Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 37: Chuốc cho mày say tí bỉ
Vốn dĩ Tiết Thành Nam đưa tay ra là muốn bắt tay với Thấm
Thanh Lan, nhưng Giang Bắc Minh lại nhanh chóng chìa tay ra, nắm
chặt lấy tay Tiết Thành Nam
“Cậu Tiết, lâu rồi không gặp!”
Tiết Thành Nam nhìn về phía Giang Bắc Minh với sắc mặt khó coi,
sau đó nói: “Hôm nay là buổi tụ họp của những cậu ấm ở thành phố
Lâm Hải chúng tôi, anh là người ngoài, tới đây làm gì?”
Lý Hoa Hoa thích thấy Thẩm Thanh Lan bị “quê” nhất, thế là cũng
đứng lên, cười nói: “Tiết Thành Nam, câu này của anh sai rồi, dù hôm
nay là buổi tụ họp của những cậu ấm ở thành phố Lâm Hải chúng ta,
nhưng Giang Bắc Minh này cũng là một trong những cậu ấm cơ mài!”
Copy từ web VietWriter
“Kẻ Uất Ức đây à?” Lúc này, có người chen vào nói
*Đúng vậy!” Lý Hoa Hoa cười cợt: “Nếu bàn về mức độ uất ức thì
trong thành phố Lâm Hải chúng ta, thậm chí trên khắp Việt Nam
chúng ta, Giang Bắc Minh cũng được xem là ông tổ ấy nhỉ?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan tức khắc trở nên cực kỳ khó coi, đưa
mắt về phía Lý Hoa Hoa, chuẩn bị lên tiếng. Nhưng ngay lúc này,
Giang Bắc Minh lại đi đến trước mặt Thấm Thanh Lan, nhìn Lý Hoa
Hoa, vừa cười vừa nói: “Ông tổ giới ‘uất ức’, biệt danh này tôi thích lắm
đấy”
“Ha ha ha… ”
Nghe Giang Bắc Minh nói ra câu đó, đám người ở đây đều cười
phá lên.
Thấm Thanh Lan thấy Giang Bắc Minh chẳng những không phản
đối mà còn tự giểu cợt mình, hai đầu lông mày cô nhíu sâu hơn. Nếu
là trước kia thì có lẽ Giang Bắc Minh sẽ như vậy. Nhưng mấy ngày gần
đây, cô phát hiện mồm miệng Giang Bắc Minh lanh lợi hơn, nhất là tối
hôm qua, khi đốp chát lại cha mẹ La Dương Vỹ, Giang Bắc Minh càng
khác xa trước kia
Sao hôm nay lại tự cười bản thân chứ?
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Ban đầu Thẩm Thanh Lan còn tưởng rằng Giang Bắc Minh sẽ nói
thêm gì nữa, nhưng không ngờ Giang Bắc Minh chỉ nói vậy rồi im lặng luôn
Tiết Thành Nam không quan tâm đến Giang Bắc Minh, tiếp tục
mỉm cười nói với Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, tới đây, ngồi bên này này!
Lúc đi vào, cô mới phát hiện bên trong chỉ còn chỗ cho một người.
“Cái đó, Giang Bắc Minh này, hôm nay chỉ còn một chỗ thôi, chúng
tôi giữ cho Thanh Lan đấy, anh muốn ngồi đâu thì tự giải quyết đi”
Tiết Thành Nam nói với Giang Bắc Minh
Sắc mặt Thấm Thanh Lan tệ đi trông thấy.
Trước đây những người này cũng không giữ chỗ cho Giang Bắc
Minh, nhưng đó là vì không biết cô muốn dẫn Giang Bắc Minh đến.
Bây giờ Giang Bắc Minh đã tới rồi mà mấy người này còn thờ ơ như
vậy, điều này làm cho Thấm Thanh Lan thật sự rất tức giận. Dù Giang
Bắc Minh có đúng là một tên bỏ đi, nhưng nói thế nào cũng là do cô
gọi tới đây mà.
“Bắc Minh, anh qua ngồi chỏ tôi đi” Thấm Thanh Lan nói với
Giang Bắc Minh, sắc mặt rõ ràng rất không vui
*Thanh Lan, chỗ này là chúng tôi giữ cho cô mà, sao lại để người
khác ngồi chứt” Tiết Thành Nam lập tức nói với Thấm Thanh Lan, đây
là chỗ đặc biệt dành cho Thấm Thanh Lan, ngay bên cạnh anh ta
Giang Bắc Minh lại cười cười khoát tay, lên tiếng: “Không sao đâu,
Thanh Lan, cô cứ ngồi đi, tôi khác tự tìm được chỗ!”
