Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Buổi tối em sẽ đi xem trận thi đấu, không thể ăn cơm cùng chị rồi."
Trên đường đi xem dự án mới, Vinh Tắc thông báo với Vinh Hinh.
"Trận thi đấu gì vậy?" Vinh Hinh quay đầu hỏi Vinh Tắc, "Là trận thi đấu của chiến đội các em sao? Mấy giờ vậy?"
"Khoảng 7 giờ, phải xem trận thi đấu trước có bị hoãn không đã." Vinh Tắc không biểu lộ nhiều cảm xúc, cúi đầu nhìn vào tài liệu trên máy tính bảng.
Anh có vẻ ngoài rất đẹp trai, mỗi cử chỉ đều giống như hình dung mà Vinh Hinh từng tưởng tượng về tương lai của hai chị em.
Vinh Hinh đã nhiều lần nghĩ, để em trai học xong 3 năm đại học, lại học thêm 1 năm thạc sĩ, sau đó trở về công ty làm việc, đây chính là hình ảnh mà cô tưởng tượng.
Về trận thi đấu buổi tối mà Vinh Tắc đã nói, Vinh Hinh có khá nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn Vinh Tắc có vẻ không muốn nói thêm gì, cô chỉ "Ồ" một tiếng, rồi nói "Được."
"Tối nay không có việc gì," cô nói với Vinh Tắc, "Em đi đi."
Cô ngồi cạnh Vinh Tắc một lúc rồi gửi cho Quý Du Khả một tin nhắn, hỏi Quý Du Khả: "Du Khả, em có biết mua vé trận thi đấu tối nay ở đâu không?"
Quý Du Khả trả lời cô: "Vé trận IPFL tối hôm nay phải không?"
Vinh Hinh nói phải, có chút ngại ngùng, cô gửi tin nhắn cho Quý Du Khả: "Chị cũng muốn đi xem."
Qua một lát, Quý Du Khả gọi điện thoại cho Vinh Hinh.
Lúc này, bọn họ đã đến địa điểm của dự án, Vinh Hinh cùng Vinh Tắc xuống xe, cầm điện thoại đi qua một bên rồi nghe máy.
"Chị, thật trùng hợp, bạn mà em định cùng đi xem trận thi đấu tối hôm nay bỗng dưng có chút việc," Quý Du Khả nói với cô, "Em vừa hỏi bạn ấy, có thể dùng vé của bạn ấy dẫn chị vào, nhưng có thể chị phải ăn mặc thoải mái một chút, bọn họ sẽ kiểm tra ảnh trên chứng minh thư."
"Em đến đón chị nhé," Quý Du Khả nói, "4 giờ, có được không?"
Không biết vì lý do gì, cách đó không xa Vinh Tắc đang nhìn về phía Vinh Hinh. Vinh Hinh lại đi ra xa thêm một chút, cảm ơn Quý Du Khả, nói: "Một lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em."
Vinh Hinh cúp điện thoại, có chút lo lắng quay trở lại, Vinh Tắc có ý quan tâm hỏi cô: "Có phải là Hướng Tú Minh không?"
"Không phải không phải," Vinh Hinh lập tức phủ nhận, đẩy chuyện lên đầu con trai, "Là chuyện ở trường của Điểm Điểm."
"Có chuyện gì vậy?" Vinh Tắc ân cần hỏi lại.
"Không có gì đâu," Vinh Hinh xua tay, "Chúng ta vào trong đi."
3 giờ chiều, Vinh Hinh cùng các quản lý họp xong, trực tiếp trở về khách sạn thay quần áo.
Cô vừa mới đi xuống tầng, ngồi vào trong xe của Quý Du Khả, từ xa nhìn thấy xe của Vinh Tắc rẽ vào trong một góc phố.
"May mà chị thay đồ nhanh," cô nói với Quý Du Khả, "Nếu không thì đúng lúc gặp phải Vinh Tắc rồi."
"Vinh Tắc cũng đi à?" Quý Du Khả vừa lái xe vừa hỏi, "Vậy sao không đi cùng anh ấy, chiến đội của bọn họ hình như có thể lấy được vé."
"Em ấy có lẽ không... " Vinh Hinh dừng một chút, không nói tiếp.
Quý Du Khả mỉm cười hiểu ý, nói: "Chị sao lại đột nhiên muốn xem trận thi đấu vậy?"
"Muốn tìm hiểu một chút," Vinh Hinh nói với Quý Du Khả, "Bởi vì chị biết quá ít về những thứ của mấy người trẻ này."
"Hôm qua chị có tìm hiểu một chút về luật chơi, nhưng không hiểu lắm," Vinh Hinh lại nói với Quý Du Khả.
