Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!
  3. Chương 35
Trước /53 Sau

Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chào Nhiếp tổng."

Nhiếp Minh Hàm vừa vào công ty, dọc đường đi có không ít người chào hỏi anh, Nhiếp Minh Hàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như thường lệ, khẽ gật đầu đáp lại.

Đường Phương cũng như thường lệ cười chào hỏi Nhiếp Minh Hàm, nhưng thấy Nhiếp Minh Hàm nhìn thấy anh ta thì khựng lại, ánh mắt có chút né tránh, vành tai hơi ửng đỏ, bước chân vội vã rời đi, đến cả đáp lễ cũng quên.

Đường Phương đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc gãi đầu.

Anh phát hiện đúng là không phải ảo giác của mình, gần đây Nhiếp Minh Hàm cứ hễ gặp anh là lại có vẻ hơi không tự nhiên.

Anh nhớ lại, hình như là từ hôm nọ sau giờ tan làm nghe thấy tiếng động rất nhỏ có phần đau đớn trong văn phòng Nhiếp Minh Hàm, anh không nhịn được hỏi Nhiếp Minh Hàm bị sao vậy, Nhiếp Minh Hàm trả lời là đau dạ dày rồi sau đó mới bắt đầu như vậy.

Thật ra không thể trách Đường Phương là một Alpha đã kết hôn mà không nghĩ nhiều, đổi lại bất cứ ai, Đường Phương đều có thể sẽ suy diễn lung tung, nhưng Đường Phương tuyệt đối không thể ngờ được Nhiếp Minh Hàm lại làm chuyện đó trong văn phòng.

Nhiếp Minh Hàm nhớ đến chuyện này thì vô cùng xấu hổ.

Gần đây anh càng ngày càng có cảm giác, nhưng Sở Phàn vẫn luôn không đề cập đến chuyện quan trọng và gặp mặt với anh. Anh cho rằng mình làm vẫn chưa đủ, nên gần như cứ hễ có thời gian rảnh là lại tự giày vò mình, có một hôm thậm chí còn lợi dụng thời gian nghỉ trưa ở công ty để tự giải quyết một lần.

Ngày thường khi Nhiếp Minh Hàm ở cùng Sở Phàn, Sở Phàn sẽ giúp anh dùng góc nhìn của thượng đế, không ai phát hiện ra Nhiếp Minh Hàm, nhưng Nhiếp Minh Hàm tự làm thì khó tránh khỏi vẫn có thể gặp sự cố.

Khi anh ở trong văn phòng nghe thấy tiếng của Đường Phương, chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh vô cùng may mắn vì Đường Phương đủ tin tưởng anh nên không có bất cứ nghi ngờ nào, nhưng sau đó khi gặp lại Đường Phương, Nhiếp Minh Hàm vẫn theo bản năng cảm thấy vô cùng bối rối.

Dưới sự hướng dẫn của Sở Phàn và nỗ lực của chính Nhiếp Minh Hàm, Nhiếp Minh Hàm cuối cùng đã trở nên mẫn cảm hơn.

Sau một lần giao lưu vô cùng hòa hợp, Nhiếp Minh Hàm vẫn đỏ mặt, đôi mắt đen láy lại ẩn chứa chút mong chờ.

Nhiếp Minh Hàm cho rằng lần này Sở Phàn nhất định sẽ đồng ý gặp anh, nhưng Sở Phàn không biết đang nghĩ gì, vẫn bảo anh đợi thêm một chút.

Nhiếp Minh Hàm đành phải giả vờ bình thường đáp lời, ở đầu dây bên kia chậm rãi nắm chặt điện thoại, rũ mắt xuống, đáy mắt có chút cô đơn.

Sở Phàn thật ra sao có thể không nhận ra nỗi lo lắng của Nhiếp Minh Hàm, chỉ là cậu thấy năng lượng của Thiệu Tử Dương chỉ còn thiếu một chút nữa, vì vận may của Nhiếp Minh Hàm, cậu vẫn quyết định ở lại thêm một hai ngày.

