Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lôi kéo Jaejoong đang xấu hổ đi vào phòng, mở chiếc đèn bàn đầu giường, trong phòng có một loại cảm giác ái muội không rõ ràng, chính là Jaejoong cảm thấy không khí trong phòng như vậy, vừa có chút hưng phấn vừa có chút thẹn thùng.
“Bảo bối, em thực đẹp.” Jaejoong dưới ánh đèn có loại phong tình quyến rũ hấp dẫn khiến Yunho muốn giữ chặt lại.
“Yun…” ngại ngùng nhìn nam nhân hoàn mỹ tới cực điểm trước mắt này.
“Có thể không?” hai tay vuốt ve lưng Jaejoong khiến người yêu càng thêm gần sát với mình.
“Ừ.” Xấu hổ gật đầu, cậu biết cho dù nhẫn nại đã tới cực điểm nhưng chỉ cần mình nói không được, hắn cho dù chết cũng sẽ dừng tay.
“Bảo bối, anh yêu em.” Hôn lên môi Jaejoong, hết thảy lời ngon tiếng ngọt cũng không thể sánh bằng nụ hôn ấm áp mà nhẹ nhàng nâng niu này, khiến đối phương có thể cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho cậu.
“ngô…” quen thuộc đáp lại tình yêu của nam nhân, Jaejoong biết bản thân mình cũng đang chờ đợi hắn, cảm nhận nhiệt tình của đối phương.
“Ân…ngô…Yun…Yun ah….” Yunho cởi bỏ quần áo Jaejoong, một ngụm hàm trụ quả thực trước ngực cậu, đầu lưỡi cùng quả thực tiếp xúc, khiến toàn thân Jaejoong run lên, cảm giác kích thích lan tỏa toàn thân.
“Ân…Yun…” hai tay thừa thãi không biết đặt ở đây, liền lấy tay che miệng mình lại, không cho bản thân phát ra những thanh âm khiến người nghe phải xấu hổ.
“Bảo bối, đừng che, anh muốn nghe.” Tiểu hồ ly mê người vẫy vẫy lỗ tai bông xù, nghe lời buông tay ra, nhu thuận vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm môi Yunho, đây không thể nghi ngờ là hành vi đốt lửa dục vọng.
“A…Yunho…xấu xa…” một phen ôm lấy tiểu hồ ly nghịch ngợm hướng về giường bước tới, đặt tiểu hồ ly mặt đỏ hồng như cà chua chín lên giường.
“Yunho xấu xa, Jaejoong còn chưa biết hết đâu.” Gian tà cắn cắn lỗ tai Jaejoong, khiến cậu một trận run rẩy.
“Ân…ân..a…Không càn…không cần…ngứa…” vô lực phụ giúp Yunho, ngược lại lại khiến Yunho hứng phấn cực điểm.
“Bảo bối, là em đốt hỏa trước.” không có lực uy hiếp tiểu hồ ly dưới thân, ánh mắt vô tội nhìn Yunho trí mạng dụ hoặc đó.
“Nào có, là Yunho khi dễ Jaejoong, anh xem kia, yun nhỏ còn đang chọc em.” Tiểu hồ ly hoàn toàn không có ý thức đến tình cảnh hiện tại của bản thân có bao nhiêu nguy hiểm, còn vươn tay dầm yun nhỏ thậm chí còn cười trộm trêu đùa nó.
“Ân…yêu tinh.” Yunho bị Jaejoong trêu chọc vốn muốn nhẫn nại nhưng hỏa diễm đã châm rồi, nếu yêu tinh nhà mình mê người như vậy, vậy thì không thể trách hắn được.
“Hắc hắc…” nhìn vẻ mặt nhẫn nại của Yunho, tiểu hồ ly nghĩ tới thắng lợi của mình, nhưng lại đã quên mất, nam nhân của cậu cỡ nào…
“Xem ra là anh bình thường quá sủng em rồi, vậy mấy ngày sau em đừng mong xuống được giường.” Một tay lạp xả quần Jaejoong xuống.
