Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiệu Tử Dương lúc này đang đầy bụng tức giận, nào có tâm trạng uống trà?
Hắn ta cau mày, theo bản năng muốn từ chối Sở Phàn, nhưng nhìn vẻ mặt quan tâm và lo lắng của Sở Phàn, hắn ta không khỏi mềm lòng.
Nghĩ đến việc hiện tại hắn ta đi đâu cũng thấy phiền, ngược lại người này dịu dàng chu đáo, còn có thể khiến hắn ta vui vẻ hơn một chút.
Cuối cùng Thiệu Tử Dương vẫn đồng ý.
Dì Trương vừa mới chứng kiến cảnh Thiệu Tử Dương nổi giận, sợ đến mất hồn, tay run run cố gắng cẩn thận pha trà, sợ xảy ra sai sót, trong lúc vì quá căng thẳng mà suýt chút nữa làm vỡ cái ly, khiến Thiệu Tử Dương bất mãn nhìn sang.
Sở Phàn xin lỗi Thiệu Tử Dương: “Vốn dĩ tôi xem rất nhiều video hướng dẫn, muốn tự mình pha trà cho Thiệu tổng uống, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa học được.”
Sở Phàn thật ra là người rất thành thạo trong chuyện này. Cũng không phải vì cậu quá thích uống trà, mà là trước đây cậu từng đóng vai một nhân vật tinh thông trà đạo.
Sở Phàn tính cách mạnh mẽ, luôn cố gắng làm tốt nhất những việc được yêu cầu, cho nên tuy chỉ là một nhân vật, cậu vẫn học được nghề này, sau đó cậu dựa vào hình ảnh dịu dàng tao nhã khi pha trà đó mà thu hút vô số người hâm mộ.
Nhưng cậu hoàn toàn lười pha trà cho tên cặn bã này, hơn nữa tính cách nhân vật hiện tại cũng không cần thiết phải như vậy.
Thiệu Tử Dương nghe nói cậu vẫn chưa học được thì quả nhiên cũng không cảm thấy gì, trong mắt hắn ta thì những người thuộc tầng lớp bình dân như Sở Phàn vốn rất khó có thời gian nhàn nhã tiếp xúc với những thứ này, muốn lập tức học được những thứ này để hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu cũng không phải chuyện dễ dàng.
Việc Sở Phàn nỗ lực thay đổi vì hắn ta khiến hắn ta cảm thấy được lấy lòng.
Vẻ mặt hắn ta hòa hoãn hơn một chút, nói: “Sau này học được rồi thì pha trà cho tôi uống cũng được.”
Đang nói chuyện thì dì Trương bưng trà cụ lên. “Thiệu tổng, cậu Sở, trà đây ạ.”
Thiệu Tử Dương nhìn trà thì nghĩ đến việc mình phải tháo khẩu trang, không khỏi lại có chút bực bội.
Dì Trương vừa cẩn thận bày trà cụ trước mặt hai người thì Thiệu Tử Dương nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp của bà ta liền mất kiên nhẫn xua tay đuổi đi.
Khi trong phòng chỉ còn lại Thiệu Tử Dương và Sở Phàn, sau một hồi do dự, hắn ta cúi đầu, miễn cưỡng tháo khẩu trang xuống.
Sở Phàn và 0430 nhìn thấy đều không khỏi cười trộm.
Chỉ thấy khóe miệng Thiệu Tử Dương cùng với nửa bên mặt có chút sưng lên, khuôn mặt vốn bảnh bao trở nên vô cùng buồn cười, có lẽ do chỗ đó ngứa ngáy nên bên mép bị cào đến đỏ bừng, sưng càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng đại Ảnh đế Sở tự nhiên sẽ không biểu hiện ra bất cứ điều gì.
Toàn bộ quá trình cậu đều tỏ vẻ kinh ngạc lo lắng nhìn Thiệu Tử Dương.
Thiệu Tử Dương nhìn vẻ mặt lo lắng hồn nhiên của Sở Phàn thì mới thoải mái hơn một chút.
Buổi sáng khi rời giường, do khóe miệng bị nhiễm khuẩn nên nửa bên mặt hắn ta hơi sưng lên, người tình của hắn ta sáng nay nhìn thấy thì hoảng sợ, sau đó còn cố nhịn cười, gọi bác sĩ riêng đến hỏi rõ ngọn ngành thì đoán ra chân tướng sự việc, người tình đó nghĩ đến việc tối qua đã hôn hắn ta thì không nhịn được mà nôn ra.
Khiến Thiệu Tử Dương tức giận đuổi thẳng cổ người đó.
Còn Sở Phàn không những không cảm thấy buồn cười mà thậm chí còn hơi mím môi như muốn quan tâm hỏi han vài câu, nhưng có lẽ vì nhớ đến lời hắn ta dặn không được hỏi nhiều nên không nói gì cả.
Thiệu Tử Dương cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, nheo mắt lại.