Tốc độ công lược của Sở Phàn đã vô cùng nhanh, nhưng năng lượng cần thiết cho vận may thật sự quá cao, mà không biết xui xẻo thế nào hai ngày này Thiệu Tử Dương lại có việc đi nơi khác.

Kế hoạch đã định của Sở Phàn hiện tại thật ra đã có thể đi gặp Nhiếp Minh Hàm, lúc này Nhiếp Minh Hàm vừa vặn có thể tiếp nhận vị trí dưới rất tốt, năng lượng cũng vừa vặn đã đầy đủ để đổi vận may, lúc này gặp lại là tốt nhất.

Cậu gần đây vẫn luôn nỗ lực, lên kế hoạch rất chu đáo, đáng tiếc kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Sở Phàn cũng không thể giải thích những điều này với Nhiếp Minh Hàm, chỉ có thể trấn an anh, bảo anh đừng quá lo lắng và đợi thêm một chút.

Nhưng cậu cũng biết trấn an là vô ích, dù sao trong tình huống không thể nói rõ ràng, ở trong hoàn cảnh này Nhiếp Minh Hàm thật sự rất khó không lo lắng và suy nghĩ nhiều.

Sở Phàn thầm nghĩ hai ngày này nhất định phải tìm cách cố gắng kiếm đủ năng lượng, qua đó sẽ đi tìm người kia, an ủi anh thật tốt.

Đường Phương thấy trạng thái của Nhiếp Minh Hàm mấy ngày nay thật sự rất tệ, sau giờ tan làm không nhịn được quan tâm anh một chút.

“Minh Hàm, cậu nói trước đó dạ dày không thoải mái, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Nhiếp Minh Hàm vừa nhìn thấy Đường Phương, nhớ đến chuyện hôm đó thì rất xấu hổ, vành tai ửng đỏ.

Anh cố gắng làm cho mình không có biểu cảm gì, nhạt nhẽo nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn.”

“Đỡ hơn là tốt rồi.” Đường Phương yên tâm hơn, lại không nhịn được hỏi anh: “Minh Hàm, trước đây tôi, có làm gì khiến cậu cảm thấy không thoải mái không? Tôi người này đôi khi hơi bất cẩn, nếu có làm gì thì tuyệt đối không phải cố ý, cậu đừng để bụng.”

Nhiếp Minh Hàm nghe Đường Phương nói vậy, biết việc mình trước đó trốn tránh anh ta có chút khiến anh ta nghĩ nhiều, lập tức nói: “Không có.”

Đường Phương tuy rằng càng thêm kỳ lạ, nhưng anh biết Nhiếp Minh Hàm không phải người giả tạo, nói không có là không có.

Đường Phương yên tâm hơn, lại quan tâm hỏi: “Gần đây cậu thật sự không ổn. Có chuyện gì sao?”

Nhiếp Minh Hàm tính cách quái gở không thích kể chuyện với người khác, vốn theo bản năng muốn nói với Đường Phương là không có gì, nhưng nghĩ lại thì vẫn không nhịn được mượn cơ hội hỏi Đường Phương: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không?”

Đường Phương cười nói: “Đương nhiên, cậu cứ hỏi.”

Nhiếp Minh Hàm lựa lời nói: “Nếu một nửa kia của anh chậm chạp không muốn gặp anh thì anh sẽ làm gì?”

Đường Phương nghe vậy thì không khỏi bật cười.

“Trời ạ! Tôi còn tưởng cậu có chuyện gì lớn chứ? Hóa ra là giận dỗi với người yêu ở nhà vẫn chưa làm hòa à?”

Đường Phương nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện này đơn giản thôi mà. Trước đây tôi giận nhau với vợ tôi, cô ấy giận đến mấy ngày không thèm để ý đến tôi, mặc kệ tôi nhận lỗi thế nào cũng xụ mặt, sau đó tôi chợt nảy ra ý giả bệnh, cô ấy lập tức mềm lòng, vây quanh tôi chăm sóc ân cần. Chậc chậc……”

Nhiếp Minh Hàm nghe anh ta nói vậy thì như suy tư điều gì: “……Vậy sao?”

