Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian gấp gáp, Sở Trạch Hiên vô cùng bận rộn, cơ bản còn không có lấy một phút nhàn rỗi để nghỉ ngơi.
Mấy ngày này, Sở Trạch Hiên và Thư Di cũng chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại và tin nhắn còn việc gặp nhau là một vấn đề vô cùng khó khăn.
Còn Tâm Dao khi nghe nói thứ hai tuần sau liền có thể đến trường quốc tế S thì không giấu nổi sự vui mừng, mỗi ngày đều rất vui vẻ, khoé miệng nhỏ lúc nào cũng nở nụ cười tươi.
Ngày chủ nhật Cận Thiếu Phong muốn đón Thư Di cùng Tâm Dao đến vườn nho chơi một chuyến, cũng vừa hay thứ hai là thời điểm thích hợp để tửu trang của Hạ gia chính thức mở cuộc họp báo hoạt động trở lại.
Hơn nữa, anh ta cũng muốn cô trong buổi họp báo sẽ cùng anh ta cắt băng khánh thành.
Lời đề nghị này của Cận Thiếu Phong khiến Thư Di khá bối rối, không phải bởi vì cô không muốn trở về vườn nho mà bởi cô sợ Sở Trạch Hiên biết sẽ hiểu lầm.
Thư Di liền gọi điện cho anh, dù sao hai người cũng rất vất vả mới cùng nhau đi đến bước đường này, cô thật sự không hề muốn vì bất cứ chuyện gì mà khiến mối quan hệ của cả hai đi xuống cả.
Thư Di chờ điện thoại, khoé miệng cười cười đều ngập tràn ý vị hạnh phúc.
Lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy, truyền đến tai cô là thanh âm ngái ngủ của Sở Trạch Hiên.
“Sao giờ này em lại gọi cho anh?”
“Anh hôm qua bận đến vậy sao?”
“Ừm… đêm qua thức trắng”
Thư Di nhìn đồng hồ điểm 3h chiều, thật sự cảm thấy áy náy.
“Em đánh thức anh sao?”
Sở Trạch Hiên trở mình, chậm rãi mở mắt.
“Không có… nhưng mà em có việc gì?”
Thanh âm của Thư Di phát ra khá nhỏ, nhưng Sở Trạch Hiên vẫn nghe được.
“Em muốn cùng Tâm Dao đi vườn nho Hạ gia… ở đó còn có Cận Thiếu Phong”
“Hôm nay thế nào lại chủ động báo cáo với anh vậy?”
Đáy mắt anh lộ ra ý cười.
Anh không phải là người keo kiệt, người phụ nữ bên cạnh anh, nếu anh tuỳ tiện nổi cơn ghen thì thật sự rất mất hình tượng a!
“Bởi vì em sợ người nào đó sẽ nổi cơn ghen”
“Trong nhà đã có quá nhiều giấm rồi, mỗi ngày nhiều lên một chút chỉ sợ sẽ nhanh chóng hết hạn mất thôi”
Sở Trạch Hiên không nói gì chỉ bật cười.
Đối với anh, tình yêu không phải là sự giam cầm, anh không hề cấm cô không được làm cái gì… huống hồ Hạ gia là tâm huyết của ba mẹ cô, trở về đó cũng coi như tưởng niệm lại kỉ niệm cũ đi.
“Anh cũng phải đi một chuyến đến bệnh viện Quân Y, phỏng chừng sẽ rất khuya mới về.
Em và Tâm Dao nhớ ăn uống đầy đủ, còn có, nhớ nói với Tâm Dao, ngày mai anh sẽ đưa con bé đến trường quốc tế S nhập học”
“Được, Tâm Dao chắc chắn sẽ rất vui”
Đối với Tâm Dao mà nói, chỉ cần Sở Trạch Hiên càng kiên định thì con bé mới có thể chấp nhận dần dần mà thôi.
Gần đây, tình cảm mà con bé đối với Sở Trạch Hiên cũng đã tốt lên, cũng có khả năng khiến Cận Thiếu Phong buông bỏ tâm tư của anh ta.
Thư Di thật sự hi vọng Cận Thiếu Phong sẽ tìm được người phụ nữ khác xứng đáng với anh ta hơn cô.
Buổi chiều 5h, Tâm Dao và Thư Di được Cận Thiếu Phong đến đón đưa đến vườn nho Hạ gia, Tâm Dao gặp lại Đàm Trung Lang thì vui vẻ không ngớt, miệng cười toe toét.
