Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!
  3. Chương 45
Trước /53 Sau

Bạch Nguyệt Quang, Anh Tỉnh Táo Lại Đi!

Chương 45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vợ chồng Nhiếp Xa Sinh cùng Nhiếp Minh Hàm đến thăm Thiệu Thịnh Hoa.

Bệnh tình của Thiệu Thịnh Hoa gần đây có chút chuyển biến xấu, sắc mặt trông không được tốt, thân thể cũng vô cùng suy yếu, ông nói với vợ chồng Nhiếp Xa Sinh: “Thời gian này ít nhiều nhờ Tiểu Hàm, con trai nhà tôi và cả mẹ nó nữa, chẳng một ai biết đến thăm tôi.”

Nhiếp Xa Sinh nghe vậy thì cau mày, nhưng cũng không tiện can thiệp vào chuyện nhà người khác.

Bà Nhiếp tuy luôn không vừa mắt Thiệu Thịnh Hoa, nhưng vẫn cảm thấy Thiệu Thịnh Hoa không đến mức rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy.

Tình cảm của Thiệu Thịnh Hoa và bà Thiệu luôn không hòa thuận, thời trẻ Thiệu Thịnh Hoa không chịu được sự đanh đá của bà Thiệu còn ra ngoài tìm tình nhân, nhưng hiện tại rốt cuộc cũng là người sắp xuống mồ.

Tình trạng sức khỏe của Thiệu Thịnh Hoa ngày càng kém, nhưng ông vẫn khăng khăng quyết định hôm sau ngồi xe lăn đến tham dự hôn lễ.

Vợ chồng Nhiếp Xa Sinh khuyên can không được, đành thôi.

0430 nhìn thấy vậy thì cảm khái nói: “Thiệu Thịnh Hoa đối với đứa con trai Thiệu Tử Dương này thật ra vẫn rất quan tâm, đáng tiếc, Thiệu Tử Dương không chỉ bất hiếu, mà nhìn vào thì biết sau này còn sẽ gây họa cho cha. Chỉ có thể nói, đây cũng là báo ứng cho những toan tính dối trá hơn nửa đời người của Thiệu Thịnh Hoa.”

Sở Phàn không có ý kiến gì.

Thiệu gia luôn phô trương, tuy rằng Sở Phàn ở Thiệu gia căn bản không có địa vị gì, nhưng dù sao cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thiệu Tử Dương, hôn lễ của Sở Phàn và Thiệu Tử Dương vẫn được tổ chức vô cùng xa hoa long trọng, chỉ tính riêng khách quý đã nhiều vô kể.

Cùng ngày còn có rất nhiều phóng viên đến, trên không trung có máy bay không người lái bảo vệ kiêm quay trực tiếp, phát sóng trực tiếp hôn lễ này cho toàn thế giới.

Sở Phàn và Thiệu Tử Dương mặc lễ phục, dưới muôn vàn ánh mắt chú ý cùng nhau bước đi trên thảm đỏ.

Thiệu Tử Dương mặc lễ phục màu đen, trông vô cùng anh tuấn mạnh mẽ, Sở Phàn mặc lễ phục trắng càng tuấn mỹ tự phụ khó tả, giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, không còn chút nào là Sở Phàn keo kiệt yếu đuối ngày xưa.

Thiệu Tử Dương nhìn Sở Phàn, nghĩ đến việc mình tuy không cưới được Nhiếp Minh Hàm, nhưng có thể cưới một người như vậy, tâm tình rất đắc ý.

Ngay cả bà Thiệu cũng bị khí chất của Sở Phàn làm kinh diễm.

Nhiếp Minh Hàm mặc lễ phục đen, khí chất cũng ưu nhã thoát tục, là ánh trăng sáng đã từng của Thiệu Tử Dương và là một trong những phù rể của hắn ta, mức độ thu hút tự nhiên cũng cực cao.

Nhiếp Minh Hàm tự mình cũng ý thức được có không ít người đang chú ý đến mình, anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn Sở Phàn, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, đè nén sự lo lắng và chua xót trong lòng.

