Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi xong việc, Đồng Vận yếu ớt gục trên giường như một chiếc khăn nhăn nhún không vắt ra được một giọt nước.
Kim chủ baba lấy khăn nóng giúp cô lau cơ thể.
Đồng Vận để anh tùy ý đùa nghịch. Sau khi bình tâm trở lại, mới khịt mũi nói đùa:
"Nói một câu nghe hơi kỳ lạ nhưng mỗi lần cùng anh lên giường, em đều sẽ nhớ tới bạn trai cũ. Nhưng mà hai người rõ ràng không giống nhau, anh ta rất ngoan, lại rất ngây thơ, không giống anh, vừa hoang dã vừa đa dạng."
Kim chủ ba ba ném khăn lông sang một bên, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa rồi lên giường, khẽ cười nói:
"Tôi đây cũng nói một câu hơi kỳ lạ. Mỗi lần cùng em làm tình, tôi đều sẽ nhớ tới bạch nguyệt quang. Nhưng cô ấy không dâm đãng như em, cũng sẽ không bò lên giường người khác."
"Bạch nguyệt quang?" Đồng Vận vui vẻ hỏi, "Là người phụ nữ xinh đẹp đã lừa anh sao?"
Anh bình thản trả lời "Ừ"
"Em không phải là thế thân cho bạch nguyệt quang của anh đó chứ? Anh đừng có đem tức giận với cô ấy xả lên người em nha ~?"
"Đầu óc cô nghĩ hay thật đó, không ai có thể thay thế được cô ấy hết."
Đồng Vận kéo chăn lên che đi bả vai trần trụi, "Si tình như vậy thì có gì tốt chứ?"
"Không có gì tốt hết" Anh nói một cách thờ ơ rồi trở mình, giường khẽ rung.
Không có gì tốt.
Rốt cuộc là anh có bao nhiêu không tốt?
Hốc mắt Đồng Vận đau xót, nước mắt lại tràn ra.
Cô ngửa đầu lên, trong lòng thầm đếm đếm muốn dời lực chú ý đi, kìm nén những giọt nước mắt.
Thật lâu sau cô mới nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước anh xuất ngoại, là đến nước nào?"
Anh nói tên một nơi.
Đồng Vận vừa nghe xong trái tim lại nhói lên, hỏi tiếp: "Đi đến nơi đó làm cái gì?"
"Học dán màng trinh."
"..." Cô cười, "Không phải anh nói sẽ không dán màng sao?"
"Làm gì có ai quy định học gì thì phải làm đó đâu chứ? Tôi chỉ học cho có, không được sao?"
Đồng Vận cười ha ha, nước mắt lại rơi xuống vài giọt, "Thật ra em cũng đã từng qua đó hơn một tháng..."
Cô nói xong thì kim chủ ba ba lại lặng im trong chốc lát, sau đó mới giương giọng hỏi: "Đến nơi đó làm gì?"
"Tìm một người... Nhưng không tìm được."
"Tìm ai?"
"Bạn trai cũ, em muốn xin lỗi anh ấy..." Đồng Vận đã mỏi mệt vô cùng, dần dần thiếp đi.
Khi tỉnh lại, chỗ nằm bên cạnh cô vẫn trống rỗng.
Hiện tại còn sớm nên Đồng Vận nằm trên giường một lát rồi mới đứng dậy rửa mặt.
Khi cầm lấy túi xách trên tủ đầu giường thì ánh bạc lấp lánh của một cây kim khâu mỏng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Đồng Vần cầm cái kim khâu kia lên, chụp một tấm gửi qua WeChat cho kim chủ baba.
Âm Đều: [ Biết rồi nha ~ anh không phải là học dán màng, mà là học sửa ống quần cùng khóa kéo. ]
Đồng Vận tìm một tờ giấy, gói cái kim khâu đó lại rồi mở ngăn kéo tủi đầu giường ra, màu sắc rực rỡ của những cái bao cao su đập vào mắt.
Cô không tin kim chủ ba ba là loại người sẽ làm những việc như khâu vá, cho nên, cái kim này...
Cô nheo mắt, bỏ cái kim đã gói giấy vào tủ rồi, xoay người ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Kim chủ ba ba trả lời nhanh hơn so với tưởng tượng của cô.
...:[ Cái kim này chính là cái năm đó Dung ma ma dùng để đâm Tử Vi, tôi vất vả lắm mới cướp được đó. ]
Âm Đều: [... ]
Kim chủ ba ba cũng thật biết diễn.
Đồng Vận mở ứng dụng đặt xe, cài kỹ dây an toàn rồi mới trả lời lại: [ Muốn em sinh con... không phải là chuyện chỉ cần 250 vạn là giải quyết được đâu. ]
...:[ Vậy cô muốn cái gì? ]
Âm Đều: [ Ít nhất cũng phải là đống biệt thự sát bờ biển của anh nha ~ ]
...:[ Xác xuất mang thai khi sử dụng áo mưa là 2%, nếu cô có thể, tôi sẽ cho cô toàn bộ tài sản của tôi. (🙂) ]
Đồng Vận mỉm cười, trên đường đi ghé vào tiệm thuốc mua hai que thử thai.
Nhưng mà toàn bộ tài sản của kim chủ baba đã không tới được tay cô.
Bởi vì buổi sáng hôm sau thức dậy, bà dì của cô tới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");