Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 30
Bà Tống đến làm Nhất Thế bối rối không biết làm sao.
Cô lúng túng đứng dậy: “Dì.”
Bà Tống sải bước lên, ngó đông ngó tây, thấy Triệu Cát Tường há hốc mồm thì tò mò: “Sao vậy? Mặt tôi dính gì à?”
Triệu Cát Tường lắc đầu lia lịa: “Bà là… Hải Khoát Thiên Không…”
Bà Tống mỉm cười gật đầu. Triệu Cát Tường hít ngược vào một hơi, ngơ ngẩn nhìn Nhất Thế, chỉ thấy Nhất Thế xấu hổ lờ Triệu Cát Tường đi. Nhất Thế biết tỏng Triệu Cát Tường, bây giờ nhất định muốn bóp cổ cô, rõ ràng quen thần tài còn làm bộ làm tịch. Nhưng thật tình Nhất Thế không biết việc bà Tống ủng hộ tiền.
“Sao dì có thời gian tới đây?”
“Muốn ghé thăm An Thần, có điều lỡ mất.” Bà Tống vểnh lông mày, cằm trễ xuống, nhún vai buông tay đeo đồng hồ xuống, tỏ vẻ bất lực.
Nhất Thế cười hi hi, nhất thời cũng không biết thế nào mới tốt, muốn mời bà Tống ngồi lại thấy đồng nghiệp đều mở to mắt ếch nhìn cô, làm như cô là người ngoài hành tinh. Nhất Thế nhìn đồng hồ, mới đi làm chưa đến vài tiếng, cách giờ nghỉ còn lâu lắm.
“Dì, dì định chờ em trai Tống à?”
“Ơ? Sao con còn gọi An Thần là em trai hả?” Bà Tống búng ngón trỏ vào đầu Nhất Thế, nửa trách mắng nửa dạy dỗ: “Hôm qua gọi điện thoại cho lão Tống, lão nói với dì, cuối tháng này hai đứa bây cưới rồi.”
“Phụt…” Lần này không phải Nhất Thế phun mà là y tá đang uống nước đằng sau, bởi vì câu nói của bà Tống.
Triệu Cát Tường vừa ngậm miệng lại há ra, bộ dạng không dám tin nhìn Nhất Thế. Nhất Thế kêu trời không thấu, cô đã biết tính bà Tống từ trước, vô tâm vô tính, ruột để ngoài da, chắc chắn sẽ có chuyện.
“Các cô quan tâm Nhất Thế nhiều một chút, con bé mang thai, có gì nhờ các cô giúp đỡ.” Bà Tống cười tươi rói, dặn nhóm y tá đang sửng sốt sau lưng. Bây giờ đã không thể diễn đạt được tâm tình phức tạp của họ bằng lời nữa rồi, nhóm y tá này đành rầu rĩ uống nước, sau đó sặc nước ho sù sụ.
Bà Tống lấy làm lạ hỏi Nhất Thế, “Hình như họ rất thích uống nước.”
Nhất Thế chỉ biết cười gượng gạo.
Triệu Cát Tường bồi thêm một câu: “Uống giấm nhiều, ê răng.”
Bà Tống đột nhiên lĩnh ngộ, tỏ vẻ tiếc nuối “ Lúc đó nên sinh thêm vài thằng An Thần nữa, ai cũng có phần.”
Bà Tống tưởng mình là Bồ Tát rải con chắc! Triệu Cát Tường nghe xong đột nhiên cảm thấy kĩ thuật làm người ta đứng hình của mình vẫn mới ở cấp nhi đồng. Nhất Thế vịn trán đau đầu. Một Tống An Thần yêu nghiệt đã đủ hại thế gian rồi, thêm vài người nữa cho ai cũng có phần, chẳng phải là tai họa nhân gian, yêu nghiệt hoành hành sao.
Bà Tống kéo tay Nhất Thế: “Vừa nãy dì mới nói với viện trưởng bọn con, sắp tới tụi con sẽ kết hôn…”
Nhất Thế có linh cảm không lành. Không có khả năng bệnh viện sẽ cho cô nghỉ phép kết hôn, nhưng là bà Tống ra mặt, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nếu bà Tống có yêu cầu gì, vậy có lẽ viện trưởng sẽ nhả ra.
“À phải, dì nói ông ấy cho tụi con nghỉ phép đi Las Vegas hưởng tuần trăng mật, lão ấy nói gì cũng không đồng ý.”
Nhất Thế muốn khóc >_<. Viện trưởng quả nhiên gan dạ.
