Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai đứa bé đứng đờ ra như tượng trước cửa, không nhúc nhích. Nhất Thế lại rất khâm phục hai đứa, đổi lại là cô, chắc chắn đã hét ầm lên. Chị Khương dọn dẹp xong quay ra, nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối, lại trình diễn bản giao hưởng âm thanh, không khỏi lo lắng: “Xem ra lần này không nhỏ, không biết có mưa lớn không nữa?”
Lòng Nhất Thế trĩu xuống, nhìn chiều hướng này, rất có khả năng sẽ mưa như trút nước. Có điều không phải có câu “sấm to mưa nhỏ” sao, có khi nào chỉ là hù dọa một hồi rồi thôi?
Song thời tiết thế này quả thật Nhất Thế không ngủ ngon được. Cô quay về phòng, gọi điện thoại cho Tống An Thần, hi vọng nhận được tin báo bình an. Nhưng bất kể cô gọi thế nào, luôn nhận được thông báo không nằm trong vùng phủ sóng. Thông tin ở nơi này thật sự quá tệ! Nhất Thế vừa tức vừa giận nhưng cũng chỉ biết ngồi đó trông ngóng. Hi vọng thừa lúc sắc trời âm u nhưng vẫn còn thấy được đường, sấm chớp đang phô trương thanh thế có thể mau chóng về tới nơi.
Có lẽ là ông trời hù dọa lâu quá, đột nhiên mưa như trút nước, hạt mưa đã không thể dùng chữ “giọt” để hình dung nữa, hoàn toàn giống như một sợi dây thừng treo giữa không trung nặng nề ào ào đổ xuống.
Bé trai rốt cuộc không chịu đựng được khóc òa lên, chạy ào vào lòng chị Khương, “Ba chưa về nữa.”
Mặt chị Khương cũng bắt đầu xấu đi, bé gái mười hai tuổi vẫn không nhúc nhích, ngồi nguyên ở cửa. Mưa to theo gió quất vào người nó, phía trước đã ướt một mảng nhưng vẫn không động đậy.
“Làm sao đây? Chẳng lẽ có chuyện?” Giọng chị Khương dần dần bất an, sắp khóc đến nơi.
Tim Nhất Thế đập mạnh, cô cắn răng, cố gắng an ủi mình, “Chắc không sao đâu, có thể là mưa to quá nên về trễ một chút.”
“Vấn đề là con đường mòn đó gần đây thường có núi lở, tháng trước cũng mưa to như thế này đã vùi hai đứa con nhà ông Lưu rồi.”
Mặt Nhất Thế trắng bệch, cô không cách nào bày tỏ được nỗi hoảng sợ trong lòng. Cô chưa từng nghĩ, Tống An Thần chết rồi sẽ ra sao? Cô luôn không dám nghĩ, cũng không từng cân nhắc suy nghĩ xem người đàn ông đó quan trọng với mình ra sao. Cô chỉ biết trốn tránh anh, không dám đối mặt với anh. Nhưng hôm nay nghe thấy có khả năng Tống An Thần không còn nữa, cô hoảng hốt, hoảng đến nỗi sao không phải là mình, thiếu chút nữa đã xoạc chân chạy đi tìm anh.
Trong lúc tất cả đều hoang mang lo sợ, bé gái mừng rỡ kêu lên: “Có người tới.”
Trong màn mưa như trút, hơi nước che phủ, xung quanh mờ mịt có một bóng đen đi về phía nhà họ, chị Khương vội vàng chạy ra cửa nhìn cho kỹ, chỉ thấy một bóng người mặc áo mưa từ từ hiện ra.
Hóa ra là trưởng làng.
Trưởng làng rung người, giũ hết nước mưa trên người xuống, thở dốc: “Chồng chị chưa về sao?”
Mắt chị Khương đỏ lên, gần như nghẹn ngào: “Chưa nữa.”