Bên kia, Sở Phàn đang thoải mái dựa vào ghế sofa, mặt không biểu cảm gọi điện thoại nũng nịu với Thiệu Tử Dương: “Thiệu tổng, khi nào ngài về vậy?”

“Sao, nhớ anh rồi à?” Thiệu Tử Dương thấy Sở Phàn chủ động gọi điện cho mình thì rất vui vẻ: “Anh bên này có chút việc, hai ngày nữa sẽ về. Ngoan ngoãn chờ anh, nhé?”

“Vâng ạ.” Sở Phàn ngọt ngào cười một tiếng, 0430 nhìn thấy thì nổi hết cả da gà.

Sở Phàn cúp điện thoại, bực bội cau mày dựa vào ghế sofa, nghịch điện thoại.

Thấy năng lượng chỉ còn thiếu chút nữa, Thiệu Tử Dương mấy ngày nay lại cố tình vì chuyện làm ăn mà đột nhiên đi ngoại tỉnh.

Sở Phàn thật là lần đầu tiên sốt ruột muốn Thiệu Tử Dương mau chóng trở về như vậy.

0430 nhìn vẻ mặt nóng như lửa đốt của Sở Phàn thì không biết còn tưởng cậu ta si tình Thiệu Tử Dương lắm cơ.

0430 an ủi cậu: “Cậu cũng không cần gấp vậy, tốc độ công lược của cậu như bây giờ đã rất nhanh rồi.”

Sở Phàn nói: “Bây giờ không còn lý do gì để giữ Nhiếp Minh Hàm nữa, Nhiếp Minh Hàm thấy tôi vẫn chưa đồng ý thì vốn dĩ sẽ không khỏi nghĩ nhiều, mà thân thể tôi bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, Nhiếp Minh Hàm sợ tôi bị người khác động vào thì càng nóng nảy, không biết anh ấy sẽ ngốc nghếch làm ra chuyện gì nữa.”

Nghĩ đến hình ảnh người kia ngốc nghếch đứng dưới mưa chờ cậu, Sở Phàn nhíu mày.

Cậu bình tĩnh lại, cố gắng làm cho vẻ mặt hòa hoãn dịu dàng hơn, chuẩn bị gọi điện thoại an ủi Nhiếp Minh Hàm.

Nhưng điều kỳ lạ là, Nhiếp Minh Hàm mỗi lần đều bắt máy rất nhanh, lần này lại dừng một lúc lâu mới nghe.

“Tiểu Phàn……” Giọng nói bên kia vô cùng khàn khàn.

Sở Phàn ngây người: “Anh, anh sao vậy? Bị bệnh à?”

Ý thức của Nhiếp Minh Hàm dường như có chút mơ hồ, yếu ớt nói: “Có lẽ vậy……”

Anh dừng lại, lại cố gắng chống đỡ, không nhịn được nói: “Tiểu Phàn, anh, muốn gặp em. Có được không?”

Sở Phàn mơ hồ có một loại suy đoán, suýt nữa buột miệng nói tục, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cậu lập tức đứng lên: “Được, anh, anh chờ em, em lập tức qua đó xem anh!”

Sở Phàn nghĩ Nhiếp Minh Hàm đã có chút mơ màng, phỏng chừng cũng không phân biệt được thời gian trôi qua bao lâu, ra khỏi cửa không bao xa liền lập tức vội vàng dùng thuấn di.

Sở Phàn vừa đến nhà Nhiếp Minh Hàm, phát hiện cửa không khóa, liền trực tiếp mở cửa xông vào.

Nhiếp Minh Hàm đang dựa vào ghế sofa, mặt nóng bừng, môi lại trắng bệch, đều có chút mất ý thức.

Tiểu Bạch dường như cảm nhận được chủ nhân không khỏe, lo lắng đi quanh anh.

“Tiểu Phàn.” Nhiếp Minh Hàm mơ mơ màng màng nhìn thấy Sở Phàn, có chút vui mừng, cố gắng gượng dậy gọi một tiếng, thậm chí còn muốn đứng lên nghênh đón cậu.

