Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8: Ngủ trên giường
Sau khi biết Tống Mạnh Cường đang đi tới đây, cả người Trần
Nhất Luân liền trở nên mất hồn mất vía. Lúc này lại nghe thấy ông
Trầm gọi tên cậu ta, làm toàn thân cậu ta run lên vì sợ hãi.
Nhưng mà được mọi người khen lâu như vậy, cậu ta cũng chỉ có
thể kiên trì đến cùng mà tiến lên phía trước.
“Mạnh Cường à, Nhất Luân của chúng ta là bác sĩ, nghề của bác
sĩ là cứu người và chữa lành vết thương. Cháu nó đã cứu ông nhà
cháu, đó cũng chỉ là làm việc theo đúng chức vụ của mình mà thôi.
Lần này cháu đặc biệt tới nói lời cảm ơn, thật sự đã quá khách sáo
rồi” Ông Thẩm cười nói sang sáng, có điều trong lời nói cũng lộ ra
một loại cảm giác tự hào khó nói thành lời.
Copy từ web VietWriter
“Đúng vậy đó, Mạnh Cường à!” Lúc này Hà Tuyết Mai cũng cười
nói: “Trần Nhất Luân nhà chúng tôi ấy, kỹ thuật điều trị tốt lắm, tuối
còn trẻ mà đã lên làm trưởng khoa rồi, thâng bé có thể cứu được ông
Tống, cũng là may mắn của nó!”
Tống Mạnh Cường bấy giờ mới nhướng mày, nhìn về phía Trần
Nhất Luân, bảo: “Sao lại là cậu?”
“Ngài… Ngài Tống” Thấy Tống Mạnh Cường nói chuyện với mình,
Trần Nhất Luân sợ tới mức run bắn cả người, đến nói chuyện cũng trở
nên lắp bắp.
Tống Mạnh Cường quay đầu nhìn về phía ông Thẩm, nói: “Chú
Thẩm, chắc chú không ngờ rằng, cậu Trần Nhất Luân này đã cứu ông
cụ nhà cháu đúng không?”
“Đúng vậy!” Ông Thấm gật gật đầu, nói rằng: “Trần Nhất Luân là
bác sĩ duy nhất của nhà họ Thấm chú, hơn nữa còn đang làm việc ở
bệnh viện nhân dân đứng đầu thành phố Bắc Hải nữa.. ”
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
*Hừ!” Tống Mạnh Cường hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Nếu hôm nay
người cứu ông cụ nhà chúng cháu là Trần Nhất Luân, chỉ sợ rằng cả
đời này cháu cũng không còn được nhìn thấy ông cụ nhà chúng cháu
nữa!”
“Hả?“ Ông Thấm nghe vậy sửng sốt thốt lên: “Không phải nó ư2”
Lúc này Tống Mạnh Cường mới tìm kiếm trong đám người, sau đó
bước nhanh tới chỗ trước mặt Giang Bắc Minh, rồi vươn tay nói với
Giang Bắc Minh: “Thưa quý ngài, cảm ơn ngài rất nhiều, hôm nay nếu
không nhờ ngài, có lẽ ba tôi sẽ phải rắc rối rồi ”
Giang Bắc Minh cười thản nhiên: “Ngài Tống, anh nói quá lời rồi.”
Ông Thấm cũng nhanh chóng theo sau, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn
Tống Mạnh Cường, và hỏi: “Mạnh Cường, người con rể nhà họ Thẩm
đã cứu ông Tống mà cháu nói kia, không phải là cậu ta đấy chứ?”
“Là cậu ấy!” Tống Mạnh Cường quả quyết gật đầu: “Không phải cái
tên vô dụng Trần Nhất Luân gì đó trong miệng mấy người kia đâu!
Ban đầu, quả thật đúng là Trần Nhất Luân tới cứu ông nhà cháu,
nhưng mà Trần Nhất Luân chẳng có bản lĩnh gì, ông cụ đang tốt lành
như thế mà lại làm ông ấy ngất đi, nếu không ngờ vị này chạy đến cứu
ông ấy, chỉ sợ ông cụ sẽ bị bại liệt, phải nằm trên giường bệnh đế trôi
qua quãng đời còn lại mất!”
“Cái này…”
Lời này của Tống Mạnh Cường vừa thốt ra, những người ở đây,
nhất thời đều ngây ngẩn hết cả.
Tất cả mọi người đều nghĩ Trần Nhất Luân đã cứu ông Tống, vậy
mà qua nửa ngày trời mới vỡ lẽ, thì ra người cứu là Giang Bắc Minh
lâu nay họ vẫn xem thường!
