Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không, không được.” Giọng nói của Bạch Lê kịch liệt run rẩy, “Anh, anh về đi.”
Có lẽ là vì màn đêm yên tĩnh nên làm cho âm thanh của Thẩm Ám có vẻ đặc biệt trầm thấp, “Nhìn em một cái rồi anh sẽ về.”
“…Em không tin.” Bạch Lê nhỏ giọng đáp.
Thẩm Ám cười khẽ, “Thật sự.
Nếu như anh đổi ý thì tùy em xử lý.”
Giọng nói của anh truyền ra khỏi tai nghe rất gần, âm thanh khàn khàn như thể kèm theo hơi thở nóng rực khiến cho bên tai của Bạch Lê tê rần cả lên.
Cô không tự chủ được run lẩy bẩy, giọng nói càng thêm nhỏ hơn, “Anh, anh ngày đó đã…”
“Đã gì?” Anh cố ý hỏi.
Bạch Lê mặt đỏ tai hồng mà nói không nên lời, cô cuộn tròn mình ở trên ghế sô pha, cả người bọc trong tấm thảm, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía cánh cửa, trong tay cầm chặt di động, toàn thân vừa lo lắng vừa bồn chồn, nhưng lại có thể khiến tim đập loạn nhịp, một sự rung động không rõ ràng trào dâng.
Cô cắn môi che đôi mắt lại, giọng nói vẫn còn run rẩy, “Bác sĩ Thẩm…Anh về đi…”
“Em thật sự không muốn gặp anh ư?” Dường như Thẩm Ám nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Anh đi đây, em nhớ khóa cửa kỹ đó.”
Bạch Lê cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, cô nhẹ giọng đáp, “Dạ.”
“Chúc ngủ ngon.” Thẩm Ám nói xong thì cũng cúp điện thoại.
Bạch Lê chăm chú nhìn màn hình di động đến ngẩn người.
Chiều nay hiệu suất làm việc của cô rất thấp, thường xuyên thất thần nhớ đến Thẩm Ám.
Bánh trôi và cháo gạo nếp than luôn luôn nhắc nhở cô về sự tồn tại của Thẩm Ám, cô thậm chí còn theo thói qua nhấn mở khung thoại nghe đi nghe lại giọng nói mà anh đã gửi.
Anh nói rằng đêm nay anh sẽ đến, nhắn cô nhớ chờ mình.
Tuy rằng Bạch Lê từ chối nhưng cô lại mở đèn sáng choang rồi làm ổ trên sô pha.
Cô biết anh sẽ đến.
Cũng biết anh muốn làm cái gì.
Chỉ là…Cô rất hoảng sợ.
Cô bước ra cửa rồi nhìn xuyên qua lỗ tròn trên đó, ngọn đèn hành lang đã tắt, Thẩm Ám đang đứng dựa lưng vào tường, trong tay kẹp một điếu thuốc, đầu hơi ngẩng lên dựa vào tường phía sau, mặt mày có chút ủ rũ chán nản, mí mắt cũng hơi rũ xuống.
Anh chưa đi.
Bạch Lê căng thẳng lại rất bồn chồn, cách một cánh cửa, cô giống như kẻ cuồng theo dõi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh.
Thẩm Ám toàn thân diện một bộ âu phục màu xanh đậm, áo sơ mi trắng bên trong, nhìn ra được mái tóc cũng được chỉnh trang qua, cả người trở nên vô cùng đẹp trai, cũng càng thêm anh tuấn.
Di động rung lên.
Thẩm Ám gọi điện thoại đến, Bạch Lê biết rõ không nên nhận cuộc gọi nhưng ngón tay run rẩy vẫn ấn nghe máy.
“Anh khát, muốn uống nước.” Thẩm Ám bị khói thuốc làm ngạt đến giọng nói cũng khàn đặc cả lại.
Bạch Lên nhìn cánh cửa trước mặt, từ tận đáy lòng kịch liệt rung động.
Không thể mở.
Vành tai và hai má của cô đột nhiên đỏ ửng, toàn bộ cổ lại càng đỏ bừng hơn, ngón tay và bàn chân cũng bắt đầu run rẩy một cách vô thức, bởi vì cô đã đi vào nhà bếp, vì anh mà rót một ly nước đun sôi để lạnh.
