Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện mời người khác ăn cơm này, bình thường bác sĩ Phó sẽ không làm. Hắn đã làm việc ở viện này ba năm, nhưng lần nào liên hoan tụ tập hắn cũng tránh mặt. Một là do cảm thấy phiền phức, không có thời gian; hai là nghĩ hắn không cần phải đi lo lót chuyện quan hệ đồng nghiệp.
Cho nên với các y bác sĩ trong bệnh viện mà nói, bác sĩ Phó khoa não là người lợi hại nhất bệnh viện này, cũng là người lạnh lùng nhất. Từ sau khi hắn thăng chức lên làm phó chủ nhiệm khoa, tiền lương còn cao hơn cả các bác sĩ chủ nhiệm khoa khác. Họ nghe nói lúc bác sĩ Phó ở Mĩ, lương một năm có thể lên tới ba triệu đô. Nếu không phải vì viện trưởng Lôi và hắn có quan hệ sư huynh sư đệ, chỉ e viện trưởng Lôi không thể nào đưa nhân tài này về nước.
Lâm Thiên hí hửng ra khỏi viện, ở cổng viện cách đó không xa, anh trông thấy một người rất quen mắt.
Đó là phó viện trưởng của bệnh viện bác sĩ Phó, mà chủ nhân của chiếc Toyota mà anh ta bước lên kia, hình như là bác sĩ Đàm ở khoa não.
Lâm Thiên ra lệnh cho tài xế: “Theo sau.”
Anh nhớ tới lời cô bé bệnh nhân nhí Lạc Lạc lỡ lời hôm nay. Cô bé nói sau này bác sĩ Phó không thể phẫu thuật được nữa, mà y tá trưởng thì hốt hoảng cắt đứt lời bé.
Mà bác sĩ Phó rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, dường như không cảm thấy khó chịu gì. Nhưng Lâm Thiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu, mọi người chỉ thấy bác sĩ Phó là thiên tài, nói hắn thông minh tài ba, nói hắn trời sinh đã có được ‘chén cơm’ ngon này. Nhưng Lâm Thiên biết, phía sau một bác sĩ Phó thiên tài, anh ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức, người bình thường khó lòng tưởng tượng được. Giống như chính bản thân anh vậy, mọi người khen là kỳ tài chốn thương trường, tuổi trẻ tài cao, nhưng có ai biết anh đã nỗ lực thế nào?
Lâm Thiên lại nghĩ nghĩ ngợi ngợi, hôm đó anh vô tình nghe thấy các y tá tám chuyện với nhau. Ca phẫu thuật gây nên ầm ĩ kia là do bác sĩ Đàm làm, đáng lẽ bệnh nhân kia có thể sống sót, nhưng ca phẫu thuật lại thất bại, vậy mà bác sĩ Đàm lại nói trong phẫu thuật xuất hiện biến chứng —— Lời giải thích này nghe rất hợp lý, đối với những bệnh nhân gặp sự cố trong quá trình chữa bệnh, rất khó có thể kiện các bệnh viện lớn. Nếu bệnh nhân không được pháp luật bảo vệ, có thể hiểu được lý do họ trả thù bằng bạo lực.
Ở Trung Quốc, tháng nào cũng xảy ra những sự cố chữa bệnh gây tranh cãi, có nhiều người phẫn nộ lên án rồi làm ầm trong bệnh viện, nhưng hành động cực đoan như cầm hung khí đi giết người thì thực sự không gặp nhiều lắm.
Lâm Thiên thấy bác sĩ Đàm và viện phó đang nói gì đó, hai người hút thuốc nên hạ cửa sổ xe xuống, Lâm Thiên có thể nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau, nhưng lại không nghe được.
Xe anh lái theo mãi, cuối cùng xe họ dừng trước một nhà hàng. Là một nhà hàng Nhật Bản cao cấp.
Hai người vừa nói vừa cười mà đi vào.
Tài xế nhìn về phía Lâm Thiên: “Có vào không ạ?”