“Chưa, lâu như vậy rồi sao còn chưa về nữa? Vừa nghe mọi người nói con đường đó bị nước mưa xói lại lở núi nữa rồi, sao còn chưa về?” Trưởng làng cũng bắt đầu mất bình tĩnh, lông mi còn treo mấy giọt nước mưa, nheo mắt nhìn bầu trời trắng xóa trong màn mưa, “Mưa kiểu này thì không thể tạnh trong chốc lát được, rầu quá.”
Nhất Thế không dằn nổi, “Vậy thì không cần chờ, đi tìm luôn đi.”
“Mưa lớn thế này tìm ở đâu? Nếu lại lở núi nói không chừng người đi tìm cũng nằm xuống luôn.” Trưởng làng không vui, hằm hè lườm Nhất Thế một cái, đột nhiên nhớ ra lúc đến đón người thấy cô cùng một bác sĩ nhìn rất nổi bật tạm biệt nhau, ông đột nhiên hiểu ra, “Ồ, đúng rồi, bác sĩ đẹp trai đó là chồng cô hả?”
Nhất Thế không trả lời.
Trưởng làng vội vàng an ủi, “Đừng lo lắng, đợi ngớt mưa chúng tôi lập tức đi tìm.”
Cơn mưa này đến nhanh mà ngớt cũng nhanh. Trưởng làng quả thật rất nhanh nhẹn, lập tức triệu tập một số người đi tìm, chị Khương không yên tâm, cũng muốn đi theo. Nhất Thế nghĩ ngợi, nếu thật sự có chuyện gì, cô là nhân viên cấp cứu ít nhiều gì cũng giúp được, xử trí khẩn cấp, vì thế cũng đi theo chị Khương.
Có điều khiến Nhất Thế thất vọng nhất là, sáu y tá, chỉ có một mình cô đi. Cô không khỏi cười khổ, hóa ra quan hệ đồng nghiệp nông cạn như vậy. Lúc đoàn người cầm theo xẻng cuốc gậy gộc ồ ạt ra quân, ra khỏi cổng làng không tới một mét thì nhìn thấy đội ngũ do Tống An Thần dẫn đầu trước mặt.
Người anh bẩn thỉu, cánh tay còn dính đầy bùn. Cái áo sơ mi xám cũng đầy sình, quần bám một vệt bùn lớn, có lẽ là bị ngã. Lưng anh cõng chồng chị Khương, đầu tóc dính đầy bùn đất. Những bác sĩ khác cũng thê thảm không kém, cả người bùn sình bê bết.
Tống An Thần thấy Nhất Thế nổi bật trong đám người nhìn như kẻ cướp, đáy mắt thoáng qua chút tình cảm phức tạp.
Nhất Thế thấy bọn họ bình an vô sự, nội tâm căng thẳng cũng chùng xuống. Trưởng làng vội vàng chạy lên hỏi người sau lưng Tống An Thần: “Ơ, làm sao thế?”
“Đường trơn quá, té trặc chân. Dừng lại một lát thì gặp mưa to, lại cõng cái bao gạo là tôi làm hại các bác sĩ ướt như chuột lột.”
“Đúng là vô dụng.” Trưởng làng nhíu mày mắng, sau đó khom lưng, “Lại đây, còn úp trên lưng bác sĩ làm gì, tôi cõng cậu về.”
“Không cần đâu, tôi đưa anh ấy về được rồi, tôi cũng ở nhà anh ấy.” Tống An Thần bình thản nói.
“Ôi trời, bác sĩ, lần này dọa vợ cậu hết hồn, nhìn bộ dạng sắp khóc của cô ấy kìa, cậu xem.” Trưởng làng trề môi dưới ra, trỏ chỗ Nhất Thế đứng, “Nhất định đòi tới đây.”