Cô bé còn đề nghị Đàm Trung Lang dạy cho cô bé một chút kiến thức về rượu nho, nhưng khổ nỗi Đàm Trung Lang nói giống như nước đổ lá khoai, gương mặt mờ mịt của Tâm Dao không có chút ý thức nào là hiểu những gì Đàm Trung Lang nói cả.
Cận Thiếu Phong và Thư Di đứng gần đó chứng kiến một màn này đều bật cười, Thư Di bất lực lắc đầu.
“A Lang ở đó mất công giảng dạy…mà hoàn toàn đều là ông nói gà bà nói vịt”
Lúc sau, Cận Thiếu Phong đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi nói.
“Ngày mai sau khi cuộc họp báo kết thúc, buổi tối ở khách sạn Lạc Đại có tổ chức một bữa tiệc, em đến nhé”
“Em sẽ cố gắng sắp xếp”
Ánh mắt thâm tình của Cận Thiếu Phong nhắm thẳng đến Thư Di, cảm xúc phức tạp khiến cho tâm tình của anh ta rối loạn.
Thư Di đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cũng không biết cách nào để phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng này, cũng may đúng lúc đó Tâm Dao chạy tới.
Cô cũng không quá để ý đến biểu cảm của anh ta, vội vàng đón Tâm Dao tiến lên, cùng cô bé tiến đến tiếp tục nghe Đàm Trung Lang giảng dạy.
Cận Thiếu Phong đáy mắt xẹt qua tia đắng chát, nhìn bóng dáng Thư Di dần đi xa, con ngươi dần dần suy nghĩ sâu xa…
Thư Di cũng không có ngốc, tuy rằng vừa nãy nhìn ra ánh mắt nóng bỏng của anh ta chiếu lên người cô nhưng cô vẫn lựa chọn làm lơ để không khiến anh ta tổn thương bởi căn bản cô không thể nào đáp trả anh ta được nữa.
Về đến nhà đã là rất khuya, Tâm Dao vì quá buồn ngủ mà đôi mắt lờ đờ đến tội nghiệp.
Thư Di như thường lệ gọi điện cho Sở Trạch Hiên nhưng lần này anh lại không nghe máy, cô cũng biết là anh bận cho nên đổi sang nhắn cho anh một tin rồi mới đưa Tâm Dao đi rửa mặt để lên giường ngủ.
Tiểu nha đầu biết ngày mai có thể được gặp lại Tiểu Kiệt, háo hức đến nỗi vừa nằm xuống giường đã thiếp đi luôn, không biết cô bé mơ cái gì nhưng khuôn miệng vẫn duy trì nụ cười rất tươi.
Thư Di nhân lúc con gái ngủ liền tranh thủ thì thầm với con bé.
“Tâm Dao, baba đối với con thực sự rất tốt… con không cần mơ ước bất kì ai sẽ là baba của con nữa bởi vì chú bác sĩ chính là baba ruột của con…”
Tâm Dao vẫn ngủ say sưa, cô bé trở mình, khoé miệng còn tràn ra một chút nước miếng.
Thư Di nhìn bộ dạng lười nhác này của con gái, vội vàng lấy khăn nhẹ nhàng lau đi giúp cô bé, rồi sau đó mới tắt điện rời khỏi phòng.
Cùng lúc ấy tại bệnh viện Thư Nhã.
“Kéttttt…”
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, náo động không gian yên tĩnh của bệnh viện.
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ trong lòng, vội vàng xuống xe bước nhanh vào trong phòng cấp cứu, vẻ mặt tức giận hét lớn.
“Bác sĩ Hạ đâu? Hạ Thư Di đâu?”
Y tá trong bệnh viện bởi vì tiếng hét của người đàn ông đó mà tỉnh cả ngủ, vội vàng mang theo băng ca ra đỡ giúp họ… Người đàn ông kia vừa thấy các bác sĩ cùng y tá chạy đến ngay lập tức quát lớn.
“Nếu vợ và con tôi mà xảy ra mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ san bằng cái bệnh viện cỏn con này của các người”
_______________
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây, lười biếng chiếu lên bảng tin tức giữa trung tâm thành phố.
Tin tức buổi sáng nóng hổi nhất chính là cuộc phẫu thuật của Lâm lão gia sắp diễn ra.
Lâm lão sẽ tiến hành cuộc phẫu thuật tại bệnh viện Quân Y, toàn bộ thiết bị y tế đều đã được vận chuyển đến đó trong mấy ngày nay, và người trực tiếp mổ chính cho ông ấy chính là chuyên gia trong mảng phẫu thuật tổng quát - Sở Trạch Hiên.
Theo như thông tin các phóng viên thu thập được thì cuộc phẫu thuật này rất quan trọng, chính bác sĩ Sở đã tự tay lựa chọn phụ tá hỗ trợ mình trong phòng mổ.