Nhiếp Minh Hàm nhìn Sở Phàn và Thiệu Tử Dương bước lên lễ đài, mọi chuyện đều diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi người đều mỉm cười nhìn cặp đôi trai tài trai sắc này, không khí vô cùng hài hòa.

Cho đến khi người chủ hôn nói lời thề hôn nhân và hỏi Sở Phàn có đồng ý kết hôn với Thiệu Tử Dương hay không, Sở Phàn đột nhiên nói: “Không muốn.”

Cả hội trường xôn xao.

Thiệu Tử Dương cũng khó tin nhìn về phía Sở Phàn.

Ngay cả người chủ hôn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, ông chưa từng trải qua chuyện này, nhất thời không biết nên ứng xử thế nào, dừng một chút, thế nhưng do dự hỏi lại một lần.

“Sở, cậu Sở, cậu có đồng ý trở thành vợ của ngài Thiệu, từ nay về sau, dù là lúc thuận lợi hay nghịch cảnh, dù giàu sang hay nghèo hèn, bệnh tật hay khỏe mạnh đều yêu thương, trân trọng nhau, cho đến khi cái chết chia lìa hai người?”

Lần này biểu cảm trên mặt Sở Phàn đã thay đổi, đôi mắt lạnh lùng, nghiến từng chữ nói: “Tôi nói, tôi, không, đồng, ý.”

Tất cả mọi người ở đó đều chấn kinh, nhìn nhau.

Thiệu Thịnh Hoa ngồi trên xe lăn suýt chút nữa nghẹn thở.

Sở Phàn cầm lấy micro, cười lạnh với mọi người, hỏi ngược lại: “Tôi muốn hỏi mọi người ở đây, nếu chồng bạn vì dục vọng cá nhân mà ép bạn từ Alpha biến thành một Omega, ra ngoài nuôi vô số tình nhân còn vọng tưởng bạn nhẫn nhục sinh con cho hắn, bạn có đồng ý gả cho loại cặn bã đó không?”

Vừa dứt lời, trên màn hình huỳnh quang lớn phía sau họ bắt đầu chiếu những bằng chứng phạm tội mà Sở Phàn đã thu thập được của Thiệu Tử Dương.

Thiệu Tử Dương ép cậu biến tính ký hiệp ước, Thiệu Tử Dương dan díu với các loại tình nhân, Thiệu Tử Dương đánh đập tình nhân Omega, những lời lẽ kỳ quái mà Thiệu Tử Dương nói với mẹ hắn ta…

Bà Thiệu tức giận đến đứng bật dậy: “Sở Phàn, cậu đừng có được voi đòi tiên, thân phận của cậu và nhà chúng tôi căn bản là khác nhau một trời một vực, có thể gả vào Thiệu gia là phúc tám đời nhà cậu, đừng có không biết thân phận mình!”

Sở Phàn cười một tiếng: “Biết chứ, thân phận của tôi là người, thân phận của các người là súc sinh, người và súc sinh vốn dĩ cách biệt một trời.”

Vừa nói, trên màn hình chiếu ra những thứ còn kinh khủng hơn, có chuyện Thiệu Thịnh Hoa trước kia tìm tình nhân, có chuyện bà Thiệu mắng Thiệu Thịnh Hoa, thậm chí còn có rất nhiều lỗ hổng tài chính trong tập đoàn Thiệu Thị, bằng chứng Thiệu Thịnh Hoa hãm hại đối tác rồi giả vờ giúp đỡ trước đây…

Nhiếp Xa Sinh khi nhìn thấy thì hoàn toàn ngây người.

Khách khứa ở đó đều xì xào bàn tán, mỗi người một vẻ mặt, có người giống Nhiếp Xa Sinh là kinh ngạc phẫn nộ vì bị lừa gạt, có người hả hê, có người đã sớm đoán được nên tỏ vẻ hả lòng hả dạ…

Bà Thiệu thét lên bén nhọn: “Còn ngơ ra đó làm gì, tắt đi! Tắt hết đi! Cấm chụp ảnh!”

Nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào.

