Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 44: Nói chuyện thô lỗ nhưng không vô lý
Mặc dù bác sĩ Trung y này nói chuyện
có chút khó nghe, lời nói thô lỗ nhưng
không hề vô lý. Ít nhất La Thanh Lâm và
Tôn Hiểu Thanh nghe thì cũng thấy vô
cùng đúng.
Không nói đến chuyện rốt cuộc Giang
Bắc Minh có biết y thuật không, dù cho
thật sự biết cũng không đến mức giỏi như
thế chứ?
Chỉ dùng mấy châm mà đã làm một
người thoát khỏi tình trạng nguy kịch,
chuyện này sao có thể. Dù cho đóng phim
truyền hình cũng không dám diễn quá lố
như thết
Copy từ web VietWriter
Nhưng cũng may mà Hồ Minh Đức
dẫn Giang Bắc Minh đến, may mà Hồ
Minh Đức là người nói ra những lời này,
chuyện này nếu đổi thành người khác, Tôn
Hiểu Thanh đã sớm đánh Hồ Minh Đức ra
ngoài cửa rồi!
“Ông không biết, vậy chỉ có thể chứng
minh y thuật của ông không đủ cao!” Hồ
Minh Đức tức giận nói với bác sĩ kia: “Tôi
nói khoác à? Bây giờ ba vợ tôi đang nằm
trong bệnh viện, bây giờ ông có thể đi đến
bệnh viện, rồi tùy tiện tìm một bác sĩ nào
đó để hỏi rốt cuộc chuyện có phải như
thế hay không!”
“Y thuật của tôi không đủ cao?” Bác sĩ
Trung y kia lập tức nhíu mày, nói: “Hay
lắm, thật sự y thuật của tôi không đủ cao.
Được rồi, bệnh nhân này tôi không trị
được, để vị thần y này đến trị đi!”
Nói xong, bác sĩ Trung y bắt đầu thu
dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Ôi ôi ôi, bác sĩ Dương, bác sĩ Dương,
ông đừng đi!” Tôn Hiểu Thanh nhìn thấy
bác sĩ Trung y muốn đi, vội vàng nói: “Bác
sĩ Dương, chúng tôi không hề nghi ngờ y
thuật của ông, xin ông tiếp tục ở lại chữa
trị cho con của tôi. Nếu ông đi rồi, có thể
con trai tôi sẽ gặp phiền phức lớn!”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
Tôn Hiểu Thanh không muốn bác sĩ
Dương rời đi, dù sao bà cũng phải nhờ
không ít mối quan hệ mới có thể mời
được vị bác sĩ Dương này. Chỉ riêng tiền
L Bnhlun )
đến tận nhà chữa trị đến tốn hết mấy vạn
rồi, mà tiền cũng đã đưa hết. Nếu ông ta
đi như thế, chẳng phải tiền sẽ bị mất trắng
sao?
Huống chỉ, ở thành phố Lâm Hải,
người bác sĩ Trung y có y thuật giỏi nhất
chính là bác sĩ Dương này đây.
Nếu ông ta đi rồi, mình cũng không
biết nên đi tìm ai nữa.
“Tôi cảm thấy tôi nên đi mới đúng!”
Bác sĩ Dương tức giận nói: “Nếu không
chẳng phải là tôi đã ngăn cản vị thần y
này hay sao? Có thần y trẻ tuổi như thế ở
đây, nói không chừng người ta chỉ dùng
một cây châm có thể làm con bà tỉnh lại,
tôi còn ở đây múa rìu qua mắt thợ làm gì
nữa?”
“Bác sĩ Dương.” Lúc này La Thanh
Lâm mới mở miệng nói: “Bác sĩ chớ đi,
chúng tôi chỉ tin tưởng mình ngài, chỉ tin
tưởng ngài thôi!”
Nói xong, La Thanh Lâm nhìn về phía
Hồ Minh Đức, nói: “Ngài Hồ, ý tốt của ngài
tôi xin nhận, nhưng mà chúng tôi vẫn nên
để bác sĩ Dương trị liệu cho Dương Vỹ
thôi!”
“Đúng vậy đó, bác sĩ Dương, ông hãy
chữa cho Dương Vỹ đi.” Tôn Hiểu Thanh
cũng nói: ‘Mặc dù con chúng tôi không có
thân phận cao quý, nhưng không phải ai
cũng có thể đụng vào!”