“Đi thôi.” Những nhà hàng như vậy, đều rất để ý tới sự riêng tư. Lâm Thiên muốn nghe rõ họ nói gì là điều rất khó khăn. Nhưng có thể khẳng định được một điều, nhất định giữa viện phó và bác sĩ Đàm có gì bí ẩn.
Anh nhớ tới tập tài liệu điều tra về bác sĩ Đàm, ba năm trước bác sĩ Phó ‘nhảy dù’ xuất hiện, chặn con đường thăng lên chức chủ nhiệm của hắn. Bởi trước khi thăng lên làm viện trưởng, viện trưởng Lôi vốn là chủ nhiệm khoa não, cho nên vị trí chủ nhiệm khoa não bị bỏ trống, hơn nữa viện trưởng Lôi còn định giữ chức chủ nhiệm cho Phó Tinh Hà.
Cũng vì vậy mà giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Trong công việc, những mâu thuẫn như vậy rất bình thường, ba năm qua, không biết bác sĩ Đàm đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho bác sĩ Phó, hơn nữa nghe đâu dạo gần đây hắn ta còn muốn bắt đầu tiến cử lên chủ nhiệm.
Về tới nhà, Lâm Thiên ngâm mình trong bồn tắm, anh nhắm nghiền mắt nhớ lại chiếc quần lót lúc ban ngày, nghĩ tới mùi hormone quyết rũ, nghĩ tới hình ảnh bác sĩ Phó mặc quần short xuống giường, đôi chân hắn cuồn cuộn bắp thịt. Anh nghĩ miên man, trong đầu bắt đầu họa lên gương mặt cùng cơ thể của bác sĩ Phó.
Yết hầu Lâm Thiên giần giật.
Tính bác sĩ Phó lạnh nhạt, gương mặt hắn cũng toát lên vẻ lạnh lùng, mi mục anh tuấn, sống mũi cương nghị, bờ môi mỏng hờ hững, tất cả đều toát lên sự xa cách. Nhưng trong mắt Lâm Thiên, gương mặt ấy rất quyến rũ, mi mục lại gợi cảm, bờ môi cũng thật thu hút, và cả giọng nói cũng như vậy nữa. Mỗi lần trông thấy bác sĩ Phó, anh như bị người ta bỏ thuốc mê hồn. Mùi hương trên người bác sĩ Phó, với anh mà nói là sự câu dẫn trí mạng. Anh có thể che giấu tâm tư mình trước mặt bác sĩ Phó, cũng đều nhờ vào kinh nghiệm bàn chuyện làm ăn chốn thương trường nhiều năm qua.
Nhưng tước mặt bác sĩ Phó, vẫn có chút bất đồng. Nếu để một người quen biết anh nhìn thấy, có lẽ nhoáng cái sẽ nhận ra ngay. Nhưng bác sĩ Phó không biết điều đó, bấy giờ, hắn chỉ coi Lâm Thiên là một chàng trai cao lớn, nhưng tính cách lại cứ như một cậu học sinh, anh hay ngượng ngùng, nhưng làm việc lại cẩn thận chu đáo.
Ở bên anh rất thoải mái.
Lâm Thiên nằm trong phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý của mình. Xong xuôi anh quay trở lại phòng, lấy điện thoại ra rồi tìm một số liên lạc.
Đó là số của một thám tử tư có tiếng ở Hỗ Thị, Lâm Thiên đưa ra yêu cầu trong điện thoại, sau đó gửi tài liệu của bác sĩ Đàm và viện phó qua.
“Điều tra xem lúc bọn họ gặp mặt đã nói những chuyện gì.” Anh nghi ngờ hai người này có cấu kết gì với nhau.
Thực ra bọn họ có cấu kết gì với nhau hay không cũng không liên quan gì tới Lâm Thiên, nhưng nếu chuyện đó gây nguy hiểm tới bác sĩ Phó, Lâm Thiên sẽ không vui. Vừa nghĩ tới chuyện có lẽ hai người đang nâng chén chúc mừng bác sĩ Phó bị lật đổ, Lâm Thiên lại tức giận không nói nên lời. Không phải bác sĩ Phó nhà anh vẫn còn đang dưỡng thương hay sao? Bác sĩ Phó là người ngầu như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mà dù cho bác sĩ Phó không thể phẫu thuật được nữa, cũng vẫn ngầu hơn đám bọn họ nhiều!