Tống An Thần đưa mắt nhìn Nhất Thế, chỉ thấy cô hơi mất tự nhiên đứng đối diện, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt Tống An Thần lóe lên ánh sáng đặc trưng, giống như bôn ba trăm núi ngàn sông rốt cuộc cũng thấy được hi vọng, anh cười nhàn nhạt, pha trò với cô, “Bà xã, anh về rồi đây.”
Chương 23
Sau cơn mưa, không khí hơi ẩm ướt, len lỏi vào mũi, thi thoảng có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi tự nhiên. Trước mắt Nhất Thế là anh, không áo mũ chỉnh tề như trước nhưng vẫn là giọng điệu trêu tức ấy.
Trước mặt bao nhiêu người, anh gọi cô là “bà xã.”
Trưởng làng cười hềnh hệch, lừ mắt ra hiệu cho người nằm trên lưng Tống An Thần. Người đàn ông kia hiểu ra, giãy dụa đòi xuống, “Bác sĩ Tống, cậu đi an ủi bà xã cậu đi, trưởng làng cõng tôi được rồi.”
Dân làng đứng quanh Nhất Thế đều cười rúc rích, làm Nhất Thế xấu hổ kinh khủng. Lẽ ra lúc đó cô nên phủ nhận, chỉ vì đầu óc chập mạch không nghĩ ra cái gì, mới ngơ ngác bỏ qua cơ hội giải thích.
Cô thấy vài bác sĩ đứng sau lưng Tống An Thần đều mang vẻ mặt khó tin nhìn hai người, bọn họ chỉ cho là trò đùa sau khi sống sót qua tai nàn. Có điều cái này đích xác là nói đùa, kẻ đầu têu là Nhất Thế, Tống An Thần chẳng qua thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Tống An Thần thả chồng chị Khương xuống đi tới chỗ Nhất Thế. Cho dù lúc này bộ dạng anh rất nhếch nhác nhưng khuôn mặt tuyệt đẹp đó vẫn bày ra, khiến người ta động lòng.
Tống An Thần cười tươi với Nhất Thế, đôi mắt hẹp dài toát ra ý trêu chọc, “Sau này sẽ không để em lo lắng nữa.”
Cô nghiêng đầu qua, gật gật, không dám nhìn vào mắt anh. Với cô mà nói, từ sau khi trải qua màn hù dọa này, cô cảm giác mình không bình thường cho lắm. Tống An Thần cười cười với cô, quay người nhìn các bác sĩ còn đang ngây ngốc, “Mọi người cực khổ rồi.” Lại quay sang nói với dân làng, “Về nhà trước đã.”
Chồng chị Khương gật đầu, bị trưởng làng dắt đi trước. Chị Khương quở mắng ông xã mình, “Đúng là vô dụng! Đi đường mấy chục năm mà cũng té.” Tuy giọng điệu không hay ho nhưng vẫn rất săn sóc gạt bùn đất trên mặt chồng mình.
Nhất Thế cực kỳ mất tự nhiên đi theo sau họ, bên cạnh là Tống An Thần.
“Lúc nào chúng ta đi công chứng đi.” Mắt Tống An Thần nhìn về phía trước, câu này chắc chắn trăm phần trăm là nói với Nhất Thế. Cô quay sang nhìn vẻ mặt bình thản của anh, mỉm cười: “Cậu em Tống thật biết nói đùa.”
“Chị Diệp cũng đâu kém. Em không ở bên cạnh chị có một lát liền nói xấu quan hệ của chúng ta.” Anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài kia nhìn sao cũng cảm thấy có chút bỡn cợt trong đó.
Nhất Thế rầu rĩ không nói, cô đuối lý. Song cô nghĩ mấy phút lại tìm được ình một cái cớ, “Thật ra bọn họ hiểu lầm cũng không sao, qua mười ngày nữa chúng ta đi rồi, không sao hết.”
Tống An Thần mỉm cười, “Bọn họ không biết, các bác sĩ đi cùng chúng ta không biết chắc?”