Nếu là bình thường, chắc chắn Tôn
Hiểu Thanh sẽ không nói như thế. Dù sao
vừa nói ra lời này cũng nói như đã hoàn
toàn làm mất lòng Hồ Minh Đức. Nhưng
mà hôm nay bà đã dám nói ra.
Vì hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ
nhất là vì Hồ Minh Đức không có dẫn La
Dương Vỹ đi đến Bắc Kinh biểu diễn, điều
này khiến bà cảm thấy mất mặt, lại cảm
thấy Hồ Minh Đức không xem trọng con
trai mình.
Thứ hai, cũng vì hôm nay Hồ Minh
Đức dẫn theo Giang Bắc Minh tới, cũng
làm cho bà cảm thấy Hồ Minh Đức này,
tuy là sư phụ của La Dương Vỹ, nhưng lại
làm việc lỗ mãng như thế.
Cho nên, bà cảm thấy dạng sư phụ
thế này, bái hay không bái cũng không
quan trọng.
Mà La Thanh Lâm cũng bắt đầu đổi từ
xưng hô sư phụ, sang ngài Hồ. Hiển
nhiên, ông ta cũng rất tức giận với Hồ
Minh Đức!
“Được, đã tin tưởng tôi thì tôi sẽ tiếp
tục chữa trị. Nhưng mà tôi cần yên tĩnh,
càng không muốn nghe người khác nghỉ
ngờ y thuật của tôi!” Bác sĩ Dương nói: “Y
thuật của tôi, còn chưa đến phiên một
người không liên quan nghỉ ngời”
Bác sĩ Dương nói xong thì lấy châm
bạc trong hòm thuốc ra lần nữa, bắt đầu
tiến hành chữa trị cho La Dương Vỹ!
“Bác sĩ Dương, cám ơn ông, cám ơn
ông!” Nhìn thấy bác sĩ Dương chịu ở lại
tiếp tục chữa bệnh cho La Dương Vỹ, Tôn
Hiểu Thanh lập tức thở dài một hơi, rồi
quay đầu lại nhìn về phía Hồ Minh Đức,
nói: “Ngài Hồ, chúng tôi còn phải chữa
bệnh cho La Dương Vỹ, cho nên không thể
giữ ông lại nhà nói chuyện uống trà. Mặt
khác, chúng tôi cảm thấy trình độ diễn
kinh kịch của La Dương Vỹ không đủ tiêu
chuẩn làm đồ đệ của ông. Vì để tránh làm
mất uy tín của ông, nên ông hãy loại
thẳng bé đi!”
Lúc này, La Thanh Lâm cũng gật đầu
nói: “Đúng thế, ngài Hồ, trình độ nghệ
thuật của ông quá cao, trình độ của con
trai nhà tôi quá thấp, không có tư cách
làm học trò của ông. Ông hãy xóa tên
thằng bé đi, chúng tôi không với cao nổi!”
Tôn Hiểu Thanh và La Thanh Lâm rất
khó chịu nhìn Giang Bắc Minh và Hồ Minh
Đức. Thấy hai người bọn họ còn chưa đi,
ba mẹ La Dương Vỹ hừ lạnh một tiếng,
cũng không thèm nhìn bọn họ nữa.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Dương
rút trâm bạc ra, nói với nói với La Thanh
Lâm: “Ngài La, bây giờ tôi đã chữa trị cho
con trai anh xong rồi. Tôi tin chưa tới một
tiếng nữa, cậu bé có thể tỉnh lại, đến lúc
đó thì sẽ không sao nữa.”
“Bác sĩ Dương thật có năng lực!” Lúc
này Giang Bắc Minh mới giơ ngón tay lên
nói: “Tôi còn tưởng bác sĩ Dương có y
thuật giỏi giang này sẽ sử dụng cách hay
ho gì để chữa trị chứ. Không nghĩ đến kết
quả là dùng Ngũ Hòe châm pháp mà thôi!”
“Cái gì gọi là Ngũ Hòe châm pháp, cậu
biết dùng không?” Bác sĩ Dương tức giận
nhìn Giang Bắc Minh.
“Tôi biết dùng hay không tạm thời
không bàn đến.” Giang Bắc Minh nói. “Nếu
như tôi không đoán sai, đêm qua sau khi
La Dương Vỹ trở về thì đã có người dùng
Ngũ Hòe châm pháp chữa cho cậu ta rồi?
Đồng thời, khi vị bác sĩ đó rời đi cũng nói
không tới một tiếng, La Dương Vỹ sẽ tỉnh
lại đúng không?”