Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!
  3. Chương 32
Trước /53 Sau

Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi kết thúc thì đã là đêm khuya.

Sở Phàn thông qua góc nhìn của thượng đế quan sát Nhiếp Minh Hàm.

Người đàn ông với vóc dáng cao gầy và khí chất lịch lãm giờ đây vì quá mức xấu hổ mà gần như cuộn tròn lại, áo choàng tắm xộc xệch, hơi thở vẫn còn rối loạn, đôi mắt nhắm nghiền với khóe mắt ửng hồng.

Vị tổng tài tinh anh mạnh mẽ, luôn giữ vẻ ưu nhã, giờ phút này trông lại vô cùng rối bời, yếu ớt, như một động vật nhỏ đáng thương vừa bị bắt nạt.

Lòng Sở Phàn chấn động, cậu biết người đàn ông từ nhỏ được giáo dục nghiêm khắc, kín đáo và bảo thủ này vừa mới phối hợp cậu và làm đến mức này đã phải vượt qua rào cản tâm lý lớn đến nhường nào.

Sở Phàn hạ giọng xuống mức dịu dàng nhất, an ủi và khích lệ người kia: “Anh, giọng anh thật dễ nghe, vừa rồi… em rất thích.”

Nhiếp Minh Hàm run rẩy, mặt càng đỏ hơn, anh hé đôi mắt còn ướt át.

Sự xấu hổ vẫn như nham thạch nung đốt anh, nhưng giọng nói khẳng định của Sở Phàn từ chiếc điện thoại truyền đến lại khiến anh như đang lơ lửng trên mây.

Nhiếp Minh Hàm nhìn sang một bên, nơi trước đây Sở Phàn từng nằm, anh như thể nhìn thấy Sở Phàn ở đó.

Anh có thể tưởng tượng được biểu cảm của người kia lúc này, chắc chắn là một nụ cười mãn nguyện vô cùng dịu dàng.

Anh thả lỏng một chút, cụp hàng mi, đáy mắt mờ mịt thoáng hiện lên một tia vui vẻ.

Ngày hôm sau, khi Sở Phàn tỉnh dậy, cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đêm qua cậu đã cùng cục cưng của mình “khám phá” những bí mật của anh ấy.

Giọng nói tuy không chân thực như tiếp xúc trực tiếp, nhưng lại mang đến một cảm giác mập mờ đầy quyến rũ.

Hơn nữa, vì là giọng nói nên những hành động khiến người ta đỏ mặt tim đập mà bình thường không cần phải giải thích đều cần phải trực tiếp diễn đạt cho đối phương biết.

Cho nên cậu có thể nói cho Nhiếp Minh Hàm cậu đang làm gì, cảm nhận ra sao.

Rồi khi Nhiếp Minh Hàm đỏ mặt thì dạy anh phải làm gì, hỏi anh cảm thấy thế nào… thậm chí còn bảo Nhiếp Minh Hàm đừng kìm nén tiếng động, muốn nghe thấy anh.

Có thể nói Sở Phàn đã nhân cơ hội này mà thỏa mãn cơn thèm khát của mình.

Cả ngày hôm đó, nhớ lại chuyện tốt đẹp đêm qua, cậu không nhịn được muốn huýt sáo, cũng may nhờ hình tượng nhân vật của Sở Phàn kiềm chế lại, chỉ là khóe miệng vẫn không thể ngừng nhếch lên.

Dì Trương sáng sớm đã thấy Sở Phàn với vẻ mặt vui vẻ như vậy, không khỏi lén lút trong vườn nói chuyện với bác Vương.

“Thằng nhóc đó hôm nay bị làm sao vậy? Vui vẻ như vậy?”

Bác Vương cười khẩy: “Chắc là vì tối qua Thiệu tổng đến thăm nên đang đắc ý thôi, ha, vẫn còn quá trẻ, Thiệu tổng ngoài vị bạch nguyệt quang kia ra thì còn để ai trong lòng chứ?”

Dì Trương cười hùa theo: “Nói cũng đúng. Tôi thấy ngay cả bạch nguyệt quang kia, Thiệu tổng cũng chưa chắc đã đối xử thật lòng. Cậu Sở này thì càng không cần phải nói, chỉ là một công cụ để kết hôn sinh con và sưởi ấm giường mà thôi, ha, sau này thì có địa vị gì chứ?”

