Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm sau, Nhiếp Minh Hàm đến bệnh viện đưa Sở Phàn ra ngoài.
Lần này anh chuẩn bị rất chu đáo, còn mang theo quần áo cho Sở Phàn.
Áo hoodie rộng thùng thình và quần thể thao rất thoải mái, mặc lên người chàng trai càng tôn lên vẻ ngoài tươi tắn hơn nhiều so với lúc được Nhiếp Minh Hàm chăm sóc trước đó.
Khi Sở Phàn thay quần áo xong quay người lại, Nhiếp Minh Hàm nhìn cậu ngẩn người vài giây mới hoàn hồn, vành tai hơi ửng đỏ.
Sở Phàn thầm cười, nhân vật Sở Phàn trong nguyên tác tuy không được yêu thích lắm, nhưng dù sao cũng là vai chính thụ, ngoại hình không có gì để chê, dùng khuôn mặt này làm nũng tỏ vẻ đáng thương thì chắc chắn sẽ khiến người ta không nỡ từ chối.
Cậu nheo mắt nhìn Nhiếp Minh Hàm.
Vậy nên, dù sau này vì chút thú vị mà đưa ra vài yêu cầu khó chấp nhận với người bảo thủ này, anh ấy hẳn cũng sẽ đỏ mặt đồng ý thôi…
"Tiểu Phàn?" Nhiếp Minh Hàm thấy cậu vẫn ngẩn người thì gọi một tiếng: "Đã chuẩn bị xong chưa? Tôi đưa em ra ngoài."
Sở Phàn lúc này mới lập tức tỏ ra vẻ hồn nhiên và tươi tắn, cười nói: "Vâng anh, chúng ta đi thôi."
Từ bệnh viện đến nhà hàng không xa, chỉ một lát là đến.
Đây là một nhà hàng theo chủ đề rất thú vị, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò.
Một bên có nghệ sĩ vĩ cầm chơi nhạc, giai điệu lãng mạn du dương vây quanh hai người, kết hợp với ánh nến trên bàn ăn, không khí trở nên vô cùng ái muội.
Đây là lần thứ hai Nhiếp Minh Hàm đưa chàng trai ra ngoài, lần này không vội vàng như lần trước và lại vào lúc nửa đêm, cả hai đều đã chuẩn bị kỹ càng, ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo ngồi xuống, có thể cảm nhận rất rõ ràng bầu không khí ái muội.
Nhiếp Minh Hàm độc thân nhiều năm, đây là lần đầu tiên theo đuổi Omega nên tai anh từ đầu đến cuối hơi ửng đỏ.
Sở Phàn cũng tỏ ra có chút ngại ngùng.
Thực tế thì cậu đang ngắm Nhiếp Minh Hàm dưới ánh nến trông càng thêm anh tuấn và quyến rũ, cậu cười thầm nói với 0430: "Nếu có thể, tôi thật muốn ôm eo anh ấy nhảy một điệu nhảy ngay bây giờ."
0430 nhìn người Alpha cao ráo, chân dài, dáng người cực phẩm đối diện, lại nhìn thân xác Omega hiện tại của Sở Phàn, tuy vẫn còn khá cao gầy nhưng lại ốm yếu hơn rất nhiều: "Kể cả không nói cậu hiện tại là Omega, với thân thể ốm yếu này, cậu cũng không thích hợp để ôm người ta chứ?"
"Cậu nói đúng đấy." Sở Phàn cũng rất không hài lòng với vóc dáng hiện tại.
Ở thế giới cũ, cậu có vóc dáng sánh ngang với những người mẫu nam nổi tiếng.
"Sở Phàn ở độ tuổi này vẫn có thể cao thêm, không gian phát triển của cơ thể còn rất lớn, nhưng mà vóc dáng này..." Sở Phàn ghét bỏ tặc lưỡi, dù sao cũng là vai chính thụ trong nguyên tác.
Cậu hỏi: "Cửa hàng hệ thống chắc có thể đổi một chút đúng không?"