Lần này thì Thấm Thanh Lan thật sự không hiếu nối Giang Bắc
Minh, cái tên Giang Bắc Minh này bị sao vậy? Chẳng lẽ, anh ta lại trở
về làm một kẻ vô dụng lúc trước ư?
Ngay khi Thẩm Thanh Lan vừa bắt đầu nghĩ vậy thì chợt thấy
Giang Bắc Minh đi tới chỗ ngồi của Tiết Thành Nam, đặt mông ngồi xuống.
*Ê, Giang Bắc Minh, anh làm gì? Đây là chỗ của tôi, mau đứng lên
cho tôi!” Tiết Thành Nam thấy Giang Bắc Minh ngồi vào chỗ mình thì
quát lên.
Giang Bắc Minh phất tay một cái với Tiết Thành Nam, nói: “Cậu cả
Tiết, dù sao cậu cũng không thế ngồi, để lại ghế trống cũng phí, chẳng
thà để tôi ngồi cho rồi, đúng không?”
“Tôi không thế ngồi? Ai nói tôi không thế ngồi?” Tiết Thành Nam
lớn tiếng hét
“Cậu cả Tiết à, cậu đừng có mà khoe tài!” Giang Bắc Minh nói
“Không phải hai ngày qua bệnh giang mai của cậu mới vừa phát tác
sao? Cái bệnh kia mà phát tác là ngứa lắm đấy, ngồi gãi không thoải
mái đâu, đứng lên gãi có phải tốt hơn không, cậu nên đứng đi thì hơn!”
“Con mẹ mày, ngồi gãi khỏe hơn, ai mà không biết cái đó… * Tiết
Thành Nam lần nữa gân cố lên hét
“Nói vậy nghĩa là, cậu thừa nhận cậu bị bệnh giang mai à?” Giang
Bắc Minh cười, quay đầu nhìn về phía Tiết Thành Nam.
*Tao..” Tiết Thành Nam trong nháy mắt đã á khấu không trả lời
được, gương mặt xấu hố đến mức đỏ cả lên.
*Trời đất, Tiết Thành Nam, chẳng lẽ anh thật sự dính bệnh giang
mai à? Vừa rồi tôi còn bắt tay với anh ta nữa, không được, tôi phải đi
rửa tay!” Lúc này, có một cậu ấm đứng bật dậy, chạy ra toilet.
“Hình như tôi cũng vừa bắt tay, tôi cũng phải đi rửa tay!”
“Tôi đi nữa!”
*Tôi nói chứ Tiết Thành Nam à, tốt xấu gì cậu cũng là một nhân
vật có mặt mũi cơ mà, lần sau ra ngoài đi chơi có thể chú ý chút
không, dính phải bệnh này, tôi đến sốt ruột hộ cậu!”
*Thảo nào vừa rồi hẹn tối uống rượu xong rồi đi chơi gái, cậu
không chịu đi, thì ra là mắc bệnh này!”
“Ha ha ha…”
Thực chất mấy cậu ấm này chắng thân thiết gì nhau, dẫu sao mọi
người đều kiếm cơm ở thành phố Lâm Hải, khó tránh khỏi xung đột lợi
ích. Thỉnh thoảng tụ tập lại với nhau cũng chỉ vì sĩ diện mà thôi, thế
nên bây giờ lòi ra chuyện của Tiết Thành Nam, mọi người chắc chắn
sẽ đều giỡn cợt anh ta!
“Nào, uống rượu!” Lúc thức ăn mới vừa được đưa lên, Tiết Thành
Nam đứng dậy, nói: “Thực ra, các cậu ấm chúng ta tụ họp lại với nhau
đã được mấy lần, mọi người cũng quen mặt nhau rồi nhỉ? Đúng lúc,
hôm nay có một người bạn mới gia nhập, có phải chúng ta nên uống
một ly với người bạn này không?”
Người bạn mới?
Còn ai ngoài Giang Bắc Minh?
*Đúng đúng đúng, phải uống một ly với người bạn mới!”
Lập tức có người ồn ào hùa theo!
Toàn bộ những người này đều là bọn chạy tọt vào toilet rửa tay,
lúc quay lại thì như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Bắc Minh đã hiếu, hóa ra Tiết Thành
Nam vào toilet là để thương lượng với chúng làm sao đế chuốc cho
mình say bí tỉ?