Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng múc một chậu nước từ chum ở một bên, lấy bố khăn cẩn thận thay nàng kia lau người. Bạch Lộ biết nam nhân kia vì cứu nàng mới có thể xuống tay nặng như thế với vị cô nương này. Nhìn vết trầy xước trêи da thịt trắng nõn của nàng ấy mà trong lòng nàng vẫn có chút run run.
Tuy rằng nàng ta từng lôi nàng làm con tin, còn suýt chém Tô Tiểu Mị, nhưng nàng lại không cách nào thống hận vị cô nương này. Nàng biết con người bị buộc tới đường cùng có thể làm ra chuyện gì.
Cô nương này không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.
Lúc nàng giúp nàng ta lau người xong, lại muốn giúp vị cô nương này bôi thuốc, nhưng lúc này mới phát hiện những vết trầy xước trêи người nàng ấy đang tự lành lại.
Bạch Lộ ngẩn ra, cho rằng chính mình hoa mắt, nhưng cẩn thận nhìn lại thì những vết thương đó lại ở ngày trước mắt nàng chậm rãi biến mất.
Nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía nam nhân đang ăn cơm ở đằng kia.
“Thiếu gia, nàng — vết thương của cô nương này –”
Tống Ứng Thiên quay đầu nhìn một cái, thấy trêи tay nàng có thuốc thì nói: “Không có gì đáng ngại, chính nàng ta tự lành.”
“Cái gì?” Nàng há cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hắn chằm chằm.
“Lúc ta nhặt được nàng ta, toàn bộ cánh tay phải của nàng đã mất, trêи người bị cắn thất thất bát bát, rất giống một con búp bê vải bị rách.”
Hắn nhìn nàng, vừa bưng trà nóng lên, thổi nguội vừa nói: “Lúc ấy, ta còn cho rằng nàng đã chết, vốn định đào cái hố chôn nàng ta, lại phát hiện tim nàng vẫn đập, đành phải đem nàng mang theo xe, muốn đưa tới Phượng Hoàng Lâu để nhị sư thúc nhìn xem.”
Nói xong, hắn rũ mắt nhẹ nhấp một ngụm trà, mới lại chậm rãi nói.
“Ai biết được dọc đường đi vết thương của nàng ta chầm chậm tốt lên nhưng có một đống yêu ma quỷ quái muốn ăn nàngta. Cô cũng biết, nhị sư thúc đang làm việc vui, nếu ta mang theo một chuỗi yêu ma quỷ quái đi nháo loạn thì Ngân Quang chắc chắn sẽ trách ta mang đến rủi ro, cho nên ta đành quay đầu trở về –”
“Ăn nàng?” Bạch Lộ trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh: “Vì sao muốn ăn nàng?”
Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn ngước mắt lên hỏi: “Ta chưa nói sao?”
“Nói cái gì?”
“Nguyên nhân mà bọn yêu quái muốn ăn nàng ta ấy.”
“Ngài chưa nói.” Bạch Lộ nói cho hắn.
“Tuy rằng nàng ta không thừa nhận nhưng ta nghĩ hẳn là bởi vì……” Tống Ứng Thiên nở nụ cười như hoa cúc nhìn nàng, bình thản ung dung phun ra một câu làm cho Bạch Lộ nghẹn họng nhìn trân trối mà nói.
“Nàng là cái yêu quái đi.”
Nàng ngốc lăng nhìn vị thiếu gia nhà nàng, sau một lúc lâu, mới có biện pháp phun ra một câu.
“Yêu…… Yêu quái?”
“Đúng vậy, yêu quái.” Tống Ứng Thiên gật gật đầu, hướng nàng lại cười: “Hoặc cũng cùng loại. Ta cũng không quá xác định. Nhị sư thúc có khả năng sẽ biết một chút bởi vì sách tổ sư gia viết đều ở trong tay nhị thúc. Bất quá không sao, dù sao nàng nhất thời cũng không đi đâu được, mấy thứ không sạch sẽ kia cũng thế. Đợi nay mai ta sẽ viết phong thư đến hỏi nhị thúc. Đúng rồi, chuỗi hạt trêи cổ nàng, cô đừng lấy xuống, những cái đó có thể khiến nàng an phận chút.”
Bạch Lộ quay đầu, nhìn về phía vị cô nương bị thiếu gia cưỡng chế đang nằm mê man ở kia.