Tống Mạnh Cường lại nhìn về phía ông Thấm nói: “Chú Thấm, chú
nên dạy dồ người cháu rể này của mình nhiều hơn đấy, kỹ thuật điều
trị không tốt, đã dám đi chữa bệnh cho người ta. Bác sĩ là một nghề
vô cùng thiêng liêng, đợi đến lúc hại chết người rồi, thì cũng sẽ làm
mất hết thế diện người nhà họ Thẩm các người đó. Không giống như
quý ngài đây, kỹ thuật điều trị cao siêu lại không màng danh lợi, sau
khi cứu người không cần cảm ơn, thậm chí ngay cả tên cũng chẳng
lưu lại đã rời đi”
“Đúng rồi!” Tống Mạnh Cường tiếp tục nói: “Tôi được biết từ bệnh
viện kia râng, sở dĩ cậu ta còn trẻ đã được lên làm trưởng khoa là bởi
đã đưa một trăm vạn cho phó trưởng khoa, hối lộ rồi mới có thế lên
làm trưởng khoa được. Giờ bệnh viện đang bắt đầu điều tra nghiêm
ngặt, phó trưởng khoa bị cách chức, còn Trần Nhất Luân ấy à, cũng đã
bị khai trừ khỏi đội ngũ bác sĩ, từ nay về sau, không bao giờ được làm
bác sĩ nữa!”
AI”
Hà Tuyết Mai – bà mẹ vợ lúc trước còn kiêu ngạo tự hào không gì
sánh nổi của Trần Nhất Luân bỗng trợn mắt ngất xỉu, nếu không có
người bên cạnh nhanh chóng ấn vào huyệt nhân trung của bà ta, cứu
bà ta tỉnh lại, thì chỉ sợ sẽ phải đi đến bệnh viện ngay lập tức!
Trương Nhã – người mẹ vợ tương lai của Giang Bắc Minh bấy giờ
lại mở mày mở mặt, vui vẻ nói: “Ai nha, chẳng làm rõ chuyện này ra gì
cả, làm tôi cứ tâng bốc người nào đó mãi. Thế mà ngờ đâu, thì ra đó
lại là cái thứ mất mặt đáng xấu hổ. Không biết trong lòng người nào
đó lúc này có phải đang khó chịu cực kỳ hay không?”
Lúc trước mọi người đều nói rằng Giang Bắc Minh tới nơi này
đúng là mất mặt xấu hố, không nghĩ tới, con rể của mình chắng những
không như thế, ngược lại Trần Nhất Luân mới là người phải mất mặt
xấu hố, điều này khiến cho tâm trạng Hà Tuyết Mai nháy mắt tốt hơn
nhiều!
Chàng rế này, nói chung cũng đã tăng thế diện cho mình mà!
*Xin hỏi nên xưng hô với ngài đây thế nào?” Tống Mạnh Cường
nhìn về phía Giang Bắc Minh, hỏi rằng.
*Tôi tên Giang Bắc Minh, là chồng của Thẩm Thanh Lan” Giang
Bắc Minh cười nói. “Thì ra cậu là tên… Thì ra cậu là Giang Bắc Minh!”
Tống Mạnh Cường suýt chút nữa thì lỡ miệng, vội vàng đổi giọng:
“Ngài Giang, nghe những lời đồn không hay về cậu ngoài kia trước đây
ấy, tôi còn suýt tin là thật, không ngờ tới, cậu lại khác xa lời đồn đến
vậy”
Thấm Thanh Lan vốn đang có chút thiện cảm với Giang Bắc Minh,
sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt trở nên lạnh lẽo trong nháy
mật.
Không ngờ rằng, Giang Bắc Minh làm việc cả nửa ngày, vậy mà lại
bởi suy nghĩ bấn thiu như thết
Nhưng nghĩ lại thì, đây cũng là chuyện tốt, có thế lợi dụng điểm
này đế Giang Bắc Minh có thêm động lực.
*OK thôi, chỉ cần anh cố gắng hơn, đến khi đủ xuất sắc rồi thì tôi
có thế suy xét một chút việc có nên cho anh ngủ trên giường không”
Thấm Thanh Lan nói với Giang Bắc Minh
*Được, còn một tháng nữa là đến ngày kỷ niệm kết hôn của chúng
ta, vào ngày đó, anh sẽ khiến cho em phải cam tâm tình nguyện đế
anh ngủ trên giường, cũng bù lại đêm tân hôn kia của chúng ta!”
Giang Bắc Minh cười hì hì nói, sau đó xuống xe bước vào nhà.