Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Vĩ Thịnh nhìn A Vượng giới thiệu Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh nói: “Cô ấy đến từ Đại Lục, gọi là Viên Quỳnh, ở bên kia lăn lộn không nổi nữa, cho nên em mang cô ta đến đây, đừng xem thường cô ta chỉ là con gái, thân thủ tốt lắm, lái xe rất được, bắn súng cũng rất khá, mấu chốt cô ta là một người rất trượng nghĩa, thu nhận cô ta theo bên mình, tuyệt đối sẽ không sai.”
Viên Quỳnh thật ra không phải tên thật của nàng, nàng tên thật là Vương Lỵ Nỉ, chẳng qua cái tên Vương Lỵ Nỉ đối với nàng mà nói cũng thật xa lạ, xa lạ đến nỗi ở trên đường người khác gọi nàng bằng cái tên này, nàng cũng sẽ không có phản ứng gì, cũng không phải cố ý làm bộ, mà cái tên này đối với nàng thật sự rất xa lạ, hiện tại mọi người đều gọi nàng là Viên Quỳnh.
Hoàng Vĩ Thịnh nhìn Viên Quỳnh, bề ngoài khá gầy, bộ dáng khá tốt, cao tầm 1m68, mi dài mày liễu, mắt xếch, mũi cao, gương mặt trái xoan cũng không có làm cho người khác kinh diễm, môi mỏng, nước da trắng, tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, dáng người tốt lắm, nhưng trên người nàng tìm không được mấy hơi thở của những cô gái sống nơi đô thị, nàng mặc trên người áo sơ mi trắng, áo ngực màu đen, quần bò, trên chân mang một đôi giày thể thao, không son phấn, trên người còn ngửi được mùi hương giống như sữa bột trẻ em.
Nàng có khí chất chững chạc, nhưng cũng là kiểu người bất hiểm sơn, bất lộ thuỷ* càng làm nàng khác hẳn những cô gái khác.
Hoàng Vĩ Thịnh hỏi nàng: “Cô ở trong này lăn lộn bao lâu rồi? Thân là con gái ở trong này lăn lộn được cái gì?”
Viên Quỳnh nhìn hắn trả lời: “Tôi thiếu tiền, ở trong này lăn lộn được gần hai năm, tôi không có mắt nhìn người, ba tháng trước bán hàng cho người khác, hiện tại bị cánh sát Đại Lục truy bắt.”
*bất hiểm sơn, bất lộ thuỷ: Ý chỉ người xử sự khiêm tốn, tức không đem ưu điểm của mình thể hiện rõ ràng ra, dù có thể hiện ra cũng không làm lố, không dùng ưu điểm của mình để mưu cầu danh lợi
Hoàng Vĩ Thịnh nở nụ cười, nói: “Thiếu tiền cô cũng không nên lăn lộn cực khổ như thế, nhìn cô cũng không tệ, một cô gái có nhan sắc là đủ rồi, dạng hai chân ra, tiền còn không kiếm đủ sao, so với cái loại mua thuốc phiện dễ dàng hơn nhiều” Hắn nói xong liền cười ha hả, phía sau hắn Hoàng Mao Tử cùng A Thành cũng cười theo.
Viên Quỳnh cũng cười rộ lên, chậm rãi nói: “Anh Hoàng trông cũng được lắm đấy, anh tuấn tiêu sái, hơn nữa còn cường tráng, anh chạy tới hộp đêm, mấy phú bà thấy lập tức hai mắt phát sáng, anh cũng không cần cực khổ buôn bán thuốc phiện để kiếm tiền, tuyệt đối so với tôi còn kiếm được nhiều hơn.”.
Hoàng Vĩ Thịnh nghe xong sắc mặt đen lại, nhìn chằm chằm nàng, phía sau hắn A Thành đi tới, vương tay định tát nàng.
Viên Quỳnh giơ tay bắt lấy tay A Thành, A Thành ngây ra một lúc, lập tức lớn tiếng mắng nàng: “Đồ đàn bà thối, đừng ỷ mày có chút nhan sắc thì lên mặt với tụi tao.”.
Viên Quỳnh cười nói: “Tôi chỉ là đùa một chút thôi, anh Hoàng là nam tử hán đại trượng phu, sao lại có thể làm những việc đó đúng không? Làm người ai cũng có tự tôn, tôi cũng vậy, tiền gì cũng có thể kiếm, nhưng là bán thân để kiếm tiền thì không thể.”.
Sắc mặt Hoàng Vĩ Thịnh tốt lên hẳn, nhìn nàng nói: “Không sai, có gan dạ sáng suốt, về sau liền theo đi, chỉ cần cô không làm tôi thất vọng, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với cô.”