Yêu quái sao?
Nàng xem thì chỉ thấy một cô nương bình thường, không giống yêu quái, nhưng nàng đúng là đã thấy nàng ta tự phục hồi vết thương.
Nhưng, yêu quái thì thế nào chứ?
Năm đó nàng tới chỗ này trông cũng chẳng khác gì cô nương này đi.
Có lẽ là vì chính mình cũng được thiếu gia nhặt trở về nên nàng không sợ hãi vị cô nương này, vì năm đó nàng cũng thế.
Không nghĩ nhiều nữa, nàng rũ mở xiêm y, giúp vị cô nương có thể là yêu quái kia mặc vào.
Ngoài cửa, nam nhân kia đang nhắm mắt ngồi xếp bằng ở trêи hành lang.
Lúc nàng mở cửa, cả người hắn đang bốc lên khói trắng.
Bạch Lộ chú ý tới tóc và y phục của hắn đã gần như khô hẳn.
Thiếu gia có lúc bị ướt cũng sẽ vận công làm khô người và quần áo như vậy, bởi vì hắn lười thay quần áo nhưng nàng cũng biết không phải người nào tập võ cũng có thể làm như vậy.
Nàng biết hắn luyện võ, lại không biết hắn có công lực tốt như thế.
Lúc nàng ra khỏi cửa, hắn ngưng vận khí, mở mắt ra nhìn.
Nàng giả vờ không phát hiện, chỉ mang theo cái giỏ không, vòng qua giếng trời, tới sảnh trước, mở cửa ra tiến về bên bờ hồ.
Nàng nghe thấy hắn đứng lên, đi theo nàng xuyên qua cây rừng, cùng nàng tiến lên thuyền. Lúc Tam thẩm thấy hắn thì sửng sốt một chút, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ chở hai người bọn họ về bờ bên kia.
Nàng cố hết sức không để ý tới hắn, muốn giả bộ hắn không tồn tại nhưng lại không làm được.
Thuyền rất nhỏ, hắn lại dám đi theo đến ngồi ở đối diện nàng, chân dài để ngay cạnh chân nàng.
Nàng cúi mắt, không nhìn hắn, nhưng nàng biết hắn đang nhìn nàng, hắn không vội vã giải thích, không tiếp tục thử thuyết phục. Thực ra cả đường đi hắn đều trầm mặc không nói một câu, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Thuyền cập bờ, xuống thuyền xong hắn tiếp tục đi theo phía sau nàng, đi vào kho hàng, xuyên qua đường hầm, đi theo nàng trở về phòng của thiếu gia, lại theo tới hành lang, rồi tới trước cửa phòng nàng. Lúc này nàng mới ý thức được hắn muốn đi theo nàng trở về phòng.
Hắn sẽ không cho rằng sau khi biết hắn lừa dối mình, nàng còn có thể cho hắn vào phòng chứ?
Lúc này không thể giả vời hắn không tồn tại được. Nàng dừng lại ở trước cửa, do dự, chần chờ, giãy dụa, sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là quay đầu hướng nam nhân phiền lòng kia nhìn lại.
Nàng ra khỏi đường hầm thì liền tắt đèn, nhưng cách đó không xa trêи hành lang có treo đèn, ánh sáng mỏng manh tản ra trong màn sương.
Hắn dựa vào thật sự gần, bờ ngực rắn chắc ở ngay phía sau nàng, vượt quá khoảng cách những người bình thường nên có với nhau. Nàng có thể ngửi được mùi hương quen thuộc trêи người hắn, lại cảm nhận được những sợi râu lún phún trêи cằm hắn.
Nàng đem tầm mắt chậm rãi hướng lên trêи, nhìn thấy hắn đang mím môi, cái mũi to nhưng thẳng, cả vết thương bị cô nương kia cào ở trêи mặt, sau đó mới là mắt hắn.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi con ngươi sáng ngời, có ánh sáng lưu chuyển trong đó, giống như muốn tiến vào lòng nàng, khiến nàng muốn né tránh ánh mắt đó.
Nàng chán nản mở miệng muốn bảo hắn về phòng dành cho khách của hắn nhưng lời nói ra lại mang theo giận dữ cùng oán trách.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Hắn nâng tay lên, khẽ vuốt ve vết thương đã khô máu trêи cổ nàng.