Trong số người được chọn có một bác sĩ thuộc bệnh viện Thư Nhã - Hạ Thư Di.
Bác sĩ Hạ tốt nghiệp ngành Y đại học Thanh Hoa, đã từng đi đào tạo chuyên sâu ở thành phố B trong một khoảng thời gian khá dài…Cuối cùng bản tin chính là MC dẫn chương trình gửi lời chúc đến cuộc phẫu thuật có thể diễn ra tốt đẹp.
Thư Di vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tâm Dao vừa nghe bản tin tức.
Cuộc phẫu thuật này của Lâm lão đã gây tiếng vang lớn trên toàn thành phố, cũng có thể nói từ việc này có lẽ cô sẽ được nhiều người biết đến hơn.
Sở Trạch Hiên dường như đang tạo điều kiện mở đường thăng tiến cho cô vậy đấy.
Sắp đến giờ lên đường, Tâm Dao háo hức hỏi cô.
“Mami, có phải chú bác sĩ sẽ đến đón chúng ta không ạ?”
“Đúng rồi con gái, chúng ta cùng chờ chú ấy đến nhé”
Thư Di vừa dứt lời, phía bên ngoài liền truyền đến tiếng chuông cửa.
Cô nhanh chóng đi ra mở cửa, không ngoài suy nghĩ của cô người đến chính là Sở Trạch Hiên.
Thư Di nhìn anh mỉm cười, sau đó nắm tay Tâm Dao còn đưa anh cặp sách và áo khoác của con bé, cả ba cùng đi xuống lầu.
“Chúng ta đi thôi”
Tới trường quốc tế S, anh đưa Tâm Dao cùng cô đi báo danh, làm thủ tục nhập học,… Tâm Dao hào hứng đến nỗi không nói lên lời.
Cảm giác này thật sự không giống với cảm giác khi mà cô bé ở bên Cận Thiếu Phong chút nào.
Trước khi đưa Tâm Dao cho giáo viên, Sở Trạch Hiên còn ngồi xổm xuống dặn dò cô bé.
“Cuối tuần này chú cùng mami của con có một chút việc bận, có khả năng sẽ đến đón con về nhà muộn một chút, có được không?”
“Mami có nói với con rồi ạ”
Sở Trạch Hiên cười nhạt.
“Đúng rồi, gần đây Tiểu Kiệt tâm tình không được tốt, con có thể nghĩ cách giúp thằng bé vui vẻ được không nào?”
“Tiểu Kiệt có chuyện gì sao chú?”
Sở Trạch Hiên không nói rõ lí do chỉ nhẹ nhàng bẹo chiếc má phúng phính của con gái rồi nói.
“Ai cũng có bí mật của riêng mình mà đúng không? Vì vậy cho nên con chỉ cần nghĩ cách làm cho Tiểu Kiệt vui vẻ trở lại là được! Con có làm được không?”
Tâm Dao gật đầu lia lịa: “Con sẽ cố gắng ạ”.
“Tốt, vậy cuối tuần nhớ kể lại cho chú nghe nhé?”
“Dạ được!”
Lúc này, giáo viên nhận Tâm Dao mới nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở hai người.
“Sở Thiếu, tôi xin phép đưa Tâm Dao vào lớp học”
Sở Trạch Hiên gật nhẹ đứng dậy, cùng Thư Di nhìn Tâm Dao cùng giáo viên rời đi, hai người mới xoay người hướng ra cổng trường…
Thư Di nhướng mày nhìn anh.
“Em cảm thấy tình cảm của hai người đang đi lên đó chứ, rất mau có thể nói sự thật cho Tâm Dao biết rồi”
“Chẳng nhẽ anh không phát hiện ra sao? Mỗi lần anh đến là con bé rõ ràng đều rất vui, hình như con bé còn rất mong chờ được gặp anh nữa chứ”
Sở Trạch Hiên dừng bước chân, xoay người hướng về phía Thư Di hỏi.
“Vậy còn em?”
“Hả? Em làm sao?”
“Em không mong chờ gặp anh sao?”
“Em…”
Nháy mắt gương mặt cô bỗng đỏ lựng lên, ánh mắt giảo hoạt nhìn anh, vốn định nói gì đó nhưng lại thôi…chỉ là vội vàng chạy thật nhanh về phía xe của anh không thèm ngoảnh mặt lại… anh nhìn bóng dáng chạy “lon ton” của cô mà bật cười thành tiếng.
Cô thật sự đáng yêu quá đi mất!
_____________
P/s: Chap sau có biến nhẹ hihi ????.