhận rủi ro này.” Lục Hành Vân nói: “Đây là thuốc đặc biệt, không phải thuốc ức chế thông thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Triều Vân sẽ hạn chế quyền mua của con.”
Lúc này, ông trông như một người lãnh đạo không chút cảm xúc của một công ty dược phẩm.
Lục Bạc Ngôn vẫn bình thản: “Con sẽ chú ý.”
“Nếu không có ý định đánh dấu, mức độ tương thích cao sẽ là gánh nặng cho các con. Nếu con phải dựa vào thuốc để duy trì hôn nhân, bố khuyên con ly hôn, các con không hợp nhau.”
Cửa phòng làm việc không đóng, Thẩm Húc chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng nói từ bên trong, giọng Lục Hành Vân hơi nhỏ, Thẩm Húc không nghe rõ ông nói gì, nhưng lời Lục Bạc Ngôn lại rõ ràng lọt vào tai cậu.
“Con sẽ không ly hôn.”
Thẩm Húc nghe thấy câu này thì hơi ngẩn người, tại sao Lục Bạc Ngôn lại nói vậy? Cậu không nhịn được mà nhìn vào trong, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lục Bạc Ngôn.
Lục Bạc Ngôn nhìn cậu, Lục Hành Vân cũng quay lại nhìn, gật đầu chào Thẩm Húc.
“Thuốc ức chế omega thực chất là một loại dấu hiệu tạm thời thay thế, khi gặp alpha tác dụng sẽ bị giới hạn.” Ông vừa nói với Lục Bạc Ngôn, vừa như đang nói với Thẩm Húc.
Ông từ phòng làm việc đi ra, Thẩm Húc theo phản xạ lùi lại nhường cửa. Lục Hành Vân nhìn vào đĩa trái cây trên tay cậu, giọng nói đã dịu đi đôi chút, lời nói vẫn lạnh lùng như thường.
“Nếu hôn nhân của các con dựa trên việc không đánh dấu, bố khuyên các con ly hôn hoặc sống riêng. Đừng thử thách khả năng tự kiềm chế của alpha, họ không có.”
Thẩm Húc vô thức nhìn về phía Lục Bạc Ngôn, bác sĩ Lục không phải đã nói rằng có thể kiểm soát thông tin tố của mình sao?
Lục Bạc Ngôn nói: “Bố là người có định kiến về giới tính.”
Lục Hành Vân liếc nhìn anh, không phủ nhận cũng không phản bác: “Bố phải đi rồi, các con tự suy nghĩ đi.”
“Bố bảo chúng ta… nghĩ đến việc ly hôn à?”
Sau khi Lục Hành Vân đi, Thẩm Húc vẫn còn hơi bối rối, trong lòng đầy hoang mang và khó tin, trước đó ông còn nói sẽ cho cậu tiền mừng tuổi, vậy mà lại đến đây khuyên ly hôn?
Kết hôn chưa đầy ba tháng, mà lại bị khuyên ly hôn sao?
Lục Bạc Ngôn nhận lấy đĩa trái cây từ tay cậu: “Không cần suy nghĩ, chúng ta sẽ không ly hôn.”
Đứng ở cửa có thể nhìn thấy bàn làm việc trong phòng, trên đó vẫn đặt khung tranh dễ thương kia, Lục Bạc Ngôn nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Húc, khẽ nói: “Ông ấy không biết anh không thể sống thiếu em.”
Thẩm Húc cố gắng lấy lại lý trí giữa những lời ngọt ngào của bác sĩ Lục, cậu nhớ lại, hình như giáo sư Lục vừa nói, cậu và Lục Bạc Ngôn là mối quan hệ dễ bị cảm* à?
*dễ cảm: mình cũng không biết dịch sao cho đúng, nhưng có thể hiểu là dễ bị ảnh hưởng, kích thích bởi tin tức tố của Alpha.
Thẩm Húc nhớ lại, những lần tin tức tố của cậu mất kiểm soát sau khi gặp Lục Bạc Ngôn, trước đó cậu không hề nghĩ đến chuyện có thể liên quan đến mối quan hệ dễ cảm. Bác sĩ Liễu cũng đã nói, yêu đương có liên quan, Thẩm Húc chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Vào ngày hôm đó ở nhà, trong hành lang, rõ ràng là thuốc ức chế của cậu vẫn còn trong hạn sử dụng, lại có cảm giác hơi nóng lên.