0430 dùng góc nhìn của thượng đế nhìn thấy thì tức giận: “Hai lão già này thật xấu tính, không muốn người khác tốt, ở chung với nhau đúng là nồi nào úp vung nấy.”

Sở Phàn lười biếng cười: “Đừng vội, bài học của bọn họ sắp đến rồi.”

Bác Vương đang nói chuyện với dì Trương thì nhớ ra chuyện gì, có chút khoe khoang, vẫy tay ra hiệu cho dì Trương ghé lại gần, nói: “Này, bà chị. Tôi nói cho bà nghe, tối hôm qua thằng nhóc đó mượn thuốc mỡ của tôi…”

Dì Trương ghé tai lại, nghe bác Vương kể nhỏ chuyện thuốc mỡ cho bà nghe, không khỏi cười trộm đầy hả hê.

Rồi lại có chút lo lắng nói: “Nhỡ hắn xảy ra chuyện gì, có tìm ông gây phiền phức không?”

Bác Vương chẳng hề để tâm nói: “Thôi đi, thằng nhóc đó vừa ngốc vừa yếu, tìm ai gây phiền phức được chứ.”

Dì Trương lúc này mới yên tâm, nhưng lại có chút kỳ lạ nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuýp thuốc mỡ đó nó dùng, bây giờ chẳng lẽ không có vấn đề gì sao?”

Bác Vương nói: “Chắc còn phải đợi một thời gian nữa.”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại trong túi bác Vương reo lên.

Bác Vương đang nói chuyện vui vẻ với dì Trương, có chút mất kiên nhẫn cầm điện thoại lên, thấy là Từ Tuấn gọi đến.

Lúc này mới chậm rãi nghe máy, cười hỏi: “Tiểu Tuấn à, có chuyện gì vậy?”

“Cậu, cậu mau! Cậu mau ra mở cửa cho Thiệu tổng!” Giọng Từ Tuấn vừa tức vừa gấp lại có chút run rẩy, bác Vương tự dưng cảm thấy có chút không ổn.

“Này… Sao vậy?” Dì Trương thấy biểu cảm của bác Vương không đúng lắm thì hỏi.

“Thiệu tổng đến đây.”

“Không phải giờ này hắn phải ở công ty sao?” Dì Trương có chút kỳ lạ.

Bác Vương cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng không thể hỏi nhiều, nói: “Không kịp nói rồi, tôi ra mở cửa trước. Vừa nãy giọng Tiểu Tuấn rất khẩn trương, không chừng Thiệu tổng đang nổi trận lôi đình đấy!”

Dì Trương “À” một tiếng, bà vẫn luôn rất sợ Thiệu Tử Dương, vội vàng đi theo ra đón.

Vì dãy biệt thự tư nhân này phía trước hầu như không có ai ở, cũng chỉ có Thiệu Tử Dương thỉnh thoảng dẫn người tình đến một chuyến, nên đến bảo vệ cũng lười thuê, Sở Phàn mới chuyển đến chưa được hai ngày nên cũng chưa kịp sắp xếp, bác Vương cũng phụ trách tiện thể giúp đỡ mở cổng.

Khi bác Vương ra mở cửa thì Thiệu Tử Dương đã xuống xe, Từ Tuấn đi theo phía sau hắn, cúi gằm mặt, trán đầy mồ hôi.

Bác Vương còn chú ý thấy hôm nay Thiệu Tử Dương hiếm khi đeo khẩu trang, lấy làm lạ: “Thiệu tổng, ngài đây là…”

Còn chưa hỏi xong, Thiệu Tử Dương đã trực tiếp túm lấy cổ áo ông, suýt chút nữa thì xách bổng ông lên, “Tuýp thuốc mỡ ông cho Sở Phàn mượn, mẹ nó là sao hả?”

Bác Vương nhìn đôi mắt giận dữ của Thiệu Tử Dương thì có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thiệu Tử Dương đến giúp Sở Phàn đòi lại công bằng sao? Nhưng với tính cách của Thiệu Tử Dương thì ngoài Nhiếp Minh Hàm ra hắn còn vì ai mà nổi trận lôi đình như vậy?

Đầu óc bác Vương rối bời, nhưng hiện tại cũng không cho phép ông nghĩ nhiều.

Dù sao thì ông quả thật đã làm chuyện trái với lương tâm, chột dạ vô cùng, không dám nói dối, vội vàng giải thích: “Thiệu tổng, Tiểu Sở không cẩn thận bị thương nên hỏi tôi mượn thuốc, tôi, tôi cũng là có lòng tốt thôi mà.”