"Không sao đâu," Quý Du Khả đáp, "Một lát nữa khi trận đấu bắt đầu em sẽ giải thích cho chị, rất đơn giản."
"FA và DAG sẽ thi đấu ở trận thứ hai," cô nàng nói, "Trận đầu tiên chúng ta sẽ làm nóng trước."
"Cảm ơn em," Vinh Hinh chân thành nói, "Du Khả."
Với tuổi tác và thân phận của cô, việc đi xem trận đấu game khiến cô cũng cảm thấy hơi ngại.
Nói ra thì lại khiến cô cảm thấy xấu hổ, những vấn đề khó có thể nói với em trai, những lời không dễ thổ lộ, thế mà lại có thể dễ dàng nói ra với Quý Du Khả.
Sân vận động để xem trận đấu cách khách sạn khoảng nửa giờ đi xe, suốt chặng đường, Quý Du Khả đã kể cho Vinh Hinh nghe không ít chuyện về Vinh Tắc mà Vinh Hinh không biết.
Cô nàng nói rằng mấy ngày gần đây Vinh Tắc thường xuyên chơi game vào đêm khuya với một tuyển thủ ở trong đội, đã bị không ít người bắt gặp.
"Chị biết," Vinh Hinh nói, "Chị đã gặp cậu ấy."
"Hoàng Dư Dương à?" Quý Du Khả liếc mắt nhìn Vinh Hinh một cái.
"Ừ," Vinh Hinh nói, "Cậu ấy đã từng đến khách sạn."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Vinh Hinh cảm thấy có chút xấu hổ, hỏi Quý Du Khả: "Cậu ấy rất giỏi phải không?"
"Rất giỏi, là người đạt chức quán quân giải mùa xuân," Quý Du Khả trả lời cô, "Sau khi tới FA vào mùa hè, tất cả các trận đấu cậu ấy tham gia đều không thua trận nào."
"Trông có vẻ khá nhỏ," Vinh Hinh nhớ lại, "Trắng trắng gầy gầy."
"Mới vừa tròn 18 tuổi." Quý Du Khả nói.
Cô nàng bỗng dừng lại một chút, sau đó nói với Vinh Hinh: "Thực ra, fan của FA lúc đầu không thích cậu ấy lắm."
"Tại sao vậy?" Vinh Hinh hỏi cô nàng.
Quý Du Khả có vẻ muốn nói nhưng lại ngập ngừng, đúng lúc đèn đỏ dừng lại, cô nàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng tìm kiếm một chút, rồi đưa cho Vinh Hinh: "Chị, xem video này đi."
Màn hình là một bức ảnh Vinh Tắc đứng cùng các đồng đội, loa phát ra giọng người dẫn chương trình: "Chào các bạn, chào mừng các bạn đến với tập này của chương trình "Phân tích Esports", tôi là Ian, người bạn đồng hành của các bạn."
Vinh Hinh xem không hiểu lắm, chỉ nghe thấy cách xưng hô không mấy đẹp đẽ của em trai mình, nhưng cô cảm thấy cách nói của Hoàng Dư Dương rất hài hước, rất sống động, dù em trai thua trận đấu khá tội nghiệp, nhưng cô vẫn bật cười mấy lần.
Xem xong video, Vinh Hinh vẫn không nhịn được, cười hỏi Quý Du Khả: "Cậu bé này chẳng phải khá dễ thương sao?"
"... Bây giờ thì cũng ổn," Quý Du Khả nói, "Lúc đó mọi người phản ứng khá gay gắt."
"Bởi vì FA cứ mãi thua trận," cô nàng giải thích với Vinh Hinh, "Có lẽ chủ yếu là cảm thấy khó chịu, nên bọn họ tìm được nơi để giải tỏa."
Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã đến sân thi đấu, Quý Du Khả đỗ xe xong, dẫn Vinh Hinh đi vào trong.
Bọn họ vào đúng lúc ở trong sân nhiều người nhất, nhân viên soát vé kiểm tra không kỹ, chỉ liếc qua một cái đã cho Vinh Hinh đi vào.
Bọn họ ngồi ở phía bên của hàng thứ ba.
Trận đầu tiên là CLG gặp NLE, Quý Du Khả liên tục giải thích luật chơi cho Vinh Hinh. Sau khi xem hai ván đấu, có vẻ như Vinh Hinh đã bắt đầu hiểu cách theo dõi trận đấu, cảm thấy nó khá thú vị.
Từ lúc 5 giờ bắt đầu, tổng cộng có ba ván đấu, CLG giành chiến thắng với tỷ số 2-1.