“Ông ấy nói Las Vegas không phải nơi hưởng tuần trăng mật đẹp, đề nghị dì để hai đứa đi Venice.”
Lần này không chỉ Nhất Thế khóc mà các y tá có mặt ở đó cũng khóc ròng. Viện trưởng thật là hết chỗ nói. Vì đang giờ làm việc, không thể trò chuyện nhiều, bà Tống cũng hiểu, bảo Nhất Thế đưa số điện thoại nói là bữa khác liên lạc, liền lái chiếc Maybach đi.
Bà Tống đúng là oai vệ, lẳng lặng đến, quậy một trận long trời lở đất lại biến mất nhanh như chớp.
Cả phòng trực yên ắng một cách lạ lùng. Nhất Thế quay về phòng thậm chí còn có cảm giác ngạt thở. Vẻ mặt Triệu Cát Tường mất hứng kéo tay Nhất Thế, nghiến răng nghiến lợi, nheo mắt hỏi: “Nói, cậu với trúc mã nhà cậu cấu kết giở trò lúc nào?”
“Đêm khuya sao mờ trăng lặn.” Nhất Thế đáp như thật.
“Các cậu làm cái gì?” Triệu Cát Tường nheo mắt uy hiếp.
Nhất Thế cười ruồi, lùi lại vài bước “Thì cấu kết với nhau làm việc xấu.”
Triệu Cát Tường nhìn chung quanh, chồm tới kề tai Nhất Thế thì thầm: “Là cái đêm ở Pattaya hả?”
Nhất Thế thẹn thùng, cô và Tống An Thần từ nhỏ đã làm việc xấu rồi. Cô chỉ biết gật đầu, có phần mắc cỡ. Triệu Cát Tường than một tiếng, đặt mông ngồi xuống lắc đầu: “Đúng là tốt số, bắt được một tên đàn ông tuyệt đỉnh như thế.”
Nhất Thế xì mũi: “Vì sao các cậu đều cảm thấy anh ấy rất tuyệt thế?” Ngoài miệng cô không công nhận anh tốt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Tống An Thần thật sự là người đàn ông tuyệt vời, tinh tế, có trách nhiệm, xử sự không tệ, dáng vẻ cũng xuất sắc nổi bật, khuyết điểm duy nhất là ưa chọc ghẹo cô làm cô không chống đỡ nổi.
“Cậu không cần nói nhảm. Cậu đi hỏi hết sinh viên đại học y A bọn tớ xem, đều biết Tống An Thần hết. Lên website trường, bất kể là tình nhân trong mộng hay là đối tượng được ảo tưởng, thậm chí là ông xã đều dẫn đầu, luôn đứng đầu bảng xếp hạng.”
“Phụt.” Nhất Thế bị nội thương “Đối tượng được ảo tưởng? Trời ạ, các cậu cũng quá xằng bậy đi.”
Triệu Cát Tường hung hăng lườm cô một cái “Cậu có thừa nhận bản lĩnh trên giường của anh ta không?”
Nhất Thế tái mặt, so với thời niên thiếu thì đúng là một trời một vực, bay thẳng lên chín tầng mây, không thể nào so sánh được.
“Bản lĩnh trên giường của bác sĩ nói chung đều không kém, nhất là bác sĩ khoa nội. Tống An Thần nghiên cứu ung bướu, đương nhiên là vượt trội rồi.” Triệu Cát Tường bực mình liếc Nhất Thế đã xanh mặt, “Sau này cậu đủ hạnh phúc rồi.”
Nhất Thế run rẩy, nhớ lại cái đêm mơ mơ màng màng đó, muốn đập đầu vô tường. Trời ạ, cô không hề suy xét đến chuyện vợ chồng trong tương lai, nói như Triệu Cát Tường, cô sợ sau này mình sẽ chết vì sướng mất >_<.
Lúc này, y tá trưởng bước vào thấy Nhất Thế thì ngoắc cô “Nhất Thế, lại đây một chút.”
Nhất Thế và Triệu Cát Tường nhìn nhau. Nhất Thế hơi thắc mắc đi đến cạnh y tá trưởng: “Chị đã nói chuyện với bác sĩ Tống, anh ấy nói em không hợp với khoa mổ.”
Mặt Nhất Thế lập tức tái đi, y tá trưởng thấy sắc mặt cô khó coi vội vàng giải thích: “Thật ra là thế này, tuy em đã được vô chính thức nhưng y tá khoa mổ cần một số thủ thuật chuyên nghiệp, em là sinh viên mới tốt nghiệp, còn phải rèn luyện.”
Nhất Thế không nói gì, yên lặng chấp nhận. Y tá trưởng vỗ vai cô: “Sau này còn có cơ hội.”
