Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngưu Xuân Lệ vẫn ghét bà như trước nhưng không gây ra được tổn thương gì cho Trương Vy. Nhưng vẫn rất chướng mắt, Trương Vy càng ngày càng không muốn chịu đựng nữa.
“Người ta vẫn nói con gái lớn không giữ được, Xuân Lệ cũng không còn nhỏ nữa, có phải cũng nên tìm cho nó một mối nhân duyên không?” Trương Vy nhẹ giọng nói.
Ngưu Đại Thành hỏi: “Em có người nào thích hợp không?”
“Em chọn thì sợ nó không thích, còn tưởng em có ý đồ xấu gì đó.” Trương Vy nhàn nhạt nói: “Hay là anh để tâm hơn một chút đi.”
Ngưu Đại Thành nhìn vợ, giọng dịu xuống: “Em chịu thiệt rồi.”
...
TBC
“Sương Sương, nghe nói mẹ cháu liên lạc với cháu rồi à?”
Cố Sương sửng sốt, hỏi: “Dì ơi, sao dì biết ạ?”
“Ôi, mọi người đều biết rồi, bà mối Triệu gặp bà ngoại cháu, bà ngoại cháu nói với bà ấy.”
“Bà ấy nói mẹ cháu nhớ cháu, giới thiệu cho cháu một nhà tốt lắm! Ngay cả việc Sương Sương cháu có người yêu rồi mà bà ấy cũng không biết, thế gọi là nhớ gì chứ? Theo dì thì anh thanh niên họ Hứa kia tốt lắm, hai đứa cứ yêu nhau đi!”
Người dì kia vừa nói vừa nhìn về phía sau Cố Sương, lại cười nói:
“Anh thanh niên họ Hứa, đến lúc hai đứa thành đôi thì phải mời chúng tôi ăn kẹo mừng đấy nhé!”
Cố Sương quay đầu lại, Hứa Thiệu đã đến bên cạnh cô, đáp lại người dì kia một tiếng “Vâng.”
Người kia cười hì hì đi mất.
Cố Sương nở nụ cười ngọt ngào với anh, anh liếc cô một cái, hỏi: “Em không có gì muốn nói sao?”
Cố Sương lại kéo cánh tay anh, vô tội nói: “Em cũng vừa mới biết thôi, đang định nói với anh đây.”
“Ừ, nói đi.”
Thực ra hôm nay Hứa Thiệu đã nghe được rất nhiều nhưng cùng một chuyện, qua miệng người khác nhau nói ra lại có ý nghĩa khác nhau.
Hứa Thiệu chỉ muốn nghe sự thật từ miệng cô.
“Lần trước em nhận được một lá thư, là người tên Trương Vy gửi đến ấy.” Cố Sương giải thích: “Là mẹ em, bà ấy rời khỏi nhà họ Cố không lâu sau khi em chào đời, sau đó tái giá.”
Hứa Thiệu mím môi, anh đã biết chuyện của cô từ rất sớm, chưa kịp chào đời thì cha đã hy sinh, không lâu sau mẹ cũng bỏ cô mà đi tái giá.
Trước đây anh không có cảm giác gì với chuyện của cô, dù sao trên đời này có biết bao nhiêu chuyện bi thảm.
Hứa Thiệu đã chứng kiến quá nhiều, đặc biệt là những năm gần đây.
Có gia đình ly tán, mất hết tất cả.
Đệ tử hãm hại sư phụ, con cái tố cáo cha mẹ, cùng vô số chuyện điên rồ khác...
Còn Cố Sương được người thân yêu thương như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng bây giờ anh nghe xong, không hiểu sao lại có chút để tâm.
“Bà ấy viết thư đến, nói rất nhiều về nỗi khổ của mình, mong em tha thứ cho bà ấy. Sau đó nói nhớ em, muốn em đến tỉnh thành thăm bà ấy.”
“Bà nội em thấy bà ấy nhiều năm không liên lạc với em, đột nhiên lại làm thế này, không yên tâm lắm. Bà ấy thấy cứ như vậy là tốt rồi, mỗi người sống một nơi, bây giờ em cũng không cần mẹ nữa nên đã không trả lời.”
“Sau đó, bà ngoại em đến.” Cố Sương xòe tay: “Đến để thuyết phục, khuyên em đến tỉnh thành, em không đi, bà ấy liền lấy chuyện hôn sự ra uy h.i.ế.p em, nói giới thiệu cho em một nhà tốt...”
Hứa Thiệu nhíu mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cố Sương cười nhìn anh: “Sau đó thì không có gì nữa. Bà nội đuổi bà ấy đi, trong lòng bà chỉ coi anh là cháu rể, không thèm để ý gì đến nhà tốt gì đó ở tỉnh thành.”
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Thiệu dừng lại trên mặt cô, thản nhiên hỏi: “Còn em thì sao?”
“Em cũng không thèm để ý.” Cố Sương cũng cười tủm tỉm nhìn anh, thuận theo ý anh mà nói: “Em chỉ để ý đến anh thôi.”
Khóe miệng Hứa Thiệu khẽ nhếch lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");