Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Wow, cơ bụng này đẹp ghê nha..." Âm thanh của bạn cùng phòng đột nhiên từ đỉnh đầu rơi xuống.
Đồng Vận cả kinh, vội úp điện thoại lên mặt bàn, "Hình trên mạng thôi."
Bạn cùng phòng cười cười, huých nhẹ vào bả vai cô, "Chia sẻ cho chị em với ~"
"Cậu muốn xem thì lên mạng tìm... Cả đống hình ở trên đó ~"
"Được thôi ~ giờ tớ đi ăn cơm, cậu có muốn đi chung không?"
Đồng Vận nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rồi, "Tớ sẽ đi sau."
Bạn cùng phòng vừa rời khỏi, Đồng Vận gấp không chờ nổi mà cầm lấy di động, tiếp tục nhìn "Thiết Hàm Hàm".
Thiết Hàm Hàm: [ Vừa lúc đang ở phòng tập thể thao... Tôi luyện lâu lắm mới được như vậy đó. ]
Anh lại gửi tới một tấm ảnh, là lúc anh đang học thể dục hồi năm nhất.
Khi đó dáng người anh gầy hơn hiện tại, đồng phục mặc trên người hơi rộng.
Nhưng khuôn mặt vẫn rất đẹp, ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Thiết Hàm Hàm: [ Sao lại im lặng vậy? Đang bận sao? ]
Thiết Hàm Hàm: [ Bò viên, bắp bò, tôm, hiện tại tôi tương đối thèm mấy thứ này. ]
Thiết Hàm Hàm: [ Chìa khóa dự phòng ở dưới thảm trước cửa, hai người đến thì cứ trực tiếp đi vào. ]
Đồng Vận lại nhìn nhìn hai tấm hình kia, cô do dự một lúc, cuối cùng cũng tải xuống rồi mới xuống lầu ăn cơm trưa.
Đêm đó, bốn người bọn họ ở nhà Tả Khuyết ăn lẩu vô cùng náo nhiệt.
Khi Tả Khuyết đưa Đồng Vận về, kỳ thật lúc đó cô cũng có chút tiếc nuối, nghĩ thầm: Làm sao để sau này có thể cùng anh tổ chức những buổi vui chơi như thế này?
Kết quả, ngày hôm sau, anh gửi tin nhắn tới.
Thiết Hàm Hàm: [ Tối hôm qua đã ăn món tôi thích rồi, vậy tối nay cô muốn ăn cái gì? ]
Âm Đều: [ Sushi. ]
Thiết Hàm Hàm: [ (👌) gần trường cũng có một tiệm bán sushi không tệ lắm. ]
Từ đó về sau, bốn người bọn họ thành lập nhóm chat "Người Cơm Khô" rồi thường hay hẹn nhau ăn cơm, nhưng dần dần sau này liền biến thành hai người là Đồng Vận cùng Tả Khuyết.
Chìa khóa dự phòng mà Tả Khuyết giấu dưới thảm cũng dần dần chuyển thành chìa khóa riêng cho Đồng Vận sử dụng.
Tin đồn về mối quan hệ giữa bọn họ cũng đã ồn ào huyên náo khắp trường.
Nhưng hai người lại không có ý định làm sáng tỏ.
Nói ra cũng ngại nhưng quả thật là Đồng Vận rất hưởng thụ cảm giác ái muội này với Tả Khuyết.
Hôm nay, anh lại hẹn cô đi ăn cơm.
Âm Đều: [ Tối nay tôi phải dạy phụ đạo giúp bạn nên không rảnh bồi anh ăn cơm. ]
Thiết Hàm Hàm: [ Chúng ta có thể đi ăn khuya. ]
Âm Đều: [OK]
Thiết Hàm Hàm: [ Gửi địa chỉ đi, tôi đến đón cô. ]
Vì thế Đồng Vận đem địa chỉ chỗ phụ đạo gửi qua.
Xong khi dạy xong, Đồng Vận liền xuống lầu.
Đông chí đã gần tới, một luồng không khí lạnh mãnh liệt kéo đến.
Đồng Vận chà xát hai tay đã đông cứng, cô móc di động đang rung từ trong túi ra, là mẹ cô gọi tới, hỏi cô chừng nào gửi tiền hiếu kính cho bà.
Nhà Đồng Vận nằm ở một huyện thành nhỏ sâu trong núi.
Mà điều đặc sắc nhất ở cái huyện thành này chính là "Trọng nam khinh nữ" và "Lễ hỏi giá trên trời".
Nếu không phải mẹ cô mang thai lần hai là con trai thì có lẽ Đồng Vận đã có biết bao nhiêu là em gái.
Nhưng một người em trai nhỏ hơn cô một tuổi này cũng đã đủ phiền toái rồi.
Em trai cô sau khi tốt nghiệp cao trung liền nói muốn trở thành game thủ.
Vốn dĩ gia đình đã khó khăn nhưng vẫn ráng chịu vất vả đưa cho nó một số tiền.
Kết quả là thằng nhóc này không những không được chọn vào câu lạc bộ mà còn ngày ngày lưu luyến thành phố lớn, ăn chơi xa hoa truỵ lạc, thẳng đến khi tiêu hết tiền, mới liên hệ lại với người trong nhà.
Đồng Vận có thể học đại học là do cô cầu xin rất lâu mới được.
Lý do mà Đồng Vận nói ra để khiến ba mẹ cho cô học đại học cũng rất buồn cười ——
Cô nói, cô sẽ tự mình kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt, không tiêu một đồng nào của gia đình; còn nói muốn ở đại học tìm một kẻ có tiền rồi gả đi, dùng tiền lễ hỏi của đối phương đưa để cho em trai cưới vợ.
Lúc ấy, ba mẹ còn khen cô là hiếu thuận.
Thật là châm chọc.
Từ sau khi cô tốt nghiệp cao trung đến nay vẫn luôn chăm chỉ kiếm tiền.
Mà toàn bộ số tiền đó, ngoài trừ dùng để trả học phí và sinh hoạt, thì cơ bản đều bị người trong nhà lấy đi hết.
Đồng Vận không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thoát khỏi loại phong tục đáng chết này, nhưng là, chỉ có người từng trải mới biết được cái huyện thành nhỏ bé đó đáng sợ và vô nhân tính đến mức nào.
Nếu cô dám nói ra dù chỉ là một câu phản kháng thì cả huyện thành, mỗi người một ngụm nước bọt là đủ để dìm chết cô.
Đồng Vận vừa gửi tiền cho mẹ xong, ngẩng đầu lên liền thấy Tả Khuyết đang dựa nửa người vào chiếc BMW màu xanh đen dưới ánh đèn nhạt bên đường, ánh mắt anh từ di động dời sang, nhìn về phía cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");