Mặt Nhất Thế tái đi, đành cười trừ.
“Tìm thời gian đi công chứng đi.” Tống An Thần mỉm cười nói với cô.
“Cậu em Tống!!” Nhất Thế nghiêm nghị quát anh.
Chị Khương nghe tiếng sư tử Hà Đông gầm của Nhất Thế, không nhịn được quay đầu nhìn hai người. Mặt Nhất Thế lập tức đỏ lên, cười trừ nhìn chị Khương, tỏ ý không có gì. Tống An Thần cởi quần áo trên người anh, “Lát nữa giặt giúp anh.”
“Sao tôi phải giặt? Tự giặt đi.”
“Bà xã?” Tống An Thần cân nhắc một chút, “Đúng không? Bà xã.”
Cô hít sâu, ra sức tỏ vẻ bình thản, lần này thật đúng là bị anh nuốt sống mà.
Chân Nhất Thế đạp trên sình, không lưu ý, bàn chân trượt một cái, cô thuận tay túm lấy cánh tay Tống An Thần rủ xuống làm tay vịn, hú hồn. Cô thở hắt ra, định rút tay về Tống An Thần lại trắng trợn túm chặt tay cô, cười cười, “Anh thích em chủ động.”
“…” Rốt cuộc Nhất Thế tan nát.
Về đến nhà chị Khương, công việc hàng đầu của Nhất Thế là làm trợ lý cho Tống An Thần, giúp anh xử lý vết thương trên chân chồng chị Khương. Anh ta chỉ bị tổn thương dây chằng bình thường, làm tan máu bầm, ngoài bôi thuốc đông y, lại uống thêm thuốc tây, đông tây kết hợp rất hiệu quả.
Xử lý xong xuôi, Tống An Thần mới bắt đầu dọn dẹp đồ của mình.
Chị Khương tưởng hai người là vợ chồng thật, trực tiếp đổi chăn đơn của Nhất Thế thành chăn đôi, còn cười híp mắt nháy nháy với Nhất Thế, “Ông xã cô nhìn không tệ tí nào.”
Miệng Nhất Thế không khỏi giật giật, níu cái chăn trong tay chị Khương, ngượng ngùng nói: “Thật ra… thật ra tụi em chưa có công chứng, ngủ chung không hay.”
Tống An Thần đứng bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia lửa như sao băng sa xuống địa cầu, anh cười phụ họa, “Đúng thế, bọn em chỉ tự đính ước thôi.”
Nhất Thế nghe mà rầu rĩ, thiếu điều ngạt thở. Cô giận dữ trừng Tống An Thần, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Chị Khương ngớ ra, kế đó cười thoải mái, “Chuyện lớn nhỉ, cùng lắm thì đính ước lần nữa, dù sao sau này cũng là vợ chồng.” Chị Khương toét miệng cười, ôm chăn đi ra cửa, nói với Tống An Thần, “Bác sĩ Tống, đợi một lát anh đi tắm trước đi, tôi đi nấu nước đã.”
“Cảm ơn.” Tống An Thần mỉm cười, làn da trắng nõn, nheo mắt hết sức hấp dẫn, cho dù người bê bết bùn đất vẫn quyến rũ người khác.
Chị Khương nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Tống An Thần không nháy mắt, không khỏi than thở. Đàn ông thành phố cho dù không để ý mặt mũi thì chỉ cần khí chất kia đã ăn đứt ông chồng nhà chị.
Nhất Thế cứ nhìn cái chăn trên giường chằm chằm, nhìn sao cũng thấy bực dọc. Căn phòng này hiển nhiên là mới thu dọn, không có đồ đạc gì hết, ngoài một chiếc giường ra thì cả phòng trống trơn.
Đột nhiên Tống An Thần giơ hai tay lên đầu, thong dong định cởi quần áo, Nhất Thế thình lình trông thấy, hoảng hồn lùi lại, “Anh định làm gì?” Làm gì không làm lại cởi quần áo?