Người này thật đúng là dịu dàng chu đáo, tuy không ưu tú bằng Nhiếp Minh Hàm nhưng sống chung với cậu ta ít nhất cũng sẽ rất yên tâm.
Thật ra, Thiệu Tử Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng Sở Phàn như vậy.
Buổi sáng khi phát hiện mình bị lây bệnh, hắn ta đã nghi ngờ Sở Phàn, nhưng vốn dĩ Sở Phàn đã nói với hắn ta là tuýp thuốc đó mượn của bác Vương vào buổi tối, chưa kịp dùng là rất có thể, mà bác sĩ riêng của Thiệu Tử Dương nói với hắn ta là có người thể chất miễn dịch với loại vi khuẩn này nên Thiệu Tử Dương càng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Thiệu tổng, tôi bôi thêm thuốc cho ngài nhé?” Sở Phàn đột nhiên hỏi.
Thiệu Tử Dương vội nói: “Không cần.”
Hiện tại hắn ta thật sự bị ám ảnh, có chút bực bội cau mày nói với Sở Phàn: “Cậu mau vứt tuýp thuốc đó đi.”
“Sao vậy?” Sở Phàn có chút kỳ lạ nhìn hắn ta.
Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn như vậy thì càng thêm hết nghi ngờ, thầm nghĩ Sở Phàn thật đúng là quá đơn thuần, hoàn toàn không nghĩ được gì.
Nhưng chuyện tối qua thật sự quá mất mặt, hắn ta cũng không thể nói thẳng ra.
Thiệu Tử Dương lười giải thích, nói: “Bảo cậu vứt thì cứ vứt đi.”
Vì nửa bên mặt Thiệu Tử Dương có chút sưng lên nên hắn ta cũng không có tâm trạng đến công ty hoặc gặp người tình, hai ngày sau đó vẫn luôn ở lại chỗ của Sở Phàn.
Nhưng mà, đương nhiên là không ngủ chung với Sở Phàn, mà tự giác ngủ riêng phòng.
Vì sợ Thiệu Tử Dương “lau súng cướp cò”, làm tổn thương Sở Phàn ảnh hưởng đến đường con cháu, mẹ của Thiệu Tử Dương còn đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò vài câu.
Thiệu Tử Dương rất sĩ diện, đương nhiên không nói với mẹ mình về chuyện khóe miệng bị lây bệnh, mẹ của Thiệu Tử Dương cũng không biết những chuyện này nên hắn ta mới ở lại chỗ của Sở Phàn, chỉ đơn thuần cho rằng hắn ta coi trọng Sở Phàn, muốn nếm thử điều mới mẻ.
Bà có chút bực bội, khuyên nhủ: “Mấy cô bồ bên ngoài không đủ cho con chơi sao? Hoãn hai ngày rồi đụng vào nó thì có thể chết nghẹn con à? Sau này sinh con mà có vấn đề thì con còn muốn tìm người khác nữa à?”
Thiệu Tử Dương giải thích không được, cũng lười giải thích, dựa vào ghế sofa bực bội nói: “Được rồi mẹ, con đã nói là hai ngày nay con không có tâm trạng đó!”
Anh ta hiện tại nào có tâm trạng làm chuyện đó với người khác?
Đang nghĩ ngợi thì thấy Sở Phàn tắm xong đi ra, đi ngang qua phòng khách.
Sở Phàn thật sự là sinh ra đã tinh xảo, ngũ quan tuấn tú lại phóng khoáng, tuy rằng mặc áo ngủ rất kín đáo, nhưng mái tóc hơi ướt và nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến cậu trông vô cùng quyến rũ, khí chất hoàn toàn vượt trội so với mấy cô hot girl mặt nhựa mà hắn ta quen, Thiệu Tử Dương nhìn thấy thì yết hầu hơi động đậy.
“Mẹ tin con không có tâm trạng đó! Với cái tính ham chơi của con!” Mẹ Thiệu Tử Dương vẫn còn nói hắn ta.
“Xì! Không nói chuyện nữa. Cúp máy đây.” Thiệu Tử Dương đột nhiên có chút chột dạ, cúp điện thoại.
“Tôi làm phiền hai người nói chuyện sao?” Sở Phàn thấy hắn ta cúp điện thoại thì cẩn thận hỏi.
“Không, vốn dĩ cũng định cúp rồi.” Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, ho khẽ một tiếng, hơi thở có chút nặng nề, nghĩ đến vẫn chưa thể động vào người này, hắn ta chỉ có thể bực bội kìm nén đứng lên đi về phòng mình.
“Độ hảo cảm của Thiệu Tử Dương lại tăng lên không ít.” Sau khi Thiệu Tử Dương về phòng, 0430 liền xuất hiện báo cáo.
Nói xong, nó có chút sợ hãi: “Cậu định dùng sắc dụ sao? Không sợ Thiệu Tử Dương nhất thời không kiềm chế được mà làm ra chuyện gì sao? Hắn ta đâu phải người quân tử như Nhiếp Minh Hàm.”