Bạch Lộ theo phản xạ muốn tránh qua một bên nhưng lại thấy hắn nheo mắt, hơi nhếch môi, tay cũng dừng lại.
Trong lúc nhất thời, trong lòng vì phản ứng đau lòng của hắn mà cũng thấy đau.
Vốn tưởng rằng, hắn sẽ rụt tay về, nhưng ai biết được hắn ngừng một chút rồi lại tiếp tục đưa ngón tay lên xoa cổ nàng. Nàng nín thở, không nói được một câu nào, chỉ có thể cảm nhận tay hắn nhẹ nhàng vỗ về vết thương và nghe hắn mở miệng.
“Ta muốn nàng tin tưởng ta.”
Mắt nàng co lại, tâm càng đau.
Nàng từng tin hắn, nàng thực sự tin tưởng nam nhân này.
“Ngươi lừa ta.” Nàng không muốn nói, không muốn lại lặp lại, không muốn hắn biết nàng để ý chuyện đó. Nhưng trong lòng không hiểu sao có oán hận, những lời này lại hiện lên trong đầu nên liền nói ra miệng. Đầu ngón tay ôn nhu của hắn rời khỏi cổ nàng.
Nàng chán nản cắn môi, muốn xoay người vào trong phòng, nhốt hắn ở bên ngoài nhưng cơ thể nàng không chịu nghe theo, chút bi thương lại ảo não trêи mặt hắn làm cho nàng không sao rời đi được.
“Ta chỉ lừa nàng ta là bằng hữu của Tống Ứng Thiên thôi còn lại ta đâu có gạt nàng chuyện gì. Trừ bỏ việc cùng hắn có liên quan thì mỗi lời ta nói đều là sự thật a.”
“Ngươi chưa từng nói ngươi là bổ đầu, ngươi tới đây để tra án –”
“Cho dù ngay từ đầu ta có ý giấu nàng thì về sau cũng không phải thế.” Hắn nhướng mày, đánh gãy lời nàng, nhẹ nâng cằm nàng lên, để ý nói: “Nàng hẳn là biết.”
Hắn cúi đầu, tiến đến càng gần, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng nên biết, ta nghiêm túc, nếu ta không để ý nàng thì ta sẽ không làm nhiều như vậy.”
Đúng vậy, nàng biết.
Nàng biết hắn để ý, chính là bởi vì biết, cho nên mới càng tức giận, chán nản và đau lòng.
Sự nghiêm túc của hắn làm cho nàng chìm đắm, thậm chí liều lĩnh lao vào vòng tay hắn. Nàng quá khát vọng có người ôm mình, có người thương mình, nhưng lại quên chính mình không có tư cách đó.
“Ngươi bảo ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi cũng không tín nhiệm ta, không phải sao?”
Lời của nàng làm hắn tổn thương, nàng biết, nàng có thể thấy nỗi đau trong mắt hắn.
Ngực khẽ run run đau đớn, nhưng nàng vẫn bắt buộc chính mình nhìn hắn, khẽ thấp giọng nói: “Nếu ngươi tin ta, thì mấy ngày qua, có rất nhiều cơ hội để ngươi có thể nói cho ta. Ngươi có thể nói cho ta biết lý do ngươi tới đây, nhưng ngươi không nói. Ngươi làm cho ta nghĩ ngươi là bằng hữu của thiếu gia, khiến ta hiểu lầm ngươi thật sự là vì thăm bạn bè mà tới, làm cho ta vọng tưởng ngươi rời khỏi chiến trường, đi đến nơi này, cũng chỉ là vì muốn tìm một chỗ ở lại, bắt đầu một cuộc sống mới –”
Hàm dưới của hắn buộc chặt, thô lỗ đánh gãy lời nàng: “Ta đúng là muốn tìm một nơi để định cư, ta còn muốn cưới vợ, sinh con, muốn tìm một cô nương hiểu mình, cùng mình dắt tay nhau đến đầu bạc –”
Không…… Đừng nói…… Đừng nói……
Nàng kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, nâng tay chạm lên môi hắn nhưng lại không thể ngăn cản hắn.
“– ta muốn cùng nàng ở một chỗ.”
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói cho nàng nghe, giọng nói khàn khàn, đôi mắt sáng ngời.
Nước mắt nóng bỏng dâng lên.
