Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Lê sợ hãi, không ngừng la hét, toàn thân phát run.
Thẩm Ám ôm cô về lại trong vòng tay của mình, vỗ nhẹ lưng cô bằng lòng bàn tay to, nhẹ giọng nói: “Bạch Lê, hít thở sâu, đừng khóc, thở chậm, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra… ”
Bạch Lê cẩn thận làm theo chỉ dẫn của anh, chậm rãi hít vào thở ra.
Cô nghẹn ngào mấy lần rồi cuối cùng cũng kìm được nước mắt.
Thẩm Ám đưa tay sờ lên mái tóc của cô.
Bạch Lê có chút rung động.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.” Anh dùng tay trái vuốt lên mái tóc của cô, dùng tay phải vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Ngày mai anh phải lên thành phố, không chắc là có về kịp trong buổi tối.”
“Gửi tin nhắn cho anh được không?” Anh hỏi.
Bạch Lê im lặng.
“Em ghét anh à?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Bạch Lê cúi đầu, lấy hai tay che mặt.
Thẩm Ám đưa ngón tay xen vào tóc cô, nhìn thấy vành tai nhỏ đỏ ửng, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên.
Bạch Lê bất giác rùng mình, run rẩy đẩy anh ra, hốt hoảng chạy vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Thẩm Ám: “…”
Anh đứng ở cửa một lúc và chắc chắn rằng cô đã khóa cửa, sau đó gõ nhẹ cửa và nói: “Anh đi đây.”
Bạch Lê đợi anh đi rồi mới nhẹ nhõm ngã người ngồi xuống đất, cô cố gắng ngồi lên chiếc sô pha nhỏ của mình, ôm con cừu bông vào lòng và vùi mặt vào đó.
Điện thoại reo lên mấy tiếng, Đới Mi gửi tin nhắn đến, cô biết Bạch Lê sợ nhận cuộc gọi nên chỉ có thể gửi tin nhắn.
Bạch Lê mở máy liếc nhìn.
Đới Mi hỏi cô đã về nhà chưa, cô trả lời: 【Tớ về rồi.】
Đới Mi hỏi cô ở đâu và tại sao lại đến muộn như vậy.
Bạch Lê nghĩ đến Thẩm Ám, nghĩ đến mọi chuyện vừa mới xảy ra ở cửa, làn da cô chợt đỏ lên, gõ ngón tay một hồi mới nói: 【Ra ngoài đi dạo một chút.】
“Cậu ăn bánh trung thu chưa? Tớ có mang bánh trung thu qua cho cậu, ngày mai tớ lại mang đến cho.
Đúng rồi, nhân tiện có khách hàng đang rất gấp.
Tớ sẽ gửi thông tin cho cậu.
Hai ngày này cậu xem có thể hoàn thành xong hay không.
Tớ đã chuyển tiền qua cho cậu rồi.” Đới Mi voice chat qua nói.
Bạch Lê nói cảm ơn cô ấy.
Đới Mi nhỏ giọng hỏi lại: “Người tên Thẩm Ám hôm nay có tìm cậu không?”
Bạch Lê bỗng run tay, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh nụ hôn vừa rồi, cô gần như chết ngạt vì thiếu dưỡng khí, cầm di động hơn mười giây rồi mới trả lời không có.
Đới Mi lại phát voice chat qua.
Bạch Lê bấm nghe: “Không thể nào.
Hôm nay cậu nhất định đã đi chơi với anh ta.
Bỏ đi, tớ sẽ không hỏi nữa.
Tớ đã hỏi thăm rồi, nhân duyên của anh ta rất tốt, đặc biệt là quan hệ khác giới.
Nói cách khác, có rất nhiều phụ nữ xung quanh anh ta, nhưng … ”
“Anh ta chưa có bạn gái và hiện đang độc thân.” Đới Mi cười nói: “Đoán xem sao tớ biết được.
Tớ đến tiệm thuốc đông y bên cạnh tình cờ hỏi thăm.
Ông bác sĩ già còn tưởng tớ thương thầm anh ta, khoe anh ta như trời có đất không có, nhưng nói thật, nhân duyên anh ta dù tốt nhưng gia cảnh tầm thường, may là có chút tiền.”
Bạch Lê vẫn không trả lời.
Đới Mi hỏi lại với giọng điệu giễu cợt, “Làm sao vậy? Thích không? Không thích thì tớ theo đuổi đó nha.”
Bạch Lê ngơ ngác nhìn vào màn hình, biết là Đới Mi đang nói đùa, nhưng cô lại căng thẳng đến mức không biết phải làm sao.
“Đùa thôi.” Không lâu sau, Đới Mi lại gửi tin nhắn: “Ông bác sĩ già nói anh ta là cây sắt khó nở hoa, đã nhiều năm không thấy anh ta có bạn gái.
Cậu phải nắm thật chặt đó.”
Bạch Lê cuối cùng cũng đáp lại, chỉ với ba từ: 【Tớ hơi sợ.】
Đới Mi gửi biểu tượng cố lên đừng khóc cho cô: “Cậu sợ gì? Nếu anh ta là người xấu, tớ sẽ là người đầu tiên đưa anh ta đến đồn cảnh sát.
Nếu anh ta là người tốt, cậu sẽ rất tiếc vì đã bỏ lỡ anh ta, và … Bạch Lê này, anh ta biết cậu có chứng sợ hãi xã hội, nhưng anh ta không bận tâm, phải không?”
Khi nghe câu nói cuối cùng, mắt Bạch Lê ươn ướt.
Cô nhớ tới cái ôm lúc nãy, nhớ tới người đàn ông chạm vào tóc cô, động tác mềm mại, giọng nói trầm thấp, như có ma lực trấn an.
“Đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em.”.