Sở Phàn vội vàng chạy tới đỡ Nhiếp Minh Hàm, cảm nhận được người kia dựa vào trong ngực mình cả người nóng hổi, đau lòng không thôi.

Đồ ngốc này!

Sở Phàn thầm nghĩ trong lòng.

Sở Phàn tìm chăn đắp cho Nhiếp Minh Hàm đang run rẩy không ngừng, ôm chặt anh vào lòng, lại dùng điện thoại của Nhiếp Minh Hàm gọi cho bác sĩ riêng của anh.

Sau khi bác sĩ đến, mới phát hiện Nhiếp Minh Hàm đã sốt đến 40 độ. Nhìn Nhiếp Minh Hàm vốn có thể chất rất tốt đột nhiên lại sốt cao như vậy, bác sĩ hoảng sợ, vội vàng cho anh truyền dịch, kê thuốc hạ sốt, lại cẩn thận dặn dò Sở Phàn rồi rời đi.

Sở Phàn đứng dậy định đi lấy nước cho Nhiếp Minh Hàm thì bị Nhiếp Minh Hàm đang nằm truyền dịch trên giường nắm lấy tay.

“Tiểu Phàn…… Đừng rời khỏi anh.” Nhiếp Minh Hàm đã có chút mất ý thức, chỉ là theo bản năng nắm lấy cậu nói.

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm suy yếu như vậy, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, cậu nắm chặt tay Nhiếp Minh Hàm để anh yên tâm, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, ngủ một lát. Em không đi.”

Sở Phàn nhất thời sốt ruột, ngữ khí cũng khác thường, hoàn toàn là ngữ khí sủng nịch.

Nhưng Nhiếp Minh Hàm hiện tại đâu còn chú ý đến ngữ khí của Sở Phàn là như thế nào, cảm nhận được Sở Phàn nắm chặt tay mình thì mới yên tâm hơn một chút, mày hơi giãn ra rồi chìm vào giấc ngủ.

0430 suốt quá trình đều lo lắng đi theo Sở Phàn, thấy Sở Phàn đã chăm sóc Nhiếp Minh Hàm ổn thỏa thì mới yên tâm hơn một chút.

Nó ngạc nhiên: “Nhiếp Minh Hàm thân thể luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sốt cao như vậy?”

“Thân thể tốt đến đâu cũng không chịu nổi việc tự cố ý làm mình bị bệnh.” Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm thở dài.

“Cái gì? Là Nhiếp Minh Hàm tự làm mình bị……” 0430 khó tin: “Anh ấy, tại sao lại làm vậy?”

“Cậu không nghe anh ấy nói sao?” Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm trong lúc hôn mê cũng không quên nắm chặt tay cậu, ánh mắt khẽ động.

“Anh ấy muốn gặp tôi.”

Khi Nhiếp Minh Hàm tỉnh lại thì đã là nửa đêm, dịch truyền cũng đã cạn từ lâu.

Anh cuối cùng cũng dễ chịu hơn, mở mắt nhìn về phía Sở Phàn, phát hiện cậu đã nằm trở lại chiếc giường mà cậu từng nằm.

Nhiếp Minh Hàm lại thầm vui mừng khôn xiết, lại có chút áy náy và chột dạ.

Anh vốn dĩ thật ra là muốn trực tiếp lừa Sở Phàn, nhưng cảm thấy như vậy không tốt lắm, hơn nữa Sở Phàn đến thấy anh không sao thì chưa chắc đã ở lại, cuối cùng anh đành phải trực tiếp giữa trời lạnh xối nước lạnh.

Vì lo lắng thể chất mình quá tốt, anh còn cố ý ra ban công hứng gió một lát, anh cũng không thể ngờ lại sốt đến mức đó.

Nhớ lại ngày hôm qua mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người kia, tối qua anh nhất định đã khiến cậu lo lắng rồi.

Ánh mắt Nhiếp Minh Hàm khẽ động, có chút áy náy mà xích lại gần Sở Phàn.

