Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc JaeJoong cùng Ryeo Wook đi vào tiệc rượu, bên trong chật kín người, vốn ghét cùng người khác tiếp xúc nhưng người khởi xướng bữa tiệc lại đang ở trong cùng, chỉ có thể kiên trì bước tới đám người kia tiến hành nói chút chuyện thương vụ.
Đi vào trong, phát hiện thân ảnh ngày đêm mong nhớ, nghĩ đến liền thẹn thùng, JaeJoong thong dong tiêu sái bước đến trước mặt hắn, ngọt ngào mỉm cười, chấn kinh tứ phía, nhưng nụ cười dịu dàng đó chỉ có thể vì nam nhân trước mắt này mà nở rộ.
“Đã lâu không gặp” Không biết nói gì, Jaejoong suy nghĩ nãy giờ mới phun ra được mấy chữ, không khỏi làm cho khóe miệng của Yunho nhếch lên, JaeJoong cúi đầu thẹn thùng, xí hổ muốn chết.
“Nhớ anh sao?” Trước mặt nhiều người, Yunho hỏi vấn đề này khiến cậu không khỏi kinh ngạc, Jaejoong cũng như đám người xung quanh tròn mắt ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn bình tĩnh không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, ôn nhu chăm chú nhìn vào tiểu thiên hạ trước mắt.
“Em…” Đối diện ánh mắt của Yunho, JaeJoong cảm thấy mình sắp tan chảy, ôn nhu như thế, có thật là tản băng kia không, hảo ấm áp a.
“Anh nhớ em”
“A…” Không biết thế nào nhìn thẳng vào Yunho, cảm giác chính mình sắp bị hòa tan.
“Yunho, đây là…” Bà Jung đến thật đúng lúc chen vào giữa hai người, những người khác thiếu chút nữa bị không khí phấn hồng dìm chết.
“A?” JaeJoong nhìn vị phu nhân cao quý này, rối khó hiểu nhìn Yunho.
“Mẹ của anh”
“Con chào dì.” Ánh mắt nhu thuận hướng bà Jung, sau đó trang trọng cúi đầu.
“Con là người Yunho mong nhớ – Kim JaeJoong. phải không!” Biết rõ còn cố hỏi, khuôn mặt của JaeJoong đỏ tới nổi có thể rán trứng luôn được rồi.
“Cái kia… Con…” Chưa bao giờ xấu hổ như vậy, JaeJoong hận không thể tìm cái lỗ để mà chui vào.
“Không có gì phải ngượng, thật xinh đẹp, cực phẩm a.” Đắc ý vênh váo, bà Jung hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thục nữ dịu dàng của mình.
“Dì quá khen.” Từ khi nhận định Yunho là nam nhân của đời mình, JaeJoong nghe người ta khen mình xinh đẹp cũng đã dần chấp nhận rồi, dù sao thì ở bên Yunho liền chính mình cũng bị đè thôi.
“Bé ngoan, lần sau đến nhà dì chơi nha.” Thấy JaeJoong nhu thuận, bà Jung cười một cái cảnh xuân tươi sáng lạn.
“A?” Không tốt lắm đâu ạ.” Tầm mắt không tự chủ nhìn về phía Yunho, dù sao quan hệ còn chưa đâu vào đâu, như vậy không ổn lắm.
“Có cái gì không tốt, đừng nhìn Yunho, dì mời con đến, nó dám nói gì?” Biết JaeJoong đang hỏi ý Yunho, bất quá con là con dâu của ta, quản thằng con ta làm gì.
Nhìn về phía Yunho, JaeJoong phát hiện hắn ôn nhu gật đầu, sau đó gạt bà mẹ của mình ra, nắm tay cậu kéo đi biến mất trong đám đông, bên này bà Jung thấy con dâu của mình rất là ưng ý, bà vừa trước mặt mọi người biểu hiện nội tâm thật lòng yêu thích cậu, vừa muốn ngăn cản Yunho trăng hoa mây gió, làm cho một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp thấy thế liền mất hết hy vọng, dù sao lão nương ta đây cũng đã tán thành Kim JaeJoong làm con dâu, những người khác đều cút hết đi.