Ông cúi đầu, cười làm lành nói: “Thì… là do trước khi lấy thuốc tôi không cẩn thận quên mất là tôi còn dùng nó bôi chân, chân tôi bị nấm cũng hơi nặng, cho nên…”

Thiệu Tử Dương cúi xuống, nhìn đôi giày bốc mùi hôi thối của bác Vương, mặt mày xám xịt, thật sự muốn nôn, không muốn nghe ông ta nói nhảm thêm một giây nào nữa, trực tiếp hung hăng hất bác Vương ra.

Bác Vương với thân thể già nua sao chịu nổi cú hất mạnh như vậy, suýt chút nữa thì ngã tan xác, nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, ông ôm eo cố gắng bò dậy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thiệu Tử Dương thì cả người đều choáng váng.

Ông ta khi nào mới thấy Thiệu Tử Dương nổi giận đến vậy, nhìn bộ dạng Thiệu Tử Dương như muốn ăn tươi nuốt sống ông, sợ đến mức tè cả ra quần, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Từ Tuấn.

Từ Tuấn đứng một bên, nào dám lên tiếng, ngược lại còn vì bị liên lụy mà nhìn ông với ánh mắt oán hận.

Bác Vương biết lần này gây ra chuyện lớn, ông vội vàng nhận lỗi: “Thiệu tổng tôi sai rồi, tôi cũng không dám làm khó cậu Sở nữa!”

Thiệu Tử Dương nghe ông ta nói vốn định hãm hại Sở Phàn lại liên lụy đến mình thì càng thêm tức giận, xông lên đá bác Vương mấy cái.

“Mẹ nó cái ông già đáng chết!” Thiệu Tử Dương tức đến muốn hộc máu.

Bác Vương kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết: “Thiệu tổng tôi sai rồi, tôi, tôi không dám làm khó cậu Sở nữa. Xin tha cho cái thân già này! Đánh nữa thì chết người mất!”

Thiệu Tử Dương cuối cùng vẫn còn chút lý trí, không dám đánh chết người, dừng tay, quát lớn: “Cút! Mẹ nó bây giờ thu dọn đồ đạc rồi cút ngay cho ông!”

Bác Vương vội vàng khó khăn bò dậy, nước mắt nước mũi tèm lem chạy đi.

Dì Trương nhìn một màn này thì sợ đến chân tay bủn rủn, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất.

Bà tự nhiên không thể ngờ được tuýp thuốc mỡ của bác Vương lại vô tình bôi lên miệng Thiệu Tử Dương, chỉ cho rằng Thiệu Tử Dương đang giúp Sở Phàn trút giận.

Bà âm thầm thấy may mắn vì trước đây chưa làm gì quá đáng với Sở Phàn, hạ quyết tâm phải rút kinh nghiệm, sau này tuyệt đối không được sơ suất với Sở Phàn nữa.

Từ Tuấn vẫn luôn im lặng, đợi đến khi bác Vương đi rồi, thấy Thiệu Tử Dương đã bình tĩnh hơn một chút thì vội vàng lau mồ hôi lạnh, cười làm lành nói: “Thiệu tổng, xin ngài bớt giận, tức giận hại thân.”

Thiệu Tử Dương mắng: “Còn cả cậu nữa! Mẹ nó cậu tìm cái thứ quái quỷ gì về đây thế hả!?”

Từ Tuấn sợ đến run rẩy cả người, liên tục nhận lỗi: “Thiệu tổng, tôi sai rồi, lúc trước tôi mắt mù, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân…”

Đang nói thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn nhu.

“Thiệu tổng.”

Từ Tuấn nhìn sang thì phát hiện là Sở Phàn nghe thấy động tĩnh nên đến đây.

Sở Phàn nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi nhìn Thiệu Tử Dương, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy? Thiệu tổng, sao ngài lại đeo khẩu trang, bị bệnh sao?”

Thiệu Tử Dương vốn dĩ cũng có chút tức giận Sở Phàn, nhưng hôm qua Sở Phàn vừa mới lấy được không ít thiện cảm từ hắn, lại nhìn thấy vẻ mặt vô tội và quan tâm của Sở Phàn thì Thiệu Tử Dương vẫn kìm nén cơn giận.