0430: "Có, có thể..."
"Vậy thì tốt, cũng không cần quá khoa trương, giống như ở thế giới cũ của tôi là được." Sở Phàn cười nói.
"... "Vóc dáng đó của cậu đã là nghịch thiên rồi đấy!
0430 đột nhiên cũng rất muốn thắp nến cho bạch nguyệt quang.
Vì lo lắng Sở Phàn vẫn là người bệnh, Nhiếp Minh Hàm chọn món ăn ở nhà hàng đều là những món thanh đạm, nhưng so với cơm dinh dưỡng ở bệnh viện thì ngon hơn rất nhiều.
Sở Phàn vừa ngắm trai đẹp vừa thưởng thức đồ ăn ngon, vô cùng thích thú.
Vài ngày tiếp theo, Nhiếp Minh Hàm lại đưa Sở Phàn ra ngoài vài lần.
Khi Sở Phàn ăn xong được Nhiếp Minh Hàm đỡ vào xe, cậu không nhịn được hỏi: "Anh, lại phải về bệnh viện sao?"
Nhận thấy sự lưu luyến của chàng trai, Nhiếp Minh Hàm dừng một chút.
Anh thật ra rất muốn đưa chàng trai về nhà mình chơi, mấy ngày trước cũng đã định nói rồi, nhưng cảm thấy không thích hợp nên thôi.
Hiện tại thấy chàng trai không muốn về, lại nhớ đến cẩm nang tình yêu nói phải chủ động tạo cơ hội, Nhiếp Minh Hàm do dự rồi vẫn không nhịn được chống tay vào cửa xe cúi người xuống.
"Tiểu Phàn, em có muốn đến nhà tôi chơi một lát không?"
Giọng Nhiếp Minh Hàm trầm thấp, từ tính, vì hạ giọng nên nghe đặc biệt ôn tồn.
Ánh mắt Sở Phàn lướt qua khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp Minh Hàm, sống mũi và bờ môi hoàn mỹ, nhìn đến chiếc cổ áo cài khuy kín mít hơi lộ ra yết hầu.
Vì Nhiếp Minh Hàm đang chống tay vào cửa xe cúi người xuống nên chiếc áo khoác ngoài hơi mở ra, có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bên trong hơi nhăn nhúm ở ngực, phác họa ra hình dáng gợi cảm.
Sở Phàn cúi đầu, ánh mắt hơi tối lại.
"Đến nhà sao?" Sở Phàn cười nói, trong lòng: Tối muộn rồi còn ăn mặc quyến rũ như vậy nói ra những lời này, tôi thật sự muốn kéo cà vạt của anh ấn vào xe ngay bây giờ đấy.
0430: "..." Cậu đủ rồi đấy!
Nhiếp Minh Hàm đương nhiên không biết suy nghĩ thật sự của ảnh đế Sở, anh thấy chàng trai cúi đầu không nói gì thì tay chống vào cửa xe càng nắm chặt hơn.
Lần trước là do chàng trai gặp chuyện, Nhiếp Minh Hàm vì giúp cậu mới đưa về nhà mình, lần này tính chất đã khác.
Đây hoàn toàn là lời mời hẹn hò của một Alpha dành cho Omega sau một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Nhiếp Minh Hàm thấy chàng trai có vẻ ngại ngùng thì lại thầm hối hận, cảm thấy mình có phải hơi nóng vội rồi không.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy chàng trai khẽ nói với anh: "Muốn..."
Tim Nhiếp Minh Hàm không khỏi nhảy lên, tay nắm vào cửa xe hơi run rẩy.
Cho đến khi tài xế lái xe đưa hai người đến biệt thự ven biển, đầu óc Nhiếp Minh Hàm vẫn còn rối bời.
Lời đồng ý của chàng trai khiến anh thầm vui mừng, nhưng nghĩ đến những điều cẩm nang tình yêu nói về việc nên làm sau khi đưa Omega về nhà, anh lại cảm thấy rất áp lực.
