Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Đáng Thương Thụ cảm giác thế giới này giống như một trò cười trào phúng.
Lời hứa hẹn một tháng trước mà cậu vẫn luôn chờ mong giờ đây đang ở trước mắt, thế nhưng hiện tại cậu chỉ có một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Ngày đó, cậu chờ mong điều này biết bao nhiêu, thì bây giờ lại càng sợ hãi bấy nhiêu.
Cậu không cần. Một chút cũng không.
Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn Tra Công đang quỳ trước mặt mình, cố gắng nhẹ giọng từ chối: “Học trường, em đã không còn thích anh.”
Tra Công có chút bối rối, hắn vẫn tưởng rằng chỉ cần mình cúi đầu, xin lỗi đàng hoàng thì Tiểu Đáng Thương Thụ sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Ngữ khí của hắn có hơi dồn dập: “Em đừng tức giận nữa được không? Trước kia đều là lỗi của anh, sau này anh sẽ chỉ thích mình em. Em tin anh một lần nữa được không?:
Tiểu Đáng Thương Thụ bối rối lắc đầu: “Em không có lừa anh, em nói thật đấy.”
Tra Công lại nói: “Em vẫn còn giận anh đúng không?”
Tiểu Đáng Thương Thụ khóc không ra nước mắt: “Không phải.”, sau đó cậu thoáng cúi đầu: “Em đã có người mình thích rồi.”
Tra Công dù sao cũng là Tra Công, ở phương diện tình cảm rất có nghề, dùng tốc độ ánh sáng liên tưởng đến giọng điệu thân thiết của