Cô biết rõ điều gì sẽ xảy ra, nhưng bản thân vẫn…mở cửa.
Thẩm Ám ở trước cửa nở một nụ cười, vươn tay cầm lấy ly nước trong tay cô, ngẩng mặt uống sạch ly nước, ngọn đèn hành lang cảm ứng bằng giọng nói rơi vào màn đêm tối tăm.
Gần như cùng lúc đó thì cả người anh đã bước vào phòng túm lấy eo Bạch Lê, một tay giữ phía sau đầu của cô, khuôn mặt cũng dần hạ xuống hôn lên môi đối phương.
Cô mới vừa tắm rửa xong không lâu nên trên người tràn ngập mùi sữa tắm, áo ngủ màu trắng ngà với cảm xúc mềm mại, toàn bộ thân thể cũng mềm nhũn đến khó tin.
Trong nháy mắt anh hôn cô thì dương vật của Thẩm Ám cũng cương lên.
“Ưm…” Xương sống của Bạch Lê dường như có một luồng điện chạy qua, cả người không tự chủ được mà run lên, tay chân cô đột nhiên mềm nhũn đến không có sức lực, cả người yếu ớt nằm trong vòng tay của người đàn ông mà run rẩy.
Thẩm Ám ôm cô, chỉ vài bước đã có thể chuyển vào phòng, anh xoay người đá chân đóng cửa lại rồi đè cô ở sau cánh cửa mà hôn môi.
Anh ngậm lấy môi Bạch Lê mạnh mẽ mút vào, hơi thở nặng nhọc, bàn tay nóng rực vẫn vỗ về túm lấy phía sau lưng cô, chỉ là lực đạo giữ lại ngày càng thêm mạnh hơn.
Anh vừa mới hút xong điếu thuốc nên khoang miệng tràn ngập hương vị bạc hà mát lạnh, đầu lưỡi lại nóng bỏng tựa như cá chạch mà chui vào khoang miệng cô, làm đảo loạn hô hấp của Bạch Lê.
Cổ họng của cô phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, bị đôi môi của anh chặn lại nên tiếng kêu cực kỳ giống như đang rên rỉ.
Âm thanh của nụ hôn nhớp nháp ướt át suýt chút nữa làm cô như phát điên, hốc mắt Bạch Lê đỏ rực, ngón tay không chút sức lực mà chống đỡ ngực Thẩm Ám, khóc nức nở đánh anh.
Thẩm Ám hơi hơi buông đôi môi của đối phương ra rồi lại hôn lên mặt cô, giọng nói khàn đặc hỏi: “Có nhớ anh không?”
Bạch Lê thoát khỏi xiềng xích, cả người co rụt xuống phía dưới, hai tay che lại khuôn mặt nóng rát của mình, giọng nói cũng run rẩy, “Đừng…không nên nhìn em…”
“Không nhìn em sao?” Thẩm Ám bắt lấy tay cô che lại đôi mắt của chính mình, “Như vậy được chưa?”
Ngón tay của Bạch Lê phát run, cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim cũng bị thiêu đốt đến nóng rực, muốn rút tay mình về nhưng lại bị người đàn ông dùng sức ngăn cản.
Thẩm Ám dựa sát vào mặt cô, đôi môi mỏng tìm thấy đôi môi của Bạch Lê thì cọ nhẹ một chút, dọc theo gương mặt trơn mềm của cô mà mơn trớn, đảo qua đảo lại thì hôn đến lỗ tai nhỏ nhắn xinh xắn.
Anh mở miệng bao lấy toàn bộ lỗ tai nóng bỏng đối phương, đôi môi mỏng nhấm nháp rồi mút mạnh một cái.
“A…” Tiếng khóc của Bạch Lê giống như kêu lên một tiếng, hai chân mềm nhũn.
Anh nói chuyện vào bên tai cô, toàn bộ hơi thở nóng bỏng đều phả ở vành tai, nóng đến mức linh hồn của Bạch Lê đều run lẩy bẩy.
“Dọc đường anh luôn nhớ đến em.”