Nhiếp Minh Hàm nhìn chàng trai ngây thơ bên cạnh, thầm nghĩ, mặc dù những tiến triển trước mắt đều khá thuận lợi, nhưng liệu những thủ đoạn có thể nói là “lưu manh” kia có thực sự thích hợp để dùng với người này không?
Suốt dọc đường đi, Nhiếp Minh Hàm luôn thầm giằng xé trong lòng về việc có nên dùng những phương pháp được nói trong cẩm nang tình yêu với chàng trai hay không, quãng đường vốn rất dài mà anh lại cảm thấy chỉ trong nháy mắt đã đến.
Đến nơi, vẫn là ông Trịnh cười nhắc nhở một tiếng, Nhiếp Minh Hàm mới hoàn hồn, thu hồi ánh mắt khỏi người chàng trai.
Nhìn Nhiếp Minh Hàm luôn chín chắn ổn trọng mà hiếm khi thất thần, tài xế Trịnh không khỏi bật cười, chắc đây là dáng vẻ yêu đương của người trẻ tuổi nhỉ.
Nhiếp Minh Hàm xuống xe, đi đến một bên, giúp Sở Phàn mở cửa xe.
Từ lúc nhìn thấy Sở Phàn, ông Trịnh đã nhận ra cậu là chàng trai lần trước, nên cả quãng đường đều không xen vào, chỉ mỉm cười nhìn Nhiếp Minh Hàm tự mình giúp đỡ chàng trai.
Do cấu trúc của khu biệt thự ven biển này, khi vào biệt thự còn phải lên một đoạn cầu thang.
Lần trước Sở Phàn đã gần khỏi bệnh, hơn nữa hai người còn chưa đủ thân thiết, nên lúc đó Nhiếp Minh Hàm chỉ dìu cậu đi, lần này Nhiếp Minh Hàm để phòng cậu lại bị thương, quyết định cõng cậu lên.
Vì mấy ngày nay ở chung, Sở Phàn biết theo tính cách của nguyên thân và Nhiếp Minh Hàm thì cũng không cần quá khách khí, sẽ dần thích ứng với sự tốt bụng và tiếp xúc của anh, nên lần này cậu không từ chối nữa, tùy ý để Nhiếp Minh Hàm cõng mình.
Đêm nay trăng vẫn rất đẹp.
Lần trước Sở Phàn ra ngoài, ánh trăng vẫn còn khuyết cong, như đôi mắt cười duyên, giờ đã tròn đầy hơn nhiều, như thể đôi mắt cười kia đã mở to, dịu dàng nhìn xuống nhân gian.
"Có lạnh không?" Nhiếp Minh Hàm ôn tồn hỏi Sở Phàn.
Gió biển buổi tối hơi lạnh. Nhưng vì Nhiếp Minh Hàm mang cho Sở Phàn quần áo rất dày, hơn nữa bản thân Nhiếp Minh Hàm cũng như một chiếc lò sưởi, Sở Phàn không những không cảm thấy lạnh mà còn thấy rất ấm áp.
"Không lạnh." Sở Phàn nói.
Cậu tựa vào lưng Nhiếp Minh Hàm ấm áp rắn chắc, cảm nhận xúc cảm cực tốt, ngửi mùi hương Alpha khiến người ta vô cùng an tâm trên người Nhiếp Minh Hàm.
Sở Phàn ôm chặt cổ Nhiếp Minh Hàm, ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Anh."
Tai Nhiếp Minh Hàm quả nhiên rất mẫn cảm, Sở Phàn vì đang ở trên lưng anh nên có thể cảm nhận rõ ràng sống lưng người kia hơi căng lên.
Có lẽ chính anh cũng chưa ý thức được mình còn có loại thể chất này, chỉ cho rằng mình sợ nhột, khẽ run lên, theo bản năng hơi né tránh, vành tai ửng đỏ.
