Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 17: Ngọc phỉ thúy này thuộc về tôi
“Trời ơi, đó là Băng Chủng!”
“Đúng vậy, thế mà ra lại lục! Quá lãi rồi, cái cậu này thực sự quá
lời rồi, một khối ngọc phí thúy lớn như vậy, chất lượng của loại này,
nếu mang nó đi bán, ít nhất cũng có thế lấy được từ mười nghìn đến
mười bốn nghìn tỷ đấy!”
“Đúng thế! Ba trăm năm mươi triệu thoáng cái đã kiếm được gần
mười bốn nghìn tỷ, vận may của cậu quá tốt rồi đấy!”
Copy từ web VietWriter
“Điều khó chịu nhất chính là tảng đá này vốn bị người ta vứt bỏ,
còn lấy đệm chân bàn!”
Hai người là Thẩm Thanh Huyền và Trần Nhất Luân cũng nhìn
thấy mở ra được ngọc phi thúy, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó
coi, họ cũng không nghĩ tới, tên bất tài như Giang Bắc Minh lần đầu
tiên đến đây đố thạch, lại còn có thế kiếm được nhiều tiền như vậy!
Nhất thời, nội tâm Thấm Thanh Huyền vô cùng ghen tị!
Thậm chí cô ấy còn có một loại ý muốn chiếm lấy khối ngọc phỉ
thúy này riêng mình!
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Giang Bắc Minh!”Bỗng nhiên, lúc này Thẩm Thanh Huyền hét lên
một tiếng: “Đưa ngọc phi thúy cho tôi!”
“Đúng vậy, giao ngọc phi thúy cho chúng tôi!” Trần Nhất Luân
cũng bước lên, cậu ta vươn tay chuẩn bị đoạt lấy khối ngọc phỉ thúy từ
trong tay Giang Bắc Minh!
Giang Bắc Minh lách người né tránh được cánh tay đang vươn tới
của Trần Nhất Luân, anh cười lạnh hỏi: “Cho các người? Gương mặt
của các người cũng dày lắm?”
“Vốn dĩ cái này là của tôi!” Thẩm Thanh Huyền lớn tiếng nói
“Giang Bắc Minh, anh dùng nhà của chúng tôi tới đây đổ thạch, cho
nên, giờ đây mở ra được ngọc phi thúy, viên ngọc kia cũng thuộc về
nhà của chúng tôi, nhanh lên, đến đó lấy lại cho em!”
Giang Bắc Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Nói thật, đáng tiếc
gương mặt tốt đẹp cả hai người đều không có. Đừng nói có phải tôi
dung tiền của nhà các người hay không, cho dù tôi sử dụng tiền của
nhà các người, cái đấy cũng là tiền của vợ nhà tôi, người sở hữu nó
cũng thuộc về vợ của tôi và không có bất kỳ quan hệ gì đó với các
người!”
“Đôi vợ chồng son này thật không biết xấu hổ là gì sao? Giây phút
trước khi người ta mua tảng đá, còn chửi trên đầu trên cổ của người
ta, hiện tại họ nhìn thấy người ta mở được ngọc phi thúy, còn muốn.
giành lấy, đúng là không biết xấu hổ là gì mà!”
“Cô gái à, tiền này là tiền của nhà nước chúng ta in ra, không lẽ
khối ngọc phỉ thúy này của người ta cũng thuộc quyền sở hữu nhà
nước sao?”
“Hai người làm người kiếu gì thế, không ngờ tới lại không biết xấu
hổ như vậy!”
“Các ngươi cút khỏi đây ngay, tôi và các người đéo có quan hệ gì
với nhau!” Nghe được những lời nói của những người xung quanh,
Thẩm Thanh Huyền không lấy làm xấu hố, ngược lại cô ấy càng quát
to hơn: “Giang Bắc Minh, tôi hỏi anh một câu, rốt cuộc ngọc phỉ thúy
này anh có giao ra hay không?”
Giang Bắc Minh đéo thèm quan tâm đến hai người họ, đi đến cầm
lấy ngọc phí thúy được mở ra, sau đó anh xoay người chạy đi.
“Này, Giang Bắc Minh, anh đứng lại đó cho tôi!”
Giang Bắc Minh chạy rất nhanh, Thẩm Thanh Huyền cùng với Trần
Nhất Luân cũng chạy theo, không biết bao lâu hai người đã mất dấu
Giang Bắc Minh.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Trần Nhất Luân nhìn sang Thẩm
Thanh Huyền, cậu ấy hỏi.
“Sao em biết được bây giờ phải làm gì?” Thấm Thanh Huyền tức
giận trừng mắt nhìn Trần Nhất Luân, cô ấy nói: “Không được, em phải
lấy được khối bích ngọc này, khối bích ngọc này có tên là Băng Chủng,
nếu chế tác thành món trang sức mà nói thì chúng ta có thể kiếm ít
nhất vài nghìn tỷ! Từ khi em tiếp quản cửa hàng trang sức của nhà họ
Thẩm chúng ta cho đến nay được nửa năm, em không thế kiếm được
“Ban ngày ban mặt…..”
“Ban ngày ban mặt mới có tình thú đấy”. Trần Nhất Luân cười hì hì
nói, một bàn tay duỗi ra ôm vòng lấy eo của Thấm Thanh Huyền, còn
nhẹ gãi vào eo của Thấm Thanh Huyền.
Trần Nhất Luân vốn là bác sĩ, hơn nữa cậu ta ở ở cạnh Thấm
Thanh Huyền rất lâu, anh đương nhiên biết phần mẫn cảm của Thấm
Thanh Thanh nâm ở phần eo, mỗi khi bản thân cậu ta muốn làm
chuyện xấu xa, cậu chỉ cần gãi nhẹ vào eo của Thấm Thanh Huyền
một cái lần, ngay lập tức Thấm Thanh Huyền sẽ rơi xuống.
Điều khiến Giang Bắc Minh càng thêm quen thuộc hơn, đó là khi
chiếc xe của anh đừng lại bên cạnh chiếc xe bị hỏng này, đám côn đồ
bị anh đánh gục đến bất tỉnh lúc sáng đang hút thuốc phì phèo, trong
tay đang cầm ống thép cùng với mã tấu, bước xuống xe, họ vênh váo
đến bên hông xe của Giang Bắc Minh, họ chỉ vào Giang Bắc Minh
đang ngồi trong xe, lớn tiếng quát.
“Xuống xe!”
“Xuống xe mau lên, nếu không, bọn tao sẽ đập nát chiếc xe này
của mày!”