Bà Thiệu lúc này mới nhận ra, trước đó Sở Phàn đã mua chuộc giới truyền thông và một số nhân viên liên quan để khống chế hiện trường, nhưng, với thân phận của cậu thì làm sao có thể làm được chuyện này?!

Rốt cuộc là ai, là ai đã giúp Sở Phàn!

“Sở Phàn! Đồ tiện nhân!” Thiệu Tử Dương đột nhiên tức đến hộc máu gầm lên một tiếng, trực tiếp cầm lấy chiếc ghế bên cạnh định đánh Sở Phàn, Sở Phàn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiệu Tử Dương, đang định phản kháng thì một bóng người lao tới bảo vệ cậu.

Khi Sở Phàn kịp phản ứng thì chiếc ghế của Thiệu Tử Dương đã đập vào đầu Nhiếp Minh Hàm.

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm, sững sờ.

Nhiếp Minh Hàm bị chiếc ghế đập trúng đầu thì hoa mắt chóng mặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố chịu đau, lạnh lùng trừng mắt Thiệu Tử Dương: “Không được động vào em ấy!”

Trên đầu Nhiếp Minh Hàm bị rách một đường, máu tươi từ khuôn mặt tuấn tú của anh chậm rãi chảy xuống, cùng với chiếc kính vỡ tan, lúc này trông anh vô cùng chật vật, nhưng lại lộ ra một tia cố chấp và sắc bén, điều mà Nhiếp Minh Hàm ưu nhã thường ngày tuyệt đối không có.

Thiệu Tử Dương khó tin nhìn Nhiếp Minh Hàm đang che chắn cho Sở Phàn.

“Nhiếp Minh Hàm!” Sở Phàn hét lên một tiếng.

Nhiếp Minh Hàm nghe thấy tiếng của Sở Phàn thì quay đầu lại, nhìn hốc mắt đỏ hoe của Sở Phàn, lúc này mới trở nên ôn nhu trở lại, cố gắng cười với Sở Phàn: “Anh không sao, đừng lo lắng.”

Sở Phàn nhìn Nhiếp Minh Hàm thân hình có chút lung lay, vội vàng ôm lấy anh, trên người cậu hiện tại không có điện thoại, quát lớn: “Tài xế đâu! Mau gọi người đến, đưa anh ấy đến bệnh viện!”

Vợ chồng Nhiếp Xa Sinh vừa mới vì một loạt sự thật mà quá mức kinh sợ, giờ phút này cũng phản ứng lại, khó được hiện ra vẻ hoảng sợ, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hỗ trợ liên lạc tài xế.

Sở Phàn ôm Nhiếp Minh Hàm, che vết thương cho anh, trong lòng đau nhói, hít một hơi thật sâu.

Cái tên ngốc này, tại sao! Tại sao đã hứa là sẽ đứng yên rồi, mà vẫn cứ vào lúc này theo bản năng đứng ra bảo vệ cậu! Rõ ràng cậu có hệ thống bàn tay vàng hoàn toàn có thể ứng phó!

Phóng viên thấy Nhiếp Minh Hàm thì càng thêm ồn ào, xúm lại, nhao nhao hỏi đủ loại vấn đề, đèn flash nháy liên tục không ngừng.

“Các người, các người bắt đầu từ khi nào?” Thiệu Tử Dương trợn mắt, lùi lại một bước, không thể nào nghĩ ra hai người kia lại ở cùng nhau, rõ ràng trước đó hai người dù gặp mặt cũng tỏ vẻ không thân thiết.

“Từ rất lâu trước đây, khi Sở Phàn còn ở bệnh viện.” Nhiếp Minh Hàm cũng không định giấu giếm, anh thẳng thắn thừa nhận quan hệ với Sở Phàn, không thèm để ý người dưới đài lúc này đang nhìn anh như thế nào.

“Tôi không tin! Tôi không tin!” Thiệu Tử Dương cảm thấy một trận sỉ nhục và bi phẫn thấu tim, hắn không nói nên lời lúc này mình rốt cuộc để ý Nhiếp Minh Hàm, hay là để ý Sở Phàn, hoặc chỉ là để ý đến tình cảnh của mình sau này.