Nhưng anh không thể chờ đợi thêm nữa, anh lo lắng mất người này, anh lo lắng người mà anh nâng niu trong lòng sẽ bị người khác tùy ý làm tổn thương…… Lo lắng đến mức muốn mất cả lý trí……

“Tỉnh rồi à?” Sở Phàn khi Nhiếp Minh Hàm tâm tình phức tạp xích lại gần cậu thì đột nhiên mở mắt.

Nhiếp Minh Hàm không ngờ Sở Phàn canh chừng anh vẫn chưa ngủ, “Ừ” một tiếng, càng thêm nhất thời không biết nói gì.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Hai người im lặng một lát, Sở Phàn nói: “Anh, có phải anh cố ý làm mình bị cảm lạnh không?”

Nhiếp Minh Hàm rũ mắt xuống.

“Tiểu Phàn, anh…… Xin lỗi…… Ưm.”

Nhiếp Minh Hàm chưa nói hết lời xin lỗi thì Sở Phàn đã hôn anh.

Vì Nhiếp Minh Hàm vẫn còn hơi yếu, Sở Phàn nhẹ nhàng hôn vài cái rồi nhanh chóng buông Nhiếp Minh Hàm ra, nhưng cho dù là như vậy, Nhiếp Minh Hàm vẫn đỏ mặt thở dốc vài cái.

Sở Phàn đỡ trán anh, nhìn anh vì cố gắng gặp mình mà trở nên suy yếu như vậy, giọng nói dịu dàng chưa từng có.

“Nói gì mà xin lỗi. Đồ ngốc nhỏ.”

Nhiếp Minh Hàm không ngờ Sở Phàn lại gọi mình như vậy, anh đỏ mặt, đôi mắt anh tuấn trong bóng tối mờ ảo có chút kinh ngạc nhìn Sở Phàn.

Tuy rằng anh nguyện ý ở vị trí dưới, nhưng dù sao anh cũng là một Alpha, trong lòng anh, Sở Phàn mới là cục cưng bé bỏng được anh cưng chiều, sao anh có thể bị một bé cục cưng như vậy gọi là “Đồ ngốc nhỏ”?

Nhưng anh cũng không biết có phải gần đây bị “bẻ cong” hay không, vậy mà ngoài ý muốn không phản cảm, ngược lại bị Sở Phàn trêu chọc đến trong lòng khẽ rung động.

Trong 28 năm qua, bao gồm cả thời thơ ấu được cha mẹ vây quanh nuông chiều, anh chưa bao giờ cảm thấy được ai che chở như vậy.

Chỉ là anh đã quen với việc một mình bảo vệ người khác, hơn nữa vốn dĩ lớn hơn người này vài tuổi, vẫn có chút không tự nhiên, khẽ nói: “Anh không nhỏ, anh lớn hơn em.”

“Lớn hơn ở chỗ nào?” Sở Phàn trêu chọc.

Nhiếp Minh Hàm khựng lại, mới nhận ra Sở Phàn nói đến điều gì, mặt đỏ bừng.

Sau khi quen Sở Phàn, anh thật ra đã sớm phát hiện Sở Phàn cũng có mặt hoạt bát nghịch ngợm, mặt đó trong mắt Nhiếp Minh Hàm cũng vô cùng đáng yêu.

Chẳng qua, gần đây anh lại phát hiện Sở Phàn thật ra còn có mặt lưu manh như vậy?

Nhiếp Minh Hàm ban đầu không quen, nhưng anh ngoài ý muốn phát hiện, mình cũng không kìm được mà rất thích Sở Phàn như vậy.

Sở Phàn đột nhiên áp sát lại: “Để em thử xem anh có lớn hơn em không.”

Nhiếp Minh Hàm hoảng hốt, theo bản năng chống vào vai cậu, trừng mắt nhìn cậu.

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm xấu hổ như vậy, nheo đôi mắt hẹp dài tuấn tú, khẽ cười: “Sao anh lại thẹn thùng vậy? Chẳng phải đã chạm vào rồi sao?”

Bản chất có thể giống nhau sao?

Nhiếp Minh Hàm cứng đờ nhìn cậu, trước kia tuy rằng cũng sẽ ngại ngùng, nhưng lần này là lần anh cảm thấy ngại nhất.