"Ừm? Sao vậy?" Nhiếp Minh Hàm hỏi.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi anh một tiếng." Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, từ tận đáy lòng nói: "Anh à, được quen biết anh thật tốt."
Tai Nhiếp Minh Hàm càng đỏ hơn, anh thầm nghĩ: Người trên lưng mình chắc cũng thích mình nhỉ?
Vậy những phương pháp mà anh cho là khá khác người, đối với đối phương có lẽ cũng không khó chấp nhận như vậy?
Khi Sở Phàn đến nhà Nhiếp Minh Hàm thì phát hiện lần này có thêm một con mèo.
Trước đó ở bệnh viện, hai người đã nói chuyện với nhau, Nhiếp Minh Hàm đã kể với Sở Phàn về việc anh từng nhận nuôi một con mèo hoang, lúc đó Sở Phàn cũng nói mình rất thích động vật nhỏ, nên Nhiếp Minh Hàm đã định mang mèo cưng của mình đến cho cậu xem.
Con mèo đó tên Tiểu Bạch, chắc là do Nhiếp Minh Hàm thấy nó toàn thân trắng như tuyết khi nhặt được nên đặt tên như vậy, nó đã là một con mèo lớn, được chăm sóc rất tốt, béo tròn, tính cách hiền lành ôn hòa và quấn người, vừa nhìn thấy Sở Phàn đã dụi vào cậu.
Vì thời gian vẫn chưa quá muộn, Sở Phàn ngồi trên sofa nhà Nhiếp Minh Hàm chơi với Tiểu Bạch một lát.
Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, trong đầu lặp đi lặp lại những việc cẩm nang tình yêu nhắc đến nên làm tiếp theo.
Cẩm nang nói, khi đối phương đã rõ ràng đáp lại, đồng ý cùng nhau về nhà vào buổi tối muộn, về cơ bản việc ngủ chung giường chỉ cần cố gắng một chút là có thể đạt được. Lúc này không thể quá quân tử, chất phác nữa, phải cố gắng tạo cơ hội, có thể ngủ chung giường thì tuyệt đối không để đối phương ngủ phòng khách.
Trong tài liệu còn có hướng dẫn chi tiết về cách thực hiện.
Anh giằng xé trong lòng một lát, cuối cùng vẫn là thừa dịp chàng trai không chú ý, cầm một cốc nước, đi đến phòng khách đã được dọn dẹp rất tốt.
Khi Nhiếp Minh Hàm ra ngoài, lấy lại bình tĩnh mới gọi Sở Phàn: "Tiểu Phàn."
"Dạ?" Sở Phàn ôm mèo nhìn anh.
Nhiếp Minh Hàm không giỏi nói dối, ánh mắt né tránh, khẽ hắng giọng rồi nói: "Phòng khách, có chút vấn đề. Tiểu Bạch ở bên đó không quen, ở trong đó... tiện hơn."
Con mèo trắng lớn rất có linh tính, lập tức ngẩng đầu nhìn chủ nhân. Nhiếp Minh Hàm nhìn đôi mắt vô tội của mèo nhà mình thì chột dạ và áy náy, khẽ ho rồi cúi xuống vuốt đầu mèo an ủi.
0430: Haiz, vị bạch nguyệt quang quân tử kia, cuối cùng cũng bị dạy hư...
Sở Phàn vừa thầm cười kỹ năng diễn xuất vụng về của Nhiếp Minh Hàm, vừa giả vờ ngây thơ tin ngay, kinh ngạc nói: "A? Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhiếp Minh Hàm nhìn vẻ mặt ngây thơ hoàn toàn tin tưởng mình của chàng trai thì trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.
Anh dừng một chút rồi tạm thời thay đổi ý định: "Tôi, tôi tối nay ngủ sofa là được..."
Sở Phàn thấy Nhiếp Minh Hàm như vậy thì thầm thở dài, cục cưng vẫn còn quá quân tử.
Thôi vậy, vẫn là tự mình giúp anh một tay.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");