Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng
  3. Chương 15: Chương 15
Trước /16 Sau

Bạch Nguyệt Quang Của Cậu Ấy… Là Cơm Chiên Trứng

Chương 15: Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người đàn ông lớn lên trong nền giáo dục tinh anh kia đã lần đầu tiên nổi loạn trong đời. Anh ta quỳ suốt một ngày một đêm trong sân, bất chấp sự phản đối của gia đình, chỉ để cưới An Tiêu Nhã làm vợ.

Câu chuyện kết thúc một cách lãng mạn và tốt đẹp… Hoàng tử và cô bé lọ lem sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng vì sao tất cả truyện tình yêu đều kết thúc khi nam nữ chính kết hôn?

Bởi vì sau khi kết hôn, cuộc sống đã biến thành một bộ phim gia đình đầy mâu thuẫn.

An Tiêu Nhã mất đến tám năm mới nhận ra điều đó.

Mười năm làm vợ hiền mẹ đảm, sự tự do từng ở dưới chân bà ấy đã bị giấu vào trong tim.

Lời hứa hẹn trước khi kết hôn về những chuyến du lịch hai lần một năm đã trở thành một điều xa xỉ, khi mà Cố Hi Quang ngày càng bận rộn, còn bà ấy phải chăm lo cho con cái.

Khát vọng tự do và trách nhiệm làm mẹ cùng lúc đè nặng lên bà ấy khiến bà ấy vô cùng đau khổ.

Trong căn biệt thự rộng lớn, ba mẹ chồng không thích bà ấy, Cố Quân Đình phải đi học, Cố Hi Quang thì chẳng thấy bóng dáng đâu, ngay cả một người để tâm sự bà ấy cũng không có.

Buổi tối, khi bà ấy ru Cố Quân Đình ngủ, đứa trẻ nhỏ bỗng vươn tay đặt lên mu bàn tay bà ấy, khẽ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không vui sao?"

An Tiêu Nhã khựng lại, bà ấy xoa đầu con, dịu dàng hỏi: "Sao con lại nghĩ vậy?"

Cố Quân Đình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt bà ấy, nghiêm túc nói: "Con nghe thấy rồi, tim mẹ đang khóc."

Đôi mắt An Tiêu Nhã lập tức đỏ hoe, bà ấy nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, khẽ hỏi: "Quân Quân, mẹ hỏi con nhé. Nếu mẹ muốn đi làm một việc khiến mẹ hạnh phúc nhưng sẽ rất lâu, rất lâu mới có thể gặp con một lần, con có nghĩ mẹ ích kỷ không?"

Cố Quân Đình nằm trong lòng bà ấy, suy nghĩ rất lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn bà, ánh mắt trong veo tràn ngập yêu thương: "Mẹ ơi, con chỉ hy vọng mẹ được vui vẻ."

An Tiêu Nhã ôm chặt lấy đứa con bé nhỏ trong lòng, khóc nức nở.

Sau đó, bà ấy và Cố Hi Quang cãi nhau một trận kịch liệt rồi để lại một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Bà ấy chỉ để lại cho Cố Quân Đình một nụ hôn, cùng lời hứa sẽ về thăm cậu ấy vào ngày sinh nhật mỗi năm.

Khi rời khỏi biệt thự nhà họ Cố, bà ấy chỉ mang theo căn cước công dân, hộ chiếu và một tấm thẻ hướng dẫn viên du lịch đã bạc màu.

Cơn gió tự do ấy, lại một lần nữa trở về với thiên nhiên.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

7

Lần nữa tôi gặp lại Tiểu Quân là sau Tết Nguyên Đán.

"Dì ơi, cho cháu một phần hoành thánh."

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngước nhìn Tiểu Quân, dịu dàng hỏi: "Tiểu Quân đến rồi à, vẫn như cũ hả?"

Cậu ấy cười cười đáp: "Dạ, như cũ ạ."

Tiểu Quân mặc bộ đồ linh vật, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, giữa cơn gió lạnh cắt da của Giang Thành, trên đầu cậu ấy thậm chí còn bốc hơi nóng.

"Tới đây ngồi sưởi ấm một chút đi, ngoài trời lạnh lắm. Cháu vừa khỏi cảm, đừng để bị lại đấy."

"Dạ, dì."

Tiểu Quân đặt chiếc đầu linh vật sang bên cạnh, đôi tay thon dài liên tục lướt trên màn hình điện thoại.

