Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chào chú, chào dì, con là Vương Thanh.” Vương Thanh mặc áo sơ mi trắng, cùng quần bò đơn giản, ăn mặc không cầu kỳ nhưng cũng không qua loa, đầu tóc chải gọn gàng tỉ mỉ.
Lúc này Phùng Kiến Vũ lười nhác còn Vương Thanh thì lại nghiêm túc ngồi trên ghế salon, trước sự quan sát của hai vị lão gia chỉ có thể duy trì mỉm cười.
“Thanh nhi, dì có thể gọi con như vậy không?”
“Dạ được.”
“Thanh nhi, con làm nghề gì?”
“Dạ con là bác sĩ.”
“Bác sĩ a? Thật tốt a, Đại Vũ nhà chúng ta là vận động viên rất hay bị thương.”
“Dì yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Phùng Kiến Vũ bên này đang cùng Vũ ba thảo luận một số việc thời sự trong nước, nghiêng mặt sang thấy Vũ mẹ đang vui vẻ trò chuyện cùng Vương Thanh, cậu cong môi khẽ cười, xem ra tiểu tử này biểu hiện cũng không tệ nha ~
Ân, giả bộ còn giống đến thế!
“Ôi chao, Thanh nhi, khát nước rồi nhỉ, con muốn uống gì nào?”
Vương Thanh đột nhiên nhớ tới lúc vừa ra cửa Đại Vũ có dặn, khi đến nhà nếu như hỏi thích uống gì phải nói thích uống trà. Bởi vì ba mẹ cậu đặc biệt thích người biết uống trà.
Vương Thanh khẽ cười, dịu dàng đáp: “Dì có trà không?”
Vũ mẹ ngạc nhiên nhìn Vương Thanh, sau đó gật đầu, vừa đứng dậy chuẩn bị đi pha trà vừa nói: “Ôi chao, người trẻ tuổi như mấy con không có bao nhiêu đứa thích uống trà đâu, Đại Vũ cũng không thích uống.” Vương Thanh nghe vậy quay đầu lại nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bên này đang nhíu mày quan sát hắn, liền đứng dậy nói: “Con giúp dì pha trà.”
“Được, à đúng rồi Đại Vũ, mẹ sáng nay đi siêu thị có mua sữa chua, con muốn uống không?” Vũ mẹ vừa hỏi xong, Phùng Kiến Vũ đã nhìn thấy mắt Vương Thanh lập tức sáng rực, cậu còn chưa kịp trả lời lại nghe Vũ mẹ hỏi: “Thanh nhi, con cũng uống một chút nhé ~”
Phùng Kiến Vũ vừa nghe, trực tiếp đưa tay đỡ trán, Vũ cha không hiểu nhìn cậu, thế nhưng vừa nghe giọng điệu khác hẳn vừa rồi của Vương Thanh nháy mắt liền sáng tỏ.
Chỉ thấy Vương Thanh mặt mày hớn hở hướng về phía Vũ mẹ đáp: “Thật sao~” nói xong còn dừng lại một chút lén lút nhìn Phùng Kiến Vũ sau đó mới thấp giọng hỏi: “Dì có vị dâu không?”
-Hểt phiên ngoại 2-