Nếu là do dễ cảm, thì mọi chuyện sẽ có lý. Trong hầu hết các trạng thái, bác sĩ Lục luôn kiểm soát tốt tin tức tố của mình, ngay cả khi Thẩm Húc ngửi thấy, cũng chỉ rất nhẹ, cộng với việc sử dụng thuốc ức chế đặc biệt, cơ bản sẽ không có sự cố gì xảy ra.
Nhưng hôm đó bác sĩ Lục say rượu, tin tức tố mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào, lượng tin tức tố Alpha phát tán ra đã ảnh hưởng đến trạng thái của Thẩm Húc.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Thẩm Húc cố gắng nắm bắt: “Anh đã từng nói, ở bệnh viện gặp một omega đến kỳ, có phải là em không?”
“Đúng vậy.”
Thì ra bác sĩ Lục từ đầu đã biết.
Thẩm Húc muốn hỏi, tại sao không nói cho cậu biết, lại nhớ ra ngay từ đầu là bác sĩ Lục đã nói là không đánh dấu, nếu không đánh dấu, thì độ tương thích cao hay thấp hình như cũng không quan trọng.
Cậu thay đổi cách hỏi: "Vậy anh làm sao kiểm soát được?"
Lục Bạc Ngôn đã từng nói, lần đó tại bệnh viện tin tức tố của anh ấy đã mất kiểm soát.
"Có thuốc ức chế đặc biệt cho alpha."
Thẩm Húc lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này, gật đầu, tuy không hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn hỏi câu mà cậu quan tâm nhất: "Vậy có tác dụng phụ không?"
"Có thể kiểm soát được. Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt."
Vậy là vẫn có tác dụng phụ. Thẩm Húc cảm thấy Bác sĩ Lục có vẻ đang tránh né không trả lời rõ ràng, cậu không hỏi thêm, sau khi rửa mặt xong liền tra cứu về "thuốc ức chế đặc biệt cho alpha".
Giải thích quá chính thức, gần giống với những gì trong hướng dẫn sử dụng, Thẩm Húc nhìn mà không hiểu rõ. Cậu suy nghĩ một chút rồi lên diễn đàn AO nổi tiếng tìm kiếm, kết quả không nhiều, Thẩm Húc chọn đọc bài viết có nhiều phản hồi nhất.
【Do công việc, tôi đã thử qua một lần, cảm giác giống như đau thần kinh.】
【Tôi gặp một omega dễ cảm, có chút mất kiểm soát, bị tiêm thuốc chủ động, đau đến mức tôi suýt muốn báo cảnh sát, không bằng cứ gây mê cho tôi còn hơn.】
【Không thể không đau sao? Cơ chế tác dụng của thuốc này là đau đấy, vợ tôi biết rồi nhất quyết bắt tôi cũng phải mang theo, tôi nói người bình thường không có quyền mua mà cô ấy còn muốn tìm cách mua ở chợ đen, tôi phải hứa là gặp omega phát tình thì tự đâm một nhát mới chịu.】
【Cẩn thận dùng, thuốc này có tác dụng phụ, tôi đã dùng hai lần trong thời gian ngắn, có lúc sẽ xuất hiện đau giả, tôi dùng loại đồng hồ đeo tay, giờ đến bây giờ tôi không muốn đeo đồng hồ nữa.】
Cơ chế tác dụng là đau đớn…
Thẩm Húc nhớ lại lần đầu họ hôn nhau, đôi môi Lục Bạc Ngôn hơi tái nhợt, nhớ lại những động tác đôi lúc không được tự nhiên của anh, nhớ lại chiếc đồng hồ của Lục Bạc Ngôn, mỗi lần tin tức tố mất kiểm soát anh đều ấn vào chiếc đồng hồ.
Chẳng có cái gọi là "kìm hãm tin tức tố", hay "gợi ý tâm lý"!
Lục Bạc Ngôn hoàn toàn đang dùng đau đớn để giữ cho bản thân tỉnh táo.
Alpha không có thuốc ức chế, huống chi họ lại sinh ra đã dễ bị ảnh hưởng.
Thẩm Húc không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Mặc dù kết hôn là một kết quả của phút bốc đồng, nhưng cho đến giờ, Thẩm Húc cảm thấy cuộc sống hôn nhân của cậu vẫn khá vui vẻ, cậu và Lục Bạc Ngôn, cả hai đều đang nghiêm túc xây dựng hôn nhân này.
Họ chia sẻ tài sản, ngủ chung giường, báo cáo lịch trình cho nhau, họ ôm nhau, hôn nhau, và trong tương lai sẽ có những tiếp xúc thân mật hơn nữa.