Sau khi trận thi đấu kết thúc, một tuyển thủ của CLG tên là Tào Hà Trù đã trả lời một số câu hỏi trên sân khấu, các thành viên còn lại trong đội cũng lên tương tác một chút, sau đó trận thi đấu tiếp theo bắt đầu.
Không khí bên ngoài sân đột nhiên trở nên khác thường, xung quanh có rất nhiều lời bàn tán.
Khi các tuyển thủ bước lên sân khấu, dưới khán đài vang lên những tiếng huýt sáo lác đác.
"Đây là Thẩm Chính Sơ, người thay Vinh Tắc ra sân thi đấu," Quý Du Khả nói với Vinh Hinh, "Đó là Hoàng Dư Dương mà chị đã gặp, còn những người kia là Ấn Lạc, Hạ An Phúc, Phàn Vũ Trạch."
"Mấy người này đều là đồng đội của Vinh Tắc à?" Vinh Hinh nhìn vào màn hình lớn, ngoại trừ Hoàng Dư Dương ra, tất cả các gương mặt khác dường như đều rất xa lạ đối với cô.
Quý Du Khả nói phải, ở trên sân người dẫn chương trình trước tiên hỏi tuyển thủ VINC của chiến đội DAG, kể từ mùa giải thứ 7, DAG chưa bao giờ thắng trong các trận thi đấu với FA, hôm nay hắn cảm thấy có cơ hội giành được chiến thắng không.
VINC trả lời: "Mọi thứ đều có lần đầu tiên, trận này năm đấu bốn, cơ hội thắng vẫn là rất lớn."
Dưới khán đài bỗng chốc trở nên yên lặng.
Người dẫn chương trình hơi ngớ ra một chút, lại lập tức mỉm cười, nói: "Tuyển thủ VINC rất hài hước," sau đó quay sang phía FA, nói: "Muốn hỏi tuyển thủ YOMVP1, lần đầu tiên mùa hè không có ZRONG hỗ trợ từ phía sau, liệu có cảm thấy hơi căng thẳng không?"
Máy quay chuyển sang khuôn mặt của Hoàng Dư Dương. Làn da của cậu rất trắng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, vẻ mặt có thể nói là nghiêm túc, hoàn toàn khác với hình ảnh của cậu trong video mà Quý Du Khả đã cho Vinh Hinh xem, lúc đó cậu nói năng líu ríu, trông rất khác, bây giờ trông cậu chín chắn hơn rất nhiều.
Cậu nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, trả lời một cách có vẻ như không quan tâm: "Tôi không biết cảm giác căng thẳng là gì, câu hỏi chuyên nghiệp như vậy có lẽ phải hỏi các tuyển thủ bên đội DAG."
Người dẫn chương trình và khán giả đều cười.
"YOMVP1 tự tin thế nhỉ," người dẫn chương trình tiếp lời.
"Nói như thế nào đây," Hoàng Dư Dương liếc nhìn xuống khán đài một cái, mỉm cười rồi nói, "Bởi vì mọi người đều rất nghe lời đội trưởng, cho dù hôm nay đội trưởng không tham gia thi đấu, nhưng anh em trong đội vẫn không dám để mất dù chỉ một điểm."
Phỏng vấn trước trận thi đấu kết thúc, các tuyển thủ ngồi vào vị trí của mình trước máy tính. Khi trận đấu sắp bắt đầu, đột nhiên có một cậu con trai dưới khán đài hét lớn "Hoàng Dư Dương cố lên" và "FA cố lên".
Ngay sau đó, tiếng hô "FA cố lên" và "Hoàng Dư Dương cố lên" vang lên nối tiếp nhau.
Giữa những tiếng cổ vũ đó, Vinh Hinh cảm thấy hơi lúng túng, cô quay đầu nhìn Quý Du Khả, đôi tay cô nàng siết chặt lại, mắt nhìn lên sân khấu, mím chặt môi.
Cảm nhận được ánh mắt của Vinh Hinh, Quý Du Khả quay mặt lại, đối diện với Vinh Hinh.
Vinh Hinh không biết nên nói gì, cô nghiêng người tiến lại gần, hỏi Quý Du Khả: "Vinh Tắc so với người thay thế em ấy có phải mạnh hơn rất nhiều không?"
Quý Du Khả sửng sốt một chút, nói với Vinh Hinh: "Anh ấy là người giỏi nhất, chị à."
"Vinh Tắc là người giỏi nhất," Quý Du Khả có chút thong thả nói với Vinh Hinh, "Không ai có thể so sánh với anh ấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");