Hắn là nghiêm túc, nàng hiểu, luôn luôn hiểu nhưng nàng không dự đoán được hắn lại suy nghĩ nhiều như vậy, không biết hắn thực sự sẽ lo lắng, nàng không dám hy vọng xa vời, không dám vọng tưởng.
Môi nàng run lên, ép chính mình nói: “Ta thậm chí không biết ngươi là ai……”
“Ta là Tô Tiểu Mị, về phần ta là ai thì ta cũng không đã lừa gạt nàng. Ta đã từng đánh giặc, giết người, bởi vì bị thương nên ta mới rời khỏi chiến trường. Những điều này nàng đều biết.”
Hắn tiến đến càng gần, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn vào mắt nàng, khàn giọng nói nhỏ: “Về phần những cái khác, cha ta là vương gia được thụ phong, mà nương ta chỉ là một cô gái thôn quê hắn gặp khi đi đánh giặc. Bà ấy tâm tâm niệm niệm chỉ nghĩ đến việc ta nhận tổ quy tông, cho nên mới đem ta đưa đến phủ vương gia. Nhưng vương gia con nối dòng quá nhiều, ông ta liền huấn luyện chúng ta lên chiến trường, mang theo chúng ta đi đánh giặc, với hắn mà nói, thêm một đứa con cũng thế mà ít đi một đứa cũng thế –”
Hắn nói vừa nhanh vừa vội, giọng nói khàn khàn thổ lộ những việc đã đi qua.
“Không……” Nàng nghẹn ngào, run môi kháng cự, lại nâng tay để trêи ngực hắn có điều không cách nào dùng sức được. Nàng hẳn là phải đẩy hắn ra, bảo hắn ngừng nói, nàng không muốn nghe, không nên nghe, nhưng không thể làm được.
Nàng muốn biết càng nhiều về hắn, nàng khát vọng biết chuyện của hắn, nàng không biết mình lại muốn nhiều như thế ……
Hắn vỗ về khuôn mặt nàng, bên môi có nụ cười lạnh tự giễu khiến người đau lòng.
“Ta chỉ là vận khí tốt, so với những người khác học mau một chút, nhiều một ít, cho nên ông ta đưa ta đi doanh trại của địch để nằm vùng. Ta đã làm tốt lắm, thực sự tốt lắm, bởi vì ta vẫn còn sống. Sau đó có một ngày, ông ta chết, ta bị thương, lúc ta dưỡng thương thì Hình bộ nghe được chuyện của ta, bọn họ cần người cho nên tới tìm ta, mà ta cũng đến kinh thành làm bổ đầu lĩnh thưởng.”
Nàng không nên tiếp tục nghe, hắn chính là muốn nàng mềm lòng. Hắn nhìn nàng như thế, lại móc hết tim phổi cho nàng xem thì nàng không thể tránh né.
“Nàng nói đúng, ta không tín nhiệm nàng, cho nên mới không dám nói cho nàng biết. Bởi vì qua nhiều năm như vậy, ta học được phải hoài nghi mới có thể sống sót, ta cũng chỉ biết làm mọi điều để được sống.”
“Đừng nói nữa……” Nàng rưng rưng run giọng nói.
Nhưng hắn lại càng đến gần, đầu cúi càng thấp, thấp đến nỗi khi hắn mở miệng nói, gần như môi hắn đã chạm vào môi nàng, khiến lòng nàng như bị thiêu đốt.
“Trước khi gặp nàng, ta cũng không biết mình làm sao sống qua ngày, cũng không biết mình có thể cùng mọi người sinh hoạt chung tốt như vậy. Ta thích mỗi buổi sáng nhìn thấy nàng trong lòng mình, lại thích cùng nàng đứng trong vườn, thích nàng giúp ta rửa chân và cùng nàng nằm trêи giường tới tận bình minh.”
Nước mắt dâng đầy hốc mắt, vì nỗi đau lòng và khát vọng của nàng mà sắp tràn đầy.
“Về phần tín nhiệm thì ta cần phải học, ta cũng muốn học, chỉ cần nàng cho ta cơ hội, để ta và nàng ở cùng nhau.”
Hắn nói xong thì nàng cũng thấy lòng mình thật đau đớn.
Hắn không biết nàng muốn đáp ứng hắn bao nhiêu, lại khát vọng bao nhiêu.