Cô cười cười cho có.
Tan làm được một lát, Tống An Thần gọi điện thoại cho cô, Nhất Thế bực dọc hỏi: “Sao anh lại xem thường tôi? Tôi không đủ tư cách đến khoa mổ sao?”
“Ừ.” Tống An Thần bình thản đáp, “Xuống bãi xe, chúng ta về nhà.”
“Tôi tự về nhà mình.” Nhất Thế gác điện thoại, trợn mắt giận dữ, được voi còn muốn đòi tiên ư. Nhưng cô còn chưa ra tới cửa, anh đã lái chiếc Bentley dừng ngay trước mặt cô. Cửa xe bật ra, Tống An Thần liếc cô: “Lên xe.”
Nhất Thế lờ anh đi, định đi thẳng không ngờ Tống An Thần buông một câu: “Em nên biết, chuyện gì anh cũng có thể làm.”
Nhất Thế khựng lại, đột nhiên cảm thấy bồn chồn lo lắng, nếu cứ đi thế này, cô thật sự lo Tống An Thần sẽ làm ra chuyện gì đó. Cô giận dỗi quay đầu trừng anh, Tống An Thần mỉm cười: “Lên xe.”
Nụ cười này chắc chắn không có ý tốt. Nhất Thế nghiến răng, cô vẫn lo yêu nghiệt này sẽ làm cái gì đó, đành bất mãn chui vào xe. Tống An Thần thấy cô ngồi vào xe, nhếch môi cười lái xe ra khỏi bệnh viện.
Nhất Thế bực bội hỏi: “Nếu tôi đi thật, anh sẽ làm gì?”
“Thở dài, lái xe đi.” Tống An Thần nghiêm chỉnh lái xe, nói kháy cô.
Nhất Thế tức điên lên: “Tôi… anh…”
“Anh biết em yêu anh, em đã nói rồi.”
“Anh…” Cô tức đến nỗi không nói nên lời.
“Anh biết nên thể hiện một chút, chúng ta đến sở dân chính.” Đột nhiên anh quẹo cua, tuyến đường bị đổi. Nhất Thế theo quán tính ngã về phía Tống An Thần, anh vuốt tóc cô “Không cần cao hứng thế, mới đó đã yêu thương nhung nhớ rồi à?”
“Tống An Thần.”
“Gọi ông xã.”
Nhất Thế lườm anh, không để ý đến anh nữa.
Hai người một trước một sau đi vào sở dân chính. Hôm nay cũng chẳng phải ngày gì mà phải xếp hàng. Hai người ngồi trên ghế ngoài cửa, đều không nói chuyện. Nhưng đôi vợ chồng bên cạnh thì nói hết câu này đến câu khác.
“Chồng ơi!”
“Sao vậy? Vợ à?”
“Em căng thẳng quá hà.”
“Không sao, lấy chứng nhận, ký tên một cái, cứ mỉm cười là được.”
“Dạ.” Cô vợ ngân ngấn nước mắt nhìn anh chồng chăm chú, kéo tay chồng, cười ngọt lịm.
Nhất Thế nhìn cặp đôi hạnh phúc bên cạnh, mắt không khỏi đỏ lên. Cô ngẩng đầu nhìn Tống An Thần, phát hiện anh cũng dùng ánh mắt đó nhìn mình. Mặt Nhất Thế ửng đỏ, cô cúi đầu không dám nhìn nữa. Song tay phải của cô lại lo lắng nhích ra một chút, vừa đúng lúc chạm đến tay trái Tống An Thần đang buông thõng trên ghế.
“Anh cũng rất căng thẳng.” Tống An Thần chộp lấy tay Nhất Thế, nắm tay cô, hai bàn tay anh bao bọc tay Nhất Thế.
Mặt Nhất Thế càng đỏ, mất tự nhiên chuyển mắt đi chỗ khác, lại đụng phải đôi vợ chồng bên cạnh. Cô vợ dựa vào lòng anh chồng mỉm cười nói với Nhất Thế: “Chị à, chồng chị đẹp trai ghê, lại dễ thương nữa, mặt đỏ hết rồi kìa.”
Nhất Thế sửng sốt, Tống An Thần da mặt còn dày hơn Vạn Lý Trường Thành cũng biết đỏ mặt? Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy anh lúng túng ngoảnh đi, nước da trắng nõn nhuộm màu hồng nhạt, hồng hồng. Nhất Thế bật cười: “Anh cũng có lúc xấu hổ á? Ha ha.”