Cậu phụ thuộc vào Lục Bạc Ngôn, thích thú với những tiếp xúc gần gũi với anh, cậu thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để bác sĩ Lục đánh dấu mình.
Thẩm Húc chưa bao giờ biết rằng, cuộc sống hôn nhân của cậu, tận hưởng sự thân mật nhưng không bị đánh dấu, là Lục Bạc Ngôn đã gánh vác tất cả.
Cửa phòng tắm phát ra tiếng động nhẹ, Thẩm Húc nhìn qua, cố gắng giấu cảm xúc: "Chúng ta nói chuyện một chút."
Nghe giọng nói của cậu, Lục Bạc Ngôn biết cậu muốn nói gì, không biết là đang giải thích hay an ủi: "Anh đã nói rồi, tất cả đều dựa vào ý muốn của em, hiện giờ vẫn vậy, em không cần chịu trách nhiệm."
Thẩm Húc cố giả vờ bình tĩnh nhưng không kiềm chế được nữa: "Lục Bạc Ngôn, chúng ta đã kết hôn rồi."
Lục Bạc Ngôn đáp: "Đúng."
Thẩm Húc tiếp tục nói: "Nếu anh có chuyện gì, giấy báo nguy kịch là em ký, tên của chúng ta đều có trên giấy kết hôn, giờ anh nói với em, chẳng liên quan gì đến em sao?"
"Xin lỗi, là anh..."
Thẩm Húc cắt lời anh: "Em không muốn nghe xin lỗi."
Biểu cảm của Lục Bạc Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, Thẩm Húc đột nhiên hiểu ra, Lục Bạc Ngôn từ lâu đã biết rằng họ là một mối quan hệ dễ bị tác động lẫn nhau, ngay từ đầu anh đã đồng ý sẽ không đánh dấu, anh luôn biết rõ mình đang làm gì và phải chịu trách nhiệm gì.
Không cần sự thương hại của cậu.
Lục Bạc Ngôn nói "theo ý muốn của eem" chưa bao giờ là lời nói suông, trước mặt anh, Thẩm Húc chỉ cần nghe theo trái tim mình.
Thẩm Húc im lặng một lúc, không tiếp tục cuộc trò chuyện vô ích này, ngược lại hỏi anh: "Đánh dấu có phải là tuyên bố quyền sở hữu của một alpha đối với omega không?"
"Không." Lục Bạc Ngôn phủ nhận: "Đây là một hình thức kết hợp, đánh dấu tạm thời sẽ theo thời gian mất đi, còn đánh dấu vĩnh viễn là một mối quan hệ gắn kết hai chiều."
"Đánh dấu xong rồi, thuốc ức chế vẫn có tác dụng, em không phải vì bị đánh dấu mà phải phụ thuộc vào anh, đúng không?"
Bác sĩ Lục dùng lời rất cẩn thận: "Về mặt sinh lý mà nói là không."
Thẩm Húc gật đầu, tiếp tục hỏi: "Nhưng anh sẽ không cần dùng thuốc nữa để kiểm soát tin tức tố?"
"Đánh dấu rồi, tin tức tố của em sẽ trở thành thuốc của anh, không thể bỏ được."
Cơn khát của alpha đối với tin tức tố của omega đã ăn sâu vào xương tủy, chỉ cần đánh dấu một lần, nếm thử rồi, cơn khát càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Húc nghe ra chút cảm giác định mệnh từ lời của Lục Bạc Ngôn, điều này thật sự không giống Lục Bạc Ngôn, khiến cậu bật cười: "Vậy bác sĩ Lục, sau này anh chẳng phải là không thể rời khỏi em rồi sao?"
"Hiện tại cũng vậy." Lục Bạc Ngôn giọng nói trầm thấp, anh hiểu ý Thẩm Húc.
Anh nói không đánh dấu chưa bao giờ là lời nói suông, ám chỉ của omega trong lời nói khiến anh không thể từ chối.
Ngay lúc này, Lục Bạc Ngôn thậm chí cảm thấy mình thật hèn mọn, anh đã lùi đến mức cực hạn, nhưng lại để cho omega vốn không muốn bị đánh dấu thay đổi quyết định của mình.
"Em cũng không muốn rời khỏi anh."
Thẩm Húc kéo cổ áo xuống, quay lưng lại, để lộ chiếc cổ trắng nõn, điểm nhấn omega màu hồng nhạt nhô lên nhẹ nhàng.
"Đánh dấu em đi, Lục Bạc Ngôn."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");