“Ta…… Không thể……”
Trái tim nàng như bị nam nhân trước mắt này nắm chặt. Nàng rưng rưng nhìn hắn, nghẹn ngào nhắc nhở: “Ngươi đã quên, ngươi là quan, mà ta là hung thủ giết sao?”
“Nàng không phải.” Hàm dưới của hắn buộc chặt, “Đừng nói như vậy, nàng và ta đều rõ ràng nàng sẽ không làm như vậy.”
Hết thảy những việc này thật sự là rất châm chọc.
Trước kia, nàng tâm tâm niệm niệm cầu mong, cầu một người sẽ yêu sẽ đau nàng nhưng cái gì cũng không có. Cho tới bây giờ, nàng không cầu nữa, cái gì cũng không cầu nữa thì hắn lại tới trước mắt.
Nếu nàng gặp hắn sớm một chút thì thật tốt biết bao? Nếu nàng năm đó gả cho hắn, thì thật tốt biết bao? Nếu hắn không phải quan binh, nếu hắn biết tin tưởng nàng thì tốt biết bao?
“Bạch Lộ, tin tưởng ta, nói cho ta, để ta giúp nàng.”
Nhìn nam nhân trước mắt cơ hồ khẩn cầu nàng, lòng nàng đau đớn vô cùng, giống như bị ai khoét mất.
Nàng cũng muốn tin tưởng, rất muốn tin tưởng, nhưng hắn lừa nàng, nàng không biết hắn còn có thể làm ra cái g. Hắn là quan, nàng không có cách nào tín nhiệm hắn. Chuyện tới lúc này, nàng không thể nói cho hắn, nàng không dám nói cho hắn, nàng không thể vì chính mình mà tạo thành càng nhiều thương tổn.
“Nói cho ta.” Nâng mặt nàng lên, hắn thấp giọng nói: “Nàng rốt cuộc đang bao che cho ai? Che chở ai?”
Bi thương, nàng bật cười, nghẹn ngào nói cho hắn.
“Không có người khác, chỉ có ta thôi.”
Hắn nheo mắt, trong con ngươi có nỗi đau lòng và cả sự giận dữ, nhưng hắn nhịn xuống, “Người tra án này không phải chỉ có mình ta. Cho dù nàng không nói, cho dù ta không tra, cũng sẽ có người biết được thôi.”
Nàng biết, hắn sẽ tra được, nhưng nàng cũng biết hắn sẽ tra được cái gì.
“Nếu ngươi muốn tìm hung thủ thì chỉ có ta thôi.”
Cơn tức, trong mắt hắn chạy tán loạn.
Hắn cả người buộc chặt, giọng cứng rắn cảnh cáo nàng: “Nàng có biết lấy độc hại người sẽ bị mất đầu không?”
“Ta biết.” Nàng hít một ngụm khí rồi run run nói.
Cho nên nàng thà chết, cũng không chịu nói?
Hắn tức đến cứng người, chán nản và cả đau lòng.
“Đối với nàng mà nói, ta cái gì cũng không phải đúng không?” Lời chỉ trích thốt lên.
Hắn có thể thấy nàng co rúm lại, thấy nỗi đau của nàng, môi nàng khẽ nhếch, nhưng lại không nói gì.
Không hiểu sao, ngọn lửa thiêu trong lòng khiến hắn bỗng nhiên hôn lên đôi môi lạnh băng của nàng.
Đó là một nụ hôn trừng phạt, thô lỗ lại cường thế, ti bỉ lại bá đạo, như mưa rền gió dữ thổi quét cảm quan của nàng. Hắn đem nàng đặt ở trêи cửa, bắt buộc nàng đáp lại.
Hắn cố ý làm cho cái hôn đó tràn ngập ɖu͙ƈ vọng thấp kém. Hắn quen thuộc thân thể của nàng, biết làm thế nào để khiến nàng khát vọng hắn.
Hắn trêu chọc đùa giỡn nàng, thẳng đến khi nàng ở trong lòng hắn run run, không thể chống lại hắn mạnh mẽ công thành chiếm đất.
Nước mắt nóng bỏng rốt cuộc cũng rơi xuống hai má, nhưng không phải vì sợ hãi. Mặc dù hắn phẫn nộ như vậy nhưng hắn chưa từng làm đau nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và đau lòng của hắn trong nụ hôn ấy.
Sau đó, hắn nếm được vị nước mắt của nàng.