“A…a…ân..không cần…anh…xấu lắm…” Bị Yunho một phen cầm jae nhỏ, Jaejoong cảm thấy khí lực chính mình đều bị trừu đi hết, vô lực đánh ngực Yunho.
“Còn muốn phản kháng?” Phúc hắc tổng tài quyết định hôm nay hảo hảo thu thập tiểu hồ ly đảo để nhà mình.
“ân…ân…không…a…ân…” Phía dưới bị cầm, nhũ tiêm trước ngực còn bị Yunho hàm trụ, kích thích trên dưới không ngừng lan tỏa lên tận óc, trừ bỏ phát ra thanh âm tu nhân, Jaejoong cảm thấy mình cái gì cũng không làm được.
“Thấy sai rồi phải không?” Nhìn tiểu hồ ly bị mình khi dễ, lỗ tai bông xù cụp xuống, bíu môi trừng mắt nhìn mình.
“Hừ.” vô lực phẫn nộ, hít hít cái mũi, tự thân tiểu hồ ly cũng thấy mình đang làm nũng.
“Ha ha, xem ra còn chưa đủ, sao bây giờ, xem ra anh phải hảo hảo thu thập em mới được.”
“A…a….không…không cần…” Một ngụm hàm trụ jae nhỏ, khiến lỗ tai tiểu hồ ly đang cụp xuống lập tức dựng đứng lên, khó nhịn lắc lắc đầu, hai tay bám chặt sàng đan.
“Ân…ân..a…a…không…rất…. quá nhanh…nhanh…”
“A…” nhịn không được tra tấn lúc nhanh lúc chậm của Yunho, tiểu hồ ly rốt cục phóng thích trong miệng Yunho.
“Yunho xấu…” Nhìn nam nhân nhà mình đang mãn nguyện cười tươi rói, tiểu hồ ly vô lực trừng mắt với hắn.
“Còn có tệ hơn đấy.” Hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay tại nơi bí ẩn nào đó đảo quanh, thậm chí còn xấu xa ấn ấn trong nó.
“Ân…ân…” miệng bị chặn lại, không thể phát ra thanh âm phản kháng, chỉ có thể vô lực phụ giúp trên người nam nhân.
“A…Yunho…anh làm gì.” Cảm giác một ngón tay nam nhân đã đi vào, không ngừng cào cào bên trong thành vách.
“hắc hắc, rồi em sẽ biết.”
“Không cần…phá hư..a..ân…” Yunho hiểu rõ từng chi tiết trên người Jaejoong, bên trong vách tràng nội ấm áp mềm mại, chỉ cần nhấn nơi đó một chút, tiểu hồ ly sẽ phát ra thanh âm mê người.
“Bảo bối kêu thật dễ nghe.”
“Phá hư…ân a…ân a…không…không cần” rất nhanh liên tục ấn lên điểm gồ lên đó, khiến jae nhỏ vừa phóng thích lại lần nữa ngẩng cao đầu.
“Bảo bối, biết sai chưa?” nhìn đối mắt bảo bối đầy sương mù, Yunho đau lòng hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Jaejoong.
“Ô ô…Yunho xấu…khi dễ em”
“Vậy Yunho không làm nữa.” Biết rõ Jaejoong hiện tại đã bị mình khiêu khích tới cực điểm, gian tà nhìn tiểu hồ ly khó chịu.
“Ô ô..không cần…” mặt sau gắt gao hấp trụ ngón tay Yunho làm bộ rút ra, thẹn thùng lôi kéo Yunho.
“Ha ha, biết sai rồi sao?”
“Ừ…xấu xa…”
Một phen đỡ thân thể tiểu hồ ly lên, làm cho Jaejoong khóa ngồi ở trên người mình, một lần lại một lần đánh sâu ào điểm sâu nhất, một lần lại một lần đòi hỏi yêu cầu quá độ.
Kết quả đúng như lời chủ gia đình, tiểu hồ ly ba ngày cũng không thể bước nổi xuống giường, nằm trên đó không nhúc nhích bĩu môi, mắng chủ gia đình là người xấu.