Đối phó với đám người này, Lâm Thiên vẫn có cách.
Đêm hôm đó Phó Tinh Hà tìm viện trưởng Lôi, nói hắn định mai sẽ xuất viện.
“Tay cậu vẫn chưa khỏi hẳn mà! Không được, không được đâu.”
“Sư huynh, em hiểu ý của anh mà.” Bác sĩ Phó nói: “Chuyện này phải nhìn xem ý trời thế nào thôi.”
Trong lòng viện trưởng Lôi cảm thấy vô cùng áy náy, lại nói: “Sao cậu lại lấy tay ra đỡ chứ?! Cậu có biết tay cậu đáng giá thế nào không? Cậu là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất thế giới mà!”
Phó Tinh Hà cười cười không nói gì.
“Một lần lỡ bước, phải ngừng mấy năm.” Viện trưởng Lôi nói xong, cũng im lặng theo, ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Dạo này đang bầu chọn bác sĩ chủ nhiệm khoa, ý của tôi là để cậu lên, cậu cũng biết đấy, giờ cậu..”
“Sư huynh, anh không cần phải lo cho em đâu, anh đề cử bác sĩ Đàm đi, anh ấy làm việc trong viện cũng đã hơn mười năm rồi.” Bác sĩ Phó đề nghị.
“Cậu ta?” Viện trưởng Lôi biết Phó Tinh Hà và bác sĩ Đàm đó giờ không hợp nhau, hoặc nên nói là, là bác sĩ Đàm ôm bụng dạ hẹp hòi một cách đơn phương. Bởi Phó Tinh Hà quá ưu tú, cho nên mọi người trong khoa đều kính nể hắn, mà bác sĩ Đàm đã làm việc trong khoa rất lâu, cũng có kinh nghiệm từng trải, thế mà uy danh lại không bằng một người mới tới. Viện trưởng Lôi lắc đầu nói: “Sao cậu lại tốt bụng thế chứ, tôi xem báo cáo phẫu thuật, làm gì có biến chứng gì đâu? Nếu không vì tên ấy, sao có vụ ầm ĩ kia được? Rồi tay cậu cũng sẽ không bị thương nữa! Cậu ta không ổn, không ổn đâu.”
Làm viện trưởng một bệnh viện, nói như Lôi Giang thực sự không hay, nhưng Phó Tinh Hà là sư đệ của ông. Trong hệ thống y tế, mối quan hệ sư huynh sư đệ như vậy rất đỗi bình thường. Phó Tinh Hà là nhân tài Lôi Giang lôi kéo từ Stanford về, người ta ở Mĩ có tiền đồ sáng sủa như vậy, lại vì giúp mình mà quay về nước. Thành thử viện trưởng Lôi thiên vị cũng là bình thường, huống hồ vụ náo loạn kia cũng không phải do lỗi của bác sĩ Phó.
Ngọn nguồn sai lầm là ai, cả viện này ai cũng rõ cả.
Sau khi bác sĩ Phó bị thương, bác sĩ Đàm cũng đã đứng ra hối lỗi, nói là sai lầm của mình, khiến xảy ra ầm ĩ, còn hại bác sĩ Phó bị đâm.
Hắn ta tỏ vẻ rất đau lòng, nhưng thái độ lại chẳng có vẻ gì là thành khẩn cả, thậm chí sau khi bác sĩ Phó bị thương, hắn còn chưa từng tới thăm, cho dù là thể hiện ngoài mặt thôi cũng không có. Người như vậy, sao có thể đảm đương chức chủ nhiệm được?
Viện trưởng Lôi thầm khinh thường hắn ta.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên tự mình làm bữa sáng rồi đi tới viện, lại phát hiện phòng bệnh đã sắp xếp bệnh nhân mới.