Hoành thánh nấu xong, tôi bưng ra đặt lên bàn trước mặt cậu ấy. Tiểu Quân không để ý nóng, vừa ăn vừa xem tin nhắn trong nhóm chat.

Minh Thành từng nói với tôi, trong kỳ nghỉ đông, Tiểu Quân đi làm thêm đủ kiểu việc, đến khi nhập học lại càng bận rộn hơn. Cậu ấy dạy kèm, giao đồ ăn, phát tờ rơi, trừ những buổi học bắt buộc phải điểm danh, thời gian còn lại đều lao đi làm thêm, bận tối tăm mặt mũi.

Vốn đã gầy sẵn, giờ lại càng ốm đến mức hai má hóp vào.

Nhìn cảnh cậu ấy ngấu nghiến ăn, tôi nhìn sang gương mặt thanh tú của cậu, trong đầu chợt nhớ đến dáng vẻ của Minh Thành lúc mới gặp tôi, cũng gầy nhom như cây sậy, trong lòng không khỏi xót xa.

Tôi chợt lóe lên một ý hay.

Tôi ngồi xuống đối diện, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy ăn. Tiểu Quân phát hiện tôi nhìn mình, có chút ngại ngùng cúi đầu.

"Tiểu Quân này, dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp một tay."

Nghe tôi nói có việc cần nhờ, Tiểu Quân nhanh chóng nhai hai miếng hoành thánh rồi nuốt xuống: "Dì cứ nói ạ, chuyện gì cháu giúp được nhất định sẽ giúp!"

Tôi chỉ ra chiếc xe đẩy nhỏ đang bị bỏ không ngoài cửa tiệm, nói với cậu ấy: "Sau khi nhập học, quán lại đông khách, xe đẩy này để không cũng phí, dì muốn cho thuê lại. Cháu hay đi làm thêm đúng không? Cháu giúp dì hỏi xem có ai muốn thuê không nhé, giá cả dễ thương lượng thôi."

Ánh mắt Tiểu Quân sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ nhận lời: "Không thành vấn đề dì ơi, cứ giao cho cháu!"

Tôi hài lòng gật đầu, xem ra cậu ấy đã hiểu ẩn ý trong lời tôi.

Khu ẩm thực này nằm ngay gần khu đại học, hơn nữa Giang Thành lại là thành phố du lịch nổi tiếng, lượng khách rất đông.

Chỉ cần chịu khó làm ăn, làm giàu thì khó nhưng sống thoải mái không lo cơm áo thì không thành vấn đề.

Một tuần sau, Tiểu Quân thuê lại xe đẩy của tôi với giá một nghìn tệ mỗi tháng.

Nghe Minh Thành kể, cậu ấy đã dành mấy ngày để nghiên cứu thị trường, cuối cùng quyết định bán trà sữa.

Nhờ ngoại hình nổi bật, trà sữa lại ngon nên quầy trà sữa của cậu ấy nhanh chóng nổi như cồn, ngày nào cũng lắc trà đến mức tay run bần bật.

Biết việc kinh doanh của cậu ấy thuận lợi, tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Từ khi bắt đầu mở quán trà sữa, Tiểu Quân vẫn giữ thói quen mỗi tuần ghé tiệm tôi ăn một bát hoành thánh.

Nhìn cậu ấy dần dần đầy đặn hơn, quần áo và giày dép cũng đổi sang loại ấm áp hơn, tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết.

8

Gió đông tan biến, vạn vật hồi sinh, mùa xuân đã đến.

Chàng trai bán trà sữa đẹp trai của Đại học Giang Thành bất ngờ nổi tiếng trên diễn đàn trường.

Gương mặt rạng rỡ, điển trai cùng thái độ ấm áp, lịch sự của cậu ấy khiến vô số nữ sinh thầm thương trộm nhớ, khách quen ở quầy trà sữa ngày một nhiều hơn.

Cuối cùng, Cố Quân Đình cũng hiểu thế nào gọi là "phiền não vì hạnh phúc".

Cậu ấy đi học thì bị người khác chụp lén, bán trà sữa thì vì quá đông khách mà bị quản lý đô thị chú ý.

Không còn cách nào khác, Cố Quân Đình đành phải đẩy xe đi khắp các con phố và hẻm nhỏ gần trường để bán hàng lưu động, tránh bị bắt, nếu không chẳng những mất xe mà còn bị phạt tiền.

Nghe cậu ấy than thở những chuyện này, tôi cười đến mức không khép miệng được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Manh Hệ Đại Lục

Copyright © 2022 - MTruyện.net