Tống An Thần vất đồ xuống đất, đi tới chỗ cô đứng.
Nhất Thế hít ngược vào, tiếp tục lùi lại, lúc chân chạm vào thành giường thì đã hết đường lui. Hướng đi của Tống An Thần rất rõ ràng, bước chân vững vàng đi tới trước mặt cô, ánh mắt nheo lại gian xảo, có chút mập mờ không dễ phát hiện.
Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn một bước chân, Nhất Thế tưởng anh sẽ đứng lại, không ngờ anh vẫn sán tới gần. Nhất Thế hoảng hốt, ngồi phịch xuống giường, tránh tiếp xúc thân mật với anh. Không ngờ Tống An Thần chồm người tới, cô phản xạ có điều kiện nghiêng người muốn né.
Ngay lúc anh chồm người lên, cô nhìn thấy khóe môi anh treo nụ cười đùa cợt không lẫn vào đâu được. Anh thò tay cầm ba lô hành lý trên giường lên, lục tìm quần áo, còn nghiêng mặt mỉm cười với Nhất Thế.
Thiếu chút nữa Nhất Thế hộc máu. Anh cố ý chọc cô!
Chị Khương gào lên bên ngoài, “Bác sĩ Tống, nước có rồi.”
Tống An Thần vâng dạ, quay đầu nháy mắt với Nhất Thế, “Chờ anh quay lại.” Anh cười đúng là tai vạ, không ngờ anh cười lên rất đẹp.
Nhất Thế nhìn bóng lưng Tống An Thần, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Kỳ thật đối với anh bạn thân từ thời để chỏm này, cô đã chẳng còn đường sống rồi. Chỉ là cô biết, anh làm vậy chẳng qua là trò đùa dai thú vị từ nhỏ của anh, lấy cô làm trò vui. Trước đây cô tập mãi thành quen nhưng bây giờ, sức miễn dịch của cô giảm thấp, không chịu nổi trò đùa của anh rồi.
Tống An Thần đi rồi, Nhất Thế cũng không ngoan ngoãn ở trong phòng chờ anh mà đi ra ngoài dạo. Dưới bầu trời sao bị ánh trăng nhuộm trắng, cô ngồi trên ghế trước cửa nhà hứng gió, ngây người.
Trong phòng hơi nóng, vừa mưa xong, điện cúp. Hai đứa con chị Khương đã đi ngủ, ở nơi không có ánh điện này chỉ có thể nhờ ánh trăng mà nhìn bóng đêm trước mắt. Sao trời điểm xuyết trên nền xanh đen như những quân cờ rải rác, vạch ra những hình vẽ bất thường đủ kiểu.
Nhất Thế nhàm chán dựa vào ghế, thỉnh thoảng tiếng gió vút qua làm lỗ chân lông dựng đứng, khiến cơ thể nóng nực mát mẻ được đôi chút. Cô thoải mái nhắm mắt, nghiêng người tìm tư thế thoải mái, lim dim ngủ.
Tống An Thần tắm xong, tóc còn nhỏ nước. Người anh sạch bóng, nước da trắng như tuyết dưới ánh trăng càng không nhuốm bụi trần, giống như sứ trắng vùi dưới đất lâu năm phá bùn mà ra, lại không có dấu vết nào khiến người ta kinh ngạc.
Anh không thấy Nhất Thế trong phòng, không khỏi nặng nề. Chậm rãi đi ra cửa, liền thấy Nhất Thế ngồi dưới gốc cây hóng gió. Cũng không biết vì sao, nhìn cô như thế anh thấy yên tâm, kiên định hẳn lên.
Anh nhẹ nhàng bước qua, khom lưng nhìn Nhất Thế đã ngủ say, tinh thần tập trung lên. Trong màn đêm yên tĩnh, đôi mắt lấp lánh còn sáng hơn sao trời của Tống An Thần hiện rõ vẻ sáng ngời thông suốt.