Nhiếp Minh Hàm thấy vậy thì khẽ giơ tay lên, Sở Phàn hiểu ý, trực tiếp giúp anh kéo chiếc vòng cổ ra khỏi cổ áo, sau đó cũng tự lấy vòng cổ của mình ra.

Thiệu Tử Dương nhìn Nhiếp Minh Hàm và Sở Phàn cùng nhau lấy ra vòng cổ tình nhân từ cổ áo, lễ phục của họ vốn dĩ trông đã rất hợp nhau, nhìn như vậy thì quả thực họ mới giống như cặp đôi tân lang của ngày hôm nay.

Nhiếp Minh Hàm cố gắng giữ vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh tin chưa?”

“Nhiếp Minh Hàm!” Thiệu Tử Dương đỏ mắt, rất nhiều chuyện đột nhiên có lời giải đáp.

Hắn ta phẫn hận đến cực điểm, hét lớn một tiếng, nhặt chiếc ghế định tiếp tục đánh Nhiếp Minh Hàm, Sở Phàn che chắn cho Nhiếp Minh Hàm, vậy mà một tay nắm lấy chiếc ghế mà Thiệu Tử Dương vừa giơ lên.

Thiệu Tử Dương nhất thời không thể động đậy.

Hắn nhìn Sở Phàn, không thể ngờ người luôn trông nhu nhược vô hại này lại có sức lực lớn như vậy, giờ phút này đôi mắt luôn ôn nhu vô hại nhu nhược đáng thương kia trông cũng vô cùng hung ác sắc bén, Thiệu Tử Dương thậm chí bị ánh mắt đó làm cho kinh sợ.

Ngay khoảnh khắc Thiệu Tử Dương bị kinh sợ, Sở Phàn hung hăng đạp một cước vào Thiệu Tử Dương, Thiệu Tử Dương bất ngờ bị đá ngã ngồi xuống đất, cú đá của Sở Phàn trúng vào chỗ hiểm, lại rất mạnh, Thiệu Tử Dương bị đá đến mức nôn cả dịch dạ dày.

Sở Phàn đỡ Nhiếp Minh Hàm sang một bên, mắt đỏ hoe từng bước đi tới, nhặt chiếc ghế lên, định hung hăng đập vào Thiệu Tử Dương.

Thiệu Tử Dương nhìn đôi mắt đỏ ngầu hung ác của cậu, vậy mà có cảm giác mình sẽ bị đập chết ngay lúc này.

Những vệ sĩ vốn đã bị Nhiếp Minh Hàm mua chuộc thấy cảnh này đều hoảng sợ, đứng im bất động ở gần đó, không biết có nên ngăn cản hay không.

“Sở Phàn!” Nhiếp Minh Hàm sợ Sở Phàn làm liều, gọi cậu lại.

Sở Phàn cuối cùng cắn môi, quẳng chiếc ghế xuống đất.

Mặt Thiệu Tử Dương bị những mảnh vỡ văng ra làm xước hai đường, run rẩy.

Sở Phàn lạnh lùng nhìn hắn ta, khinh miệt nói: “Thiệu Tử Dương, chúng tôi và loại súc sinh như anh, rốt cuộc là không giống nhau.”

Thấy tài xế lái xe đến, cậu trực tiếp quay người bước đi, đỡ Nhiếp Minh Hàm vào xe.

Phóng viên còn muốn phỏng vấn họ, Sở Phàn vừa đỡ Nhiếp Minh Hàm vừa nói với các phóng viên: “Trước tiên hãy đi phỏng vấn ba người cực phẩm của Thiệu gia đi, nếu không sau này sẽ không có nhiều cơ hội như vậy đâu, chuyện của chúng tôi, sau này sẽ tự nói rõ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /53 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Moba: Liên Minh - Ngả Bài, Ta Thực Sự Đồ Ăn (Moba: Than Bài Liễu, Ngã Chân Đích Ngận Thái) - Moba:

Copyright © 2022 - MTruyện.net