Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Em gái ư, Triệu Vân Phi nghĩ đến người đó, có chút ngẩn ngơ, ừ một tiếng, nói: “Chị A Anh, chị cho em địa chỉ của A Thiệu đi, em gửi cho vợ anh ấy ít đồ.”
“Không cần đâu, bên chị sẽ chuẩn bị.” Hứa Anh nói.
“Chị A Anh, chị không coi em như em gái sao, em gửi cho chị dâu và cháu trai tương lai chút đồ, là chút tấm lòng của em.” Triệu Vân Phi nghiêm túc nói.
“Thôi được rồi.” Hứa Anh thấy cô ta khá chân thành, cũng không từ chối nữa.
“Chị A Anh, A Thiệu đã kết hôn rồi, còn anh A Vi thì sao, bây giờ anh ấy có đối tượng chưa?” Nhìn thấy sắp đến cổng đại viện, Triệu Vân Phi không nhịn được hỏi.
“Chưa đâu, cả ngày không phải huấn luyện thì cũng là đi làm nhiệm vụ. Muốn giới thiệu bạn gái cho A Vi nhưng chẳng gặp được người đâu. Chỉ biết qua loa cho xong, nói sau này rồi tính...”
Nói đến đây, Hứa Anh có rất nhiều điều muốn nói.
Trong mắt Triệu Vân Phi thoáng qua một tia vui mừng, thấy Hứa Anh buồn phiền, cô ta đè khóe miệng đang cong lên, an ủi: “Lần trước em đến đơn vị của anh ấy biểu diễn, cũng không thấy anh A Vi đâu, nghe nói anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi, chắc là bận lắm.”
“Bận mấy cũng phải giải quyết vấn đề cá nhân chứ, cứ kéo dài như vậy thì những cô gái tốt đều bị người khác chọn hết. Đợi đến khi A Vi lớn tuổi rồi, các cô gái sẽ chê mất! Tính cách vốn đã cổ hủ vô vị, giống như cái bình đựng nước vậy.”
Nói xong, Hứa Anh có chút chê bai.
“Sao lại thế được, anh A Vi làm việc lớn bảo vệ đất nước, là anh hùng, sao lại chê bai được chứ.” Triệu Vân Phi không nhịn được nói: “Em thấy tính cách anh A Vi khá tốt, chín chắn đĩnh đạc...”
Hứa Anh liếc nhìn Triệu Vân Phi, cười nói: “Vân Phi này, em nhìn ai cũng tốt...”
Triệu Vân Phi nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ là như vậy mà, anh A Vi không phải còn biết gửi đặc sản cho mọi người sao, anh ấy chỉ là không biết nói lời hay, thực ra rất biết quan tâm đến mọi người. Dì Viên chia cho nhà em một ít, em nếm thử rồi, vị rất ngon.”
“Em thích thì chị bảo A Vi lần sau gửi nhiều hơn, chị sẽ mang đến cho em.”
Triệu Vân Phi liên tục xua tay, mặt đỏ bừng nói: “Không cần không cần, anh A Vi đã bận lắm rồi, thôi đừng làm phiền anh ấy nữa.”
“Có gì mà phiền chứ, dì Triệu cũng không ít lần gửi đồ ăn ngon cho nhà chị, hơn nữa A Vi gửi nhiều vốn dĩ là để chia cho mọi người.”
Đi đến cổng đại viện, Hứa Anh nói: “Bọn chi về trước đây, Vân Phi, hôm nào rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Được.” Triệu Vân Phi gật đầu.
Chia tay Triệu Vân Phi, Hứa Anh chọc vào cánh tay của chồng, giọng điệu có chút khó xử: “Anh nói xem cô nhóc Vân Phi này, có phải có ý với A Thiệu không nhỉ?”
Địch An Lương: “?”
Im lặng một lát, anh ta không nhịn được hỏi: “Em nhìn ra thế nào vậy?”
Hứa Anh dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Cô ấy và A Thiệu quen biết từ nhỏ, hồi nhỏ thường chơi với nhau. Vừa biết A Thiệu có con rồi, giọng điệu có chút buồn bã...”
TBC
“Ôi, cô ấy thích ai không thích, lại thích A Thiệu, nếu như trước đây thì cũng khá hợp. Nhưng bây giờ A Thiệu đã có Sương Sương rồi, chỉ có thể xin lỗi cô ấy thôi.”
“Em muốn cô ấy làm em dâu của em, cũng không phải là không có cơ hội.” Địch An Lương lúc này nói một câu.
Hứa Anh nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu hung dữ: “Anh có ý gì vậy?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");