Tống An Thần quay đầu lườm cô, thuận tay lặng lẽ nhéo cái tay Nhất Thế đang nằm trong tay anh. Nhất Thế hít ngược vào, lườm lại anh. Tống An Thần lại mỉm cười, kéo tay cô: “Bà xã, sau này tay không được sờ loạn, về nhà rồi sờ, anh sẽ xấu hổ.”
Cô sờ loạn cái rắm á!
“He he, hóa ra bà chị cũng háo sắc nha!” Cô vợ đang dựa vào chồng đột nhiên sán lại gần Nhất Thế, tỏ vẻ thần bí cười dâm. Nhất Thế vừa bực vừa bó tay, Tống An Thần trước nay chưa bao giờ chịu mất mặt với người ta, có mất mặt cũng phải tha cô xuống cùng. Quá đáng mà!
Cửa mở, một đôi bước ra. Cặp ngồi cạnh Nhất Thế mừng rỡ đi vào.
Nhất Thế thấy bên cạnh không có ai, trừng mắt mắng anh “Anh nói nhăng nói cuội gì thế, căn bản em không có sờ anh.”
“Ừ, là anh sờ em. Anh là vật dùng lực, em là vật chịu lực.”
“Sao anh còn vu khống em?”
“Em không biết lực có tác động lẫn nhau sao? Em không biết là vật dùng lực cũng là vật chịu lực, vật chịu lực cũng là vật dùng lực sao?” Tống An Thần nghiêm túc hỏi ngược lại Nhất Thế. Vật lý cấp ba cũng lôi ra xài, Nhất Thế hết chỗ nói.
Cô cắn răng, giữ im lặng. Cô thật tình không phát hiện ra, cái miệng Tống An Thần này độc quá, khiến người ta hết đường chống đỡ.
Hai cặp vợ chồng cầm cuốn sổ đỏ hưng phấn đi ra, cô vợ nháy mắt với Nhất Thế: “Mau đi công chứng, về nhà tha hồ làm gì thì làm.”
Nhất Thế im lặng. Tống An Thần đứng lên trước, kéo Nhất Thế đi vào.
Hai người đứng thành một hàng. Bà thím đối diện nhìn hai người trẻ tuổi kỳ quặc trước mặt, lấy làm lạ hỏi: “Cô cậu chắc chắn không đi nhầm chỗ?”
Hai người không hiểu gì cả. Chẳng lẽ chỗ này không phải chỗ công chứng.
“Chỗ tôi đây là chỗ chứng nhận kết hôn, bàn chứng nhận ly hôn ở đối diện.”
Tống An Thần cau mày: “Chúng tôi đi đăng ký kết hôn.”
Nhất Thế không hưởng ứng. Bà thím tuy đầy bụng nghi ngờ nhưng vẫn làm giấy kết hôn cho họ, sau đó đóng dấu chia thành hai bản giao cho cả hai: “Hoan nghênh trở lại.”
Nhất Thế và Tống An Thần đều ngẩng đầu nhìn bà. Cái gì mà hoan nghênh quay lại? Quay lại làm gì? Làm đăng ký li hôn? Lần này cả hai cực kỳ ăn ý trừng mắt nhìn bà.
“Dáng vẻ cô cậu thật tình không vui mừng như các cặp đi kết hôn.” Bà thím cảm thấy ấm ức, bất lực nhướng mày, lại có chút gây sự.
Tống An Thần nắm chặt tay Nhất Thế, hơi nheo mắt, cười cực kỳ rạng rỡ: “Bà xã.”
Nhất Thế nuốt nước miếng, thấy bà thím đối diện ngẩng đầu nhìn cô, làm như chờ cô gọi anh là ông xã mới có thể chứng minh họ tự nguyện đến kết hôn. Cô há miệng, muốn gọi ông xã nhưng lại không gọi được.
Cuối cùng Nhất Thế đành cúi đầu, nói bằng cái giọng nhỏ như muỗi kêu: “Đáng ghét, biết anh muốn cái gì rồi. Đừng nóng mà.”
Bà thím đối diện giống như bị sét đánh. Ngớ ngẩn.
Tống An Thần cũng bị câu nói mập mờ của Nhất Thế làm sững người. Có điều không tới vài giây anh đã hớn hở mặt mày, ôm cô đi về, kề sát tai cô thân mật: “Vậy về nhà thôi.”
Bà thím nhìn cặp đôi đi vào thì như kẻ thù, đi ra lại như trẻ sinh đôi mà choáng váng. Năm nay quái nhân sao mà nhiều thế…
Chương 31
Nhất Thế cầm giấy kết hôn, ngồi trong xe nghịch nghịch. Thi thoảng cô ngước mắt nhìn Tống An Thần đang lái xe bên cạnh, không khỏi thẹn thùng. Bây giờ bên cạnh là ông xã cô.