Bị người ta dùng thuốc bôi chân bôi lên miệng, còn bị nhiễm khuẩn, hắn sao có thể kể chuyện mất mặt như vậy cho người khác nghe, trầm giọng nói: “Không có gì. Đã nói với cậu rồi, chuyện không liên quan thì đừng hỏi.”

Sở Phàn vội vàng cúi đầu nói: “Tôi biết rồi. Xin lỗi, là tôi lại hỏi nhiều.”

0430 cười trộm, Sở Phàn chính là người liên quan nhất đến chuyện này.

Sở Phàn lại nhìn Từ Tuấn đứng bên cạnh Thiệu Tử Dương, chỉ biết cắn lưỡi, không dám thở mạnh, không khỏi khuyên nhủ: “Thiệu tổng, trợ lý Từ đã làm sai gì sao? Cho dù có làm sai gì thì chắc cũng không cố ý, sau này đừng tái phạm là được rồi, ngài đừng giận cậu ấy.”

Từ Tuấn thấy Sở Phàn nói giúp mình thì rất vui vì cậu biết điều như vậy, nhưng cũng vô cùng khó xử, sáng sớm anh đã bị Thiệu Tử Dương tức giận gọi đến, sau khi nghe ngóng với bác sĩ riêng của Thiệu Tử Dương thì biết rõ ngọn nguồn sự việc, biết chuyện này Sở Phàn cũng có trách nhiệm rất lớn.

Kết quả kẻ đầu têu lại rũ sạch trách nhiệm, còn quay sang cầu xin cho anh.

Từ Tuấn cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng anh biết Thiệu Tử Dương sĩ diện, cũng không thể trực tiếp nói rõ với Sở Phàn chuyện gì đã xảy ra với Thiệu Tử Dương, chỉ có thể ngậm miệng nuốt ngược cục tức vào trong.

Anh ta cố gắng gượng cười với Sở Phàn, coi như bày tỏ lòng biết ơn, dù sao sau này anh ta vẫn còn phải nhờ người này nói giúp mình rất nhiều.

Thiệu Tử Dương vẫn còn đang tức giận, hiện tại địa vị của Sở Phàn cũng chưa đến mức có thể chi phối anh ta, hoàn toàn không nghe lọt lời khuyên, cau mày nói với Sở Phàn: “Cậu bớt xen vào chuyện người khác đi, lo cho bản thân cậu là được.”

Vốn dĩ Sở Phàn cũng lười nói giúp Từ Tuấn, chỉ là làm theo phép lịch sự thôi, cậu tỏ vẻ vẫn còn hơi lo lắng cho trợ lý Từ, im lặng cúi đầu.

Thiệu Tử Dương lạnh lùng nói với Từ Tuấn: “Về rồi ông đây sẽ tính sổ với cậu.”

Nói rồi, Thiệu Tử Dương cùng Từ Tuấn định quay về.

Thấy vậy, Sở Phàn đột nhiên hỏi: “Thiệu tổng không ở lại uống tách trà sao?”

Thiệu Tử Dương nhìn về phía Sở Phàn.

Bị anh ta nhìn chằm chằm đến mức có chút ngại ngùng, Sở Phàn nhỏ giọng nói: “Tôi muốn giúp ngài vui vẻ hơn. Ngài khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi?”

“Sao cậu còn giữ hắn lại?” 0430 vừa nãy bị Thiệu Tử Dương dọa cho sợ hết hồn, chỉ ước Thiệu Tử Dương mau chóng rời đi, không nhịn được hỏi Sở Phàn.

Sở Phàn cười lạnh: “Ha, đã đến rồi thì cứ tranh thủ kiếm thêm chút năng lượng mà dùng.”

Tối qua Sở Phàn đã hỏi 0430, biết đủ năng lượng có thể chuyển hóa thành vận may, Sở Phàn tính gần đây sẽ tranh thủ kiếm thêm năng lượng cho Nhiếp Minh Hàm đổi vận may, giúp anh ấy thuận buồm xuôi gió hơn trong sự nghiệp, như vậy anh ấy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi ở bên cậu hơn.

Sở Phàn tính toán rất kỹ, hiện tại nhìn Thiệu Tử Dương cũng không thấy phiền như vậy nữa, ngược lại còn rất vui vẻ, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với một chiếc máy rút năng lượng di động.

0430:……

Thôi được rồi, kẻ cặn bã không xứng đáng có nhân quyền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thu Thu Bất Quyện

Copyright © 2022 - MTruyện.net