“Tôi chỉ là lười tránh mặt hắn ta nên tiện thể làm vậy thôi.” Sở Phàn cười lạnh: “Rốt cuộc thân phận của nguyên chủ đặc biệt, nhà họ Thiệu còn trông cậy vào cậu ta giúp Thiệu Tử Dương sinh con, hiện tại căn bản sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”
“Đúng rồi, 0430, bây giờ mấy giờ rồi?” Sở Phàn không mang điện thoại bên người, vừa đi về phòng vừa hỏi 0430.
0430 nói: “Còn mười phút nữa là mười rưỡi.”
Sở Phàn nhớ ra gì đó, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, lộ ra một nụ cười.
0430 thấy Sở Phàn cười thì ngạc nhiên: “Cậu cười gì vậy?”
Sở Phàn nhếch môi: “Nhớ ra mười rưỡi tôi còn có một cuộc hẹn tuyệt vời.”
0430 ngây người: “Hả? Tôi luôn ở bên cậu mà, sao không biết cậu có hẹn với ai?”
Sở Phàn nhìn nó, cười: “Hôm qua đâu phải cậu luôn ở đó.”
0430 lúc này mới nhớ ra, khoảng thời gian duy nhất nó không ở đó là khi Sở Phàn và Nhiếp Minh Hàm bắt đầu khoảng thời gian không thể miêu tả kia……
Sở Phàn ngồi xuống mép giường, cầm điện thoại lên, cười với 0430 một cách đầy ẩn ý: “E là tối nay cậu lại phải tránh mặt một chút rồi.”
0430:……
Quả nhiên có lần một thì có lần hai, ký chủ cầm thú tối nay vậy mà còn muốn làm hại bạch nguyệt quang……
Nhưng nó nghĩ lại, nhanh chóng nhắc nhở: “Ký chủ, Thiệu Tử Dương vẫn còn ở đây! Cậu chắc chắn muốn sao?”
“Yên tâm, cách âm phòng rất tốt, hơn nữa như vậy chẳng phải càng kích thích sao?” Sở Phàn nhướng mày.
0430:……
Cho nên Thiệu Tử Dương bây giờ không chỉ là máy rút năng lượng mà còn trở thành công cụ tình thú sao?
Không biết sau này nếu Thiệu Tử Dương biết những chuyện này thì có bị tức chết không.
0430 ngoan ngoãn rời đi.
Sở Phàn thoải mái dựa vào mép giường, cầm điện thoại lên.
Ghi chú của Sở Phàn cho Nhiếp Minh Hàm từ “vợ tương lai” đã được đổi thành “vợ yêu” từ khi hai người xác định quan hệ.
Cậu không vội vàng gọi ngay mà nhếch môi nhìn Nhiếp Minh Hàm qua góc nhìn của thượng đế.
Nhiếp Minh Hàm đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, ngồi trên giường, vì quá căng thẳng sợ bỏ lỡ nên tóc tối nay thậm chí còn hơi ướt chưa kịp sấy khô, vài sợi tóc ướt rớt xuống vầng trán tuấn tú, trông càng thêm quyến rũ.
Anh đỏ mặt liên tục nhìn về phía điện thoại.
Đã gần đến giờ nhưng điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Chẳng lẽ Sở Phàn quên rồi, hay là đột xuất có chuyện gì?
Nhiếp Minh Hàm nắm chặt ga giường, thật sự có chút ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng Sở Phàn đã quên, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy.
Hai người ở bên nhau, chuyện này thật sự rất quan trọng, anh vẫn cần phải cùng Sở Phàn phối hợp nhiều hơn về chuyện này, không thể luôn trốn tránh.
Nhưng cho dù Nhiếp Minh Hàm kiên nhẫn chờ đợi đến đâu thì Sở Phàn cũng chỉ cười thầm nhìn anh, cố ý không gọi.
Cậu muốn đợi người kia chủ động gọi.
Tưởng tượng đến việc Nhiếp Minh Hàm sẽ đỏ mặt cố gắng khắc phục sự rụt rè của mình để chủ động mời cậu làm những chuyện đó, cậu không khỏi rất muốn cười.
Thật ra, mục đích của Sở Phàn chỉ là muốn cả tâm lý và cơ thể của Nhiếp Minh Hàm đều có thể thật sự chấp nhận vị trí phía dưới, chứ không nghĩ đến việc ép Nhiếp Minh Hàm thay đổi tính cách, trở nên nhiệt tình cởi mở hơn.
Cậu chỉ là, thật sự rất thích nhìn vẻ mặt đỏ mặt khi bị trêu chọc của người kia.
Cậu biết Nhiếp Minh Hàm là người rất đúng giờ, thấy sắp đến giờ thì nhất định sẽ gọi.
Quả nhiên, còn vài giây nữa, Sở Phàn âm thầm đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai……
Điện thoại đúng giờ rung lên trước 10 giờ 30.
Sở Phàn nở nụ cười, vừa nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhiếp Minh Hàm vừa đưa tay ấn nghe máy.
Một đêm tốt đẹp lại bắt đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");