“Bây giờ nhìn trộm anh đã là chuyện chính đáng rồi, cứ thoải mái mà nhìn đi.” Tống An Thần không liếc mắt qua, nhìn thẳng về phía trước cười hì hì.
Nhất Thế ngoài mặt thì cười nhưng trong bụng thì bực. Anh liếc đuôi mắt không thôi mà cũng lợi hại nhỉ. Từ giọng điệu của anh là biết lúc nãy Nhất Thế nhìn trộm bao nhiêu lần đều lọt vào mắt anh hết mà còn vờ vịt không thấy, làm cô trợn trắng mắt.
Tống An Thần hé miệng cười: “Đúng rồi, câu vừa rồi có tính không?”
Nhất Thế ngước nhìn anh, khẽ nheo mắt lại: “Tính.”
Đột nhiên Tống An Thần phanh xe, Nhất Thế theo quán tính nhào tới trước, không hiểu gì cả nhìn Tống An Thần, đang yên lành tự dưng phanh xe làm gì? Chỉ thấy Tống An Thần còn chưa hết bàng hoàng nhìn cô, vẻ mặt khó tin.
Nhất Thế phá lên cười, có chút đắc ý. Bình thường đều là anh chọc cô, chọc cô hết đường cãi lại, lần này để cho anh nếm thử cái gì gọi là tám lạng nửa cân. Song cô đánh giá Tống An Thần thấp quá, anh đột nhiên nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, híp mắt cười: “Hóa ra em háo sắc thật nha! Được rồi, anh theo em.”
Lần này đến phiên Nhất Thế kinh hồn, cô định chọc Tống An Thần chơi, hoàn toàn không nghĩ anh làm thật, vội vã xua tay: “Ban nãy em nói đùa mà.”
Tống An Thần làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế à!”
Nhất Thế thở ra, việc này hẳn có thể dừng lại được rồi.
“Nhưng mà ông xã em tưởng thật.” Tống An Thần chợt bật cười, chớp chớp mắt với cô làm cả người Nhất Thế run lên, bị điện giật. Bỗng cô nhớ đến lời Triệu Cát Tường từng nói “Đối tượng ảo tưởng.” Nhất Thế không nhịn được đảo mắt nhìn Tống An Thần một vòng, dáng người không chê vào đâu được, mặt mũi nhìn hết sức đẹp mắt, còn như công năng kia, khụ khụ, cô ột trăm điểm. Được thôi, rốt cuộc Nhất Thế cũng thừa nhận, sau này cô “hưởng phúc” không hết.
Về đến nhà, Tống An Thần liền bế bổng Nhất Thế lên, ôm lên giường, đè xuống.
Nhất Thế hấp tấp muốn đẩy anh ra: “Ban ngày ban mặt, không được?”
Tống An Thần nhướng mày: “Ý em là buổi tối mới được?”
Nhất Thế câm nín, ấp úng: “Em trai Tống, thật ra…”
“Gọi ông xã.” Tống An Thần áp xuống hôn cô, nhẹ nhàng quấn quít giữa môi và răng, ậm ừ nói: “Ngoan, gọi đi.”
Cả người Nhất Thế như chìm đắm trong nhà ấm, được nắng xuân ấm áp êm dịu gột rửa, bỗng nhiên cô cảm thấy mình không còn lạnh lẽo nữa, không cần phải mặc một lớp áo thật dày. Có lẽ mùa xuân thật sự của cô đã đến?
“Ông xã!!” Nhất Thế nơm nớp lo lắng, thì thào lẩm bẩm cách gọi này.
Tống An Thần sững lại, đột nhiên bất chấp tất cả ôm siết lấy Nhất Thế, khẽ liếm lên vành tai nhạy cảm của cô “Bà xã, tân hôn vui vẻ.” Nói rồi ngậm lấy vành tai cô, bàn tay chậm rãi lần xuống eo cô.
Xúc cảm đến bất chợt, Nhất Thế không cách nào kềm chế run rẩy.
Cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm ập đến cuốn lấy cô, Nhất Thế biết… Tống An Thần ra tay, ai dám tranh giành? Cô lại muốn bay lên chín tầng mây, bay lên trời thành thần tiên rồi.
Về lần cá nước sum vầy này, Nhất Thế hình dung bằng một chữ, sướng; Hai chữ, hạnh phúc; Ba chữ, bướm vờn hoa. Bốn chữ chính là sung sướng phát khóc.
***