Sau khi nghe ngóng anh mới biết, bác sĩ Phó đã xuất viện từ sáng sớm.
Lâm Thiên ngạc nhiên, rõ ràng bác sĩ Phó nói mấy hôm nữa hắn mới xuất viện, sao đột nhiên sáng nay lại đi rồi.
Anh lấy điện thoại tìm dãy số, đó là số mà cô Mẫn cho anh, Lâm Thiên chưa từng gọi tới lần nào. Anh do do dự dự một hồi, bước tới khu vực hút thuốc, lại nhìn chòng chọc dãy số kia mấy phút ròng, sau một hồi quấn quít, anh ấn nút gọi tới.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu, bác sĩ Phó mới bắt máy.
“Alo?” Giọng nam trầm thấp ở đầu dây bên kia cũng đủ khiến Lâm Thiên vốn đã chuẩn bị kỹ tâm lý đột nhiên cuống cả lên, anh tựa mình vào lan can, nhìn qua ô cửa kính bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Alo, bác sĩ Phó đó ạ, là em, Lâm Thiên đây. Sao anh lại.. xuất viện vậy ạ?”
“Lâm Thiên?” Hắn có hơi bất ngờ, đoạn nói: “Tay tôi đã khá đỡ rồi, sao cậu lại tới viện?” Hắn khẽ chau mày lại, hắn tưởng hôm qua mình đã nói rất rõ ràng rồi chứ.
Lâm Thiên chần chừ ngừng lại, “Em quen tới.. nên là, nhất thời không kịp phản ứng, đến nơi mới phát hiện ra. Nên định bụng lên xem anh thế nào.”
Giọng bác sĩ Phó hờ hững lạnh nhạt, khiến Lâm Thiên hơi đau lòng, hai người nói vài câu liền cúp máy.
Anh nhất thời không có việc gì để làm, liền nhắn tin cho Đại Cương, sau đó tới chỗ cô Mẫn ăn chùa bữa trưa. Cô Mẫn pha trà ‘trả lại’ anh: “Phải rồi, tối nay Tiểu Phó qua đây đó, tay nó bị thương như vậy, không lái xe được. Em có thể qua đón nó không?”
Đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, cô Mẫn cũng hơi ngượng ngùng, “Mà thôi, em cũng bận việc mà, chăm sóc nó lâu như vậy cũng không hay cho em.”
Lâm Thiên vội nói: “Em không bận việc gì đâu ạ.”
Buổi sáng gọi điện thoại, buổi chiều lại được gặp mặt, hơn nữa còn là anh qua đón bác sĩ Phó nữa chứ! Lâm Thiên hân hoan vui sướng tới độ muốn bay tít lên trời, anh rất rất muốn được đi đón bác sĩ Phó!! Lâm Thiên cúi đầu soạn tin nhắn gửi cho Đại Cương: “Hôm nay tôi không tới công ty đâu, cậu tự đối phó nhé.”
Đại Cương:????????????
Cậu ta nổi trận lôi đình, gõ bàn phím lạch cạch đáp lại Lâm Thiên: “Anh, anh đùa em đó hả??? Không phải vừa nói sẽ họp sao?? Em đã thông báo cho mọi người rồi!!”
Đã một tuần rồi Lâm Thiên không tới công ty, chuyện của công ty phải giao cho Đại Cương xử lý hết, cậu ta đã sắp không chịu nổi nữa rồi, ngóng trông anh về từng giây từng phút.
Nhưng chuyện ở công ty sao quan trọng bằng bác sĩ Phó cơ chứ, hơn nữa dù anh có làm trăm làm chục việc tốt, cũng chỉ đổi lại một câu của bố mẹ: “Mau biểu hiện thật tốt trước mặt ông con đi, ông khen con đó!”
Dường như lấy lòng ông nội, để ông được vui đã trở thành ‘công dụng’ duy nhất của Lâm Thiên.
Còn giá trị làm một con người, làm con trai của anh, đã hoàn toàn bị quên lãng.