Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật ra từ cổng trường đến ký túc xá của cô khá xa, dọc theo đường đi sẽ gặp không ít sinh viên.
Tả Khuyết vô cùng thảnh thơi mà đi một đường với cô, mặc kệ những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Nhưng Đồng Vận lại không thể bình tĩnh được như vậy, tốc độ di chuyển cô dần nhanh hơn một chút.
Tả Khuyết kéo mũ cô lại, "Đi nhanh như vậy làm gì? Vú của cô lắc lư không đau sao?"
"?!" Đồng Vận kinh ngạc, cô vừa thẹn vừa bực mà trừng mắt với Tả Khuyết, "Anh, đầu óc anh không chứa cái gì đàng hoàng sao..."
Tả Khuyết buông lỏng tay, quay đầu đi chỗ khác, ngượng ngùng nói: "Là do nó quá lớn, không phải tôi cố ý nhìn... Tôi chỉ là muốn cảnh báo cho cô biết thôi, cô đừng nghĩ nhiều."
Đồng Vận thấy lỗ tai của anh đỏ ửng.
Huyết sắc lan tràn xuống cổ, vẻ mặt bẽn lẽn, thẹn thùng rất mê người.
Cô bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.
Thiếu nội y che đậy mà đi ra bên ngoài khiến cô có loại ảo giác như mình đang khỏa thân.
Thân thể so với bình thường cũng mẫn cảm hơn, chỉ mới có một chút kích thích như vậy mà cơ thể cô đã nổi lên phản ứng.
Tỷ như lúc anh chỉ vô tình đụng vào, hai đầu v* cô liền đứng thẳng.
Lại tỷ như lúc anh nói câu kia, nơi riêng tư của cô đã nổi lên một cổ ngứa ngáy, bắt đầu chảy ra d*m thủy.
Tưởng tượng đến việc d*m thủy sẽ làm ướt quần mà anh đã mặc qua khiến thân thể của cô càng hưng phấn hơn.
Nhưng cô lại cảm thấy rất thẹn khi đối mặt trực tiếp với tính dục, có chút bực bội nói: "Còn không mau đi nhanh lên, không chừng những nhóm chị em nhớ thương anh sẽ xông vào ăn anh mất đó."
Cô lớn tiếng nói, sợ những người xung quanh hiểu lầm bọn họ ở bên nhau.
Nhưng Tả Khuyết chẳng hề để ý: "Không sao cả, tôi có tấm chắn."
"Cái gì tấm chắn?"
"Cô đó ~"
"Anh lại muốn hố tôi!" Đồng Vận lạnh lùng nói.
Tả Khuyết cười khẽ: "Tôi hố cô khi nào chứ? Hai chúng ta không thù không oán nha, cô đừng có làm không khí trở nên giương cung bạt kiếm, biết không?"
Hai người dừng chân ở dưới ký túc xá.
Đồng Vận đang định nói lời cảm ơn và tạm biệt với Tả Khuyết thì anh lại đột nhiên mở miệng trước: "Trải qua khoảng thời gian ở chung, tôi phát hiện ra cô rất hợp với gu của tôi."
Gu, gu của anh?! Đồng Vận đột nhiên mặt đỏ tim đập. Cô hết sức tò mò sao anh lại có thể bình tĩnh mà nói ra câu khiến người ta suy nghĩ miên man bất định như vậy?
"Cho nên, tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể...tiến thêm một bước hay không?" Anh hỏi.
Đồng Vận lặng lẽ ngước mặt nhìn Tả Khuyết.
Anh chớp chớp mắt, con ngươi lấp lánh kia tựa như có thể câu mất hồn cô.
Trong nháy mắt trái tim cô đã hòa tan.
"Có thể." Đồng Vận đáp.
Tả Khuyết nhoẻn miệng cười, "Được, từ giờ trở đi chúng ta chính là bạn bè."
"Cái gì?" Đồng Vận trợn tròn mắt. Cô là đang nghe nhầm sao!
Anh móc di động ra, nghịch ngợm nói, "Tôi thêm WeChat của cô, cô đồng ý đi."
Đồng Vận còn đang ngây ngốc.
Tả Khuyết cầm di động vẫy vẫy trước mặt cô, "Đây là lần đầu tiên tôi chủ động thêm WeChat của nữ sinh nha, cô sẽ không lạnh lùng hơn tôi, không cho người ta thêm đi?"
Đồng Vận hoàn hồn, cô đồng ý thêm bạn tốt với Tả Khuyết, "Anh lạnh lùng chỗ nào chứ?"
Rõ ràng là thẳng nam sắt thép không biết điều!
Tả Khuyết có chút buồn rầu: "Tôi cũng không biết, những người khác đều nói tôi như vậy."
Cô liếc mắt nhìn anh một cái.
Lúc mới gặp, anh chỉ an tĩnh lẳng lặng ngồi chơi di động, đích xác có chút cảm giác xa cách, vừa nhìn liền biết đây là một đại soái ca cao lãnh cấm dục.
Nhưng một khi mở miệng thì hình tượng nam thần liền vỡ tan tành.
Lúc này đã gần tới thời gian đóng cổng, dì quản lý ký túc xá ra ngoài kêu các nữ sinh trở về.
Những nữ sinh đó lưu luyến không rời mà tạm biệt với bạn trai.
Đồng Vận cũng thu hồi tầm mắt, "Tôi về trước đây."
"Ừ" anh gật đầu, giọng nói ôn tồn, trầm thấp dễ nghe, "Ngủ ngon, tiểu ngốc bức."
"..." Đồng Vận không thể chậm trễ nữa mà vẫy vẫy tay, "Ngủ ngon, Thiết Hàm Hàm*."
*Thiết Hàm Hàm: nghĩa của từ này ở ngoại truyện tác giả sẽ giải thích sau nhaa ~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");