Có lẽ là vì anh thành người bị động, mà đối phương hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Sở Phàn cười, nắm lấy tay anh, ghé sát vào tai anh: “Anh cũng sờ em đi. Chúng ta so một lần. Được không?”

“Tiểu Phàn……” Nhiếp Minh Hàm nhìn cậu, mặt đỏ bừng.

Trong phòng tiếng nói chuyện dần trở nên ái muội, quyến luyến.

Vì Nhiếp Minh Hàm bị sốt, Sở Phàn cuối cùng cũng không dám làm gì anh thật sự.

Hai người chỉ thân mật một lát, Sở Phàn đột nhiên lại nói với Nhiếp Minh Hàm: “Anh, xin lỗi, đã khiến anh bất an như vậy.”

Nhiếp Minh Hàm nghe Sở Phàn xin lỗi mình, vội nói: “Tiểu Phàn, em không cần xin lỗi anh.”

Anh nghiêm túc nói: “Ở chỗ người kia em mới càng vất vả. Là anh không kìm được quá lo lắng……”

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm hiểu chuyện như vậy càng thêm yêu thích.

Cậu nói với Nhiếp Minh Hàm: “Em ở lại đó còn có một số nguyên nhân khác, nhưng không thể nói cho anh biết. Tin em được không? Đừng lo lắng như vậy, em sẽ không sao, sẽ an toàn thoát ra.”

Cậu nói: “Anh, em cũng không yếu ớt như anh nghĩ đâu.”

Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn, anh phát hiện Sở Phàn quả thật cũng có mặt mạnh mẽ của cậu.

Vào lúc này, cậu thậm chí còn bình tĩnh hơn cả anh, còn lo lắng cho anh.

Nhiếp Minh Hàm tuy vẫn luyến tiếc Sở Phàn rời đi vào ngày hôm sau, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn là luyến tiếc, nghiêm túc nói: “Anh tin em.”

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, không nhịn được sờ mặt anh.

“Còn nữa……” Vẻ mặt Sở Phàn lại có chút nghiêm túc, nói: “Sau này anh không được vì muốn gặp em mà làm tổn thương chính mình như vậy nữa, biết chưa?”

Nhiếp Minh Hàm nghe vậy, vội nói: “Sau này anh sẽ không.”

Anh cúi đầu: “Lần này, anh cũng không biết sẽ nghiêm trọng như vậy. Khiến em lo lắng.”

Sở Phàn lại không nhịn được yêu thương hôn Nhiếp Minh Hàm vài cái.

Nhiếp Minh Hàm nhắm mắt run rẩy vài cái, cho rằng Sở Phàn sẽ tiếp tục, lại cảm nhận được Sở Phàn dừng lại, đứng dậy.

Anh dừng một chút, không nhịn được hé mắt, run giọng nói với Sở Phàn: “Tiểu Phàn, em…… Không muốn sao?”

Sở Phàn nhìn người yêu trong ánh trăng mờ ảo với vẻ anh tuấn tinh xảo, đôi mắt dịu dàng đến mức gần như thành kính, ghé sát lại, khẽ nói: “Muốn…… Vô cùng muốn.”

Nhiếp Minh Hàm đối diện với Sở Phàn, tim đập thình thịch, vậy mà nhất thời cả người đều nóng lên.

Sở Phàn lại cười: “Nhưng anh vừa mới hết sốt, không thể làm quá mức, biết không?”

Nhiếp Minh Hàm bị cậu nói đến mặt càng đỏ hơn, anh rũ mắt, đầu óc rối bời, vậy mà nhất thời không phân biệt được việc Sở Phàn nói vậy là anh nên thả lỏng hay là…… đang tiếc nuối.

Sở Phàn lại dịu dàng nói: “Anh.”

“Ừ?” Nhiếp Minh Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói vì bệnh mà có chút nghẹn ngào, nghe đặc biệt dịu dàng.

“Hai ngày nữa là sinh nhật em, đến lúc đó, anh có thể đem chính mình, hoàn toàn tặng cho em được không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net