Tống An Thần thò ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai tay bắt chéo nơi bụng cô, chăm chú nhìn ngón vô danh bàn tay phải của cô hồi lâu. Anh nghĩ, chỗ này có phải thiếu thứ gì đó không?
Đến lúc anh đưa đồ cho vị trí đó rồi. Đôi môi gợi cảm của anh hơi cong lên, ánh mắt càng lấp lánh vô chừng, lấn át cả những vì sao trên cao.
Anh chậm rãi cúi người, in một nụ hôn khẽ khàng ẩm ướt lên trán cô.
“Anh ơi, anh làm gì thế?” Cậu nhóc nóng quá tỉnh dậy, đứng dựa vào cửa chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Tống An Thần.
Nhất Thế bị đánh thức, mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm ra, hoảng hồn thấy Tống An Thần đứng cạnh mình, theo bản năng nhảy dựng lên, “Sao anh lại đứng đây?”
“Em vừa thấy anh ấy ịn môi lên mặt chị đấy.” Cậu nhóc cười hi hi, hiển nhiên nhóc con này hơi trưởng thành sớm, nét ngây ngô ban nãy đã tan tành mây khói.
Nhất Thế há hốc miệng, nhìn Tống An Thần, mặt đỏ lên. Cô ho khẽ hai tiếng, “Em nhìn lầm rồi.”
“Không có, hai mắt em thấy rõ rành rành.” Cậu nhóc chu miệng, cực kỳ cố chấp.
Lần này Nhất Thế đành gục đầu, rụt người xuống thật thấp, có cảm giác lúng túng như bị bắt gian tại giường.
“Em biết vì sao anh lại in môi lên mặt chị ấy không?” Tống An Thần với vẻ ấm áp quen thuộc, dưới ánh trăng càng giống như dòng suối mát róc rách chảy qua nội tâm, ẩm ướt.
Cậu nhóc đương nhiên biết, “Hôn chị ấy.”
“Thật ra là tại anh đói.” Tống An Thần nói xong, mặt Nhất Thế càng đỏ. Nhóc con mù mờ ngoẹo đầu, có lẽ đang suy nghĩ xem đói với hôn chị gái có liên quan gì với nhau.
Tống An Thần kéo Nhất Thế đang lúng túng như gà mắc tóc, nháy mắt với cô.
Nhất Thế thật tình muốn hộc máu, trò đùa dai của Tống An Thần đã đạt tới trình độ tột đỉnh, không ai theo kịp rồi.
Rốt cuộc cậu bé vẫn không hiểu, “Đói thì làm sao ạ?”
Tống An Thần kéo Nhất Thế đi đến trước mặt nhóc, khom người nhéo cái má bầu bĩnh của cậu, “Em đói thì làm gì?”
“Ăn ạ!” Bé con lại ngây thơ trở lại.
Tống An Thần nheo mắt, giả vờ ngây thơ với Nhất Thế, “Đói thì ăn, đúng chứ.”
“Ừ.” Nhất Thế nghiến răng lườm anh, cái tên mặt người dạ thú này, tính dạy hư con người ta sao? Nhưng Tống An Thần nói khó hiểu quá, cậu bé không hiểu. Tống An Thần cũng không giải thích thêm, chỉ cười híp mắt nói với Nhất Thế, “Chúng ta đi ngủ thôi.”
Nhất Thế giật mình, “Tôi không mệt.”
“Nhưng anh đói rồi.” Anh không chờ Nhất Thế phản bác, kéo cô đi thẳng về phòng.
Bé con đứng ở cửa, hoang mang, đói với mệt có liên quan gì tới nhau? Nó nghĩ mãi. Thật ra ăn xong thì ngủ, đó là quan hệ tuần hoàn từng bước, cự kỳ đơn giản thôi mà.