Hoàng Vĩ Thịnh không giống những tên đàn ông khác động tâm tư với Viên Quỳnh, không phải do Viên Quỳnh không đủ xinh đẹp, không hấp dẫn được hắn, mà là bởi vì bên cạnh hắn có một tình nhân, theo lời nói của hắn: “Không chơi, có A Trà rồi tao cũng không nên lông bông gì, gặp gỡ một người mình yêu thật lòng không dễ dàng, tao sẽ toàn tâm yêu thương cô ấy.”, Viên Quỳnh nghe hiểu, Hoàng Vĩ Thịnh thật lòng yêu A Trà.
Đối với loại người tàn nhẫn mua bán ma túy như hắn mà nói, gặp gỡ được một người làm cho hắn thật lòng yêu thương, hơn nữa cô gái này làm hắn rất tín nhiệm, xác thực không dễ dàng, Hoàng Vĩ Thịnh đối mặt với những cám dỗ dụ hoặc mà vẫn một lòng, Viên Quỳnh vẫn lý giải được.
Viên Quỳnh còn hiểu rõ một chuyện, nhóm người buôn bán ma túy kia một khi phát giác người khác lợi dụng tình cảm dụ dỗ họ, nằm vùng bên cạnh bọn họ, trả thù là vô cùng tàn nhẫn, bọn họ cũng là người, cũng giống như những người thường khác bọn họ không thể dễ dàng tha thứ cho người lừa gạt lợi dụng tình cảm của mình, cho nên Viên Quỳnh chẳng những trầm tính yên lặng, còn rất lạnh lùng, tận lực cẩn thận không để mình chọc phải người phiền toái, nàng mới 25 tuổi, còn rất yêu đời chưa có chán sống.
Đêm tối, bình thường là thời gian tốt để giết người phóng hoả, rất nhiều người vào ban đêm tiến hành hoạt động phạm tội.
Ở trên sàn nhảy, một đám người trẻ tuổi điên cuồng nhún nhảy lắc lư theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Viên Quỳnh nhìn những bọn họ độ tuổi không chênh lệch lắm với mình đang trên sàn nhảy lắc lư, nhẹ nhàng thở dài một hơi, ở chỗ này có bao nhiêu người là người bán, người mua ma túy?.
Nàng theo Hoàng Vĩ Thinh cùng vài người đi vào một gian phòng, đi vào phòng có một gian ghế lô, trên ghế sớm đã có vài người ngồi đợi, một tên lùn mập mạp ngồi ở ghế sô pha, dùng giọng hét của một con vịt hát bài [Thâm tình nam nhân], ở trên tay vịn sô pha có hai thanh niên trẻ tuổi đang ngồi, trên cửa sổ cũng có một tên, bên cạnh đứng thêm một tên nữa.
Giao dịch ma túy sẽ tiến hành trong gian phòng này, tên đàn ông mập mạp thấy Hoàng Vĩ Thịnh tiến vào, tắt microphone, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mặt hàng thế nào, quá kém tôi sẽ không lấy”.
Hoàng Vĩ Thịnh ngồi xuống sô pha nói: “Bảo đảm đủ tinh khiết, tiền đâu?” Mặt tên đàn ông mập mạp không chút thay đổi nói: “Xem hàng trước đã”, Hoàng Mao Tử để một cái vali xách tay lên bàn rồi mở ra, tràn đầy một vali toàn là ma túy!.
Tên mập mạp cầm lấy một túi nhỏ cắt một chút, dùng ngón áp út chấm đến đưa đến miệng, thoáng phân biệt hàng tốt hàng xấu, gật đầu nói: “Không tồi, chỗ này không tồi.”, nói xong hắn bảo thủ hạ trả thù lao, thủ hạ của hắn đưa ra một cái túi plastic, đặt lên bàn, A Thành đi qua lấy cái túi plastic, một đống đô la Hồng Kông lộ ra, A Thành bắt đầu kiểm kê.
Tên mập mạp dừng mắt trên người Viên Quỳnh đang đứng bên cạnh Hoàng Vĩ Thịnh, cười nói: “Vĩ Thịnh, anh lại đổi bạn gái à.”.
Hoàng Vĩ Thịnh lắc đầu nói: “Vẫn là người trước kia, người này mới tới, bây giờ theo anh kiếm ăn, cậu về sau chiếu cố cô ta một chút.”
Ánh mắt tên mập mạp mê mang cười nói: “Anh không cần nói tôi cũng sẽ chiếu cố cô ấy.”, nói xong ý vị thâm trường nhìn Viên Quỳnh cười, Hoàng Vĩ Thịnh cũng cười, A Thành biến sắc ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tiền giả”.
Sắc mặt Hoàng Vĩ Thịnh thay đổi, mà cơ hồ đồng thời thủ hạ của tên mập mạp đều đã lấy súng ra, nhắm ngay bọn họ lớn tiếng kêu: “Ngồi yên, không được nhúc nhích”.
Hoàng Vĩ Thịnh hung hăng nhìn bọn hắn chằm chằm, không dám manh động, tên mập mạp cầm lấy túi thuốc phiện, cho thủ hạ một cái ánh mắt, định rời khỏi.
Trong các cuộc mua bán thuốc phiện, xuất hiện những chuyện như vậy rất bình thường, bọn họ mua bán thuốc phiện, một cuộc giao dịch có đến hơn ngàn vạn đô la Hồng Kông, thành công một lần đủ để chúng ăn chơi đàn điếm tới một hai năm.
Đúng lúc này, Viên Quỳnh một cước đá cái bàn, làm nó bay lên, miệng hô: “Mau tránh ra.”, kỳ thật nàng cũng không cần kêu, Hoàng Vĩ Thịnh và những tên kia vô cùng nhạy bén, trong lúc cái bàn bay lên, bọn họ đã lùi đến phía sau sô pha, lấy súng ra hướng về phía tên mập mạp.
Đồng thời Viên Quỳnh trong lúc cài bàn bay lên, cũng phi thân nhảy lên, giơ chân đá vào cái bàn, cái bàn mang theo xung lực thật lớn bay về phía tên mập mạp và mấy tên thuộc hạ, vài tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào bàn, làm vụn gỗ bắn ra, cái bàn thành năm sáu mảnh, trong gang tấc chúng như muốn bay đến gần chỗ Viên Quỳnh.
Tên mập mạp lập tức móc súng nhắm vào hướng nàng.
Ngay tại lúc này, tay phải Viên Quỳnh tiến tới nắm lấy nòng súng, lập tức đè nặng nó chuyển họng súng nhắm ngay tên mập mạp.
Đồng thời, ngón trỏ tay trái đã nằm ngay cò súng, chỉ cần dùng một chút lực, tên mập mạp liền thăng thiên.
Viên Quỳnh lạnh lùng nói: “Buông hàng”, tên mập mạp dồn dập thở dốc đứng lên, tay buôn lỏng túi hàng.
Hoàng Mao Tử đi tới cầm lấy, Viên Quỳnh nói: “Anh Hoàng, tên này giải quyết thế nào?”
Tên mập mạp nhìn họng súng tối om, hai chân như nhũn ra, cơ hồ muốn quỳ xuống.
Nhưng mà cánh tay bị Viên Quỳnh giữ lấy, nên quỳ xuống không được, chỉ có thể đứng xụi lơ ở đó.
Hoàng Vĩ Thịnh cầm súng mở chốt an toàn ra, bắn một phát vào người tên mập mạp.
Tên mập mạp kêu la thảm thiết, liên tục nói: “Anh Hoàng, anh Hoàng, anh tha em lần này, em lần sau không dám nữa.”.
Hoàng Vĩ Thịnh lạnh lùng nói: “Cút, nhớ kỹ lần này”.
Viên Quỳnh đoạt lấy súng của tên mập mạp, buông lỏng hắn ra nói: “Cút…”.
Tên mập mạp cùng bốn thủ hạ chạy trối chết, Hoàng Vĩ Thịnh nhẹ nhõm thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Viên Quỳnh nói: “Làm tốt lắm, hên là đêm nay có cô, bằng không mạng của tôi đã khó giữ”.
Viên Quỳnh cười cười, cất súng nói: “Anh Hoàng quá khen”.
Hoàng Vĩ Thịnh nói: “Không có nó thì còn người khác, giờ đổi chỗ khác cho tụi bây giải khuây.”, vài người rời khỏi sàn nhảy.
Viên Quỳnh lái xe trên đường đi ngang qua một tiệm bán hoa, Hoàng Vĩ Thịnh kêu Viên Quỳnh dừng xe, hắn xuống xe mua một đoá hoa hồng, đưa cho Viên Quỳnh, rồi kéo Hoàng Mao Tử và A Thành xuống xe, nhìn Viên Quỳnh nói: “Đi thôi, nhà A Trà ở gần đây, chúng ta đến Phân Tầm Nhã Cư”.
Viên Quỳnh gật đầu khởi động xe đi, một khởi đầu tốt, Hoàng Vĩ Thịnh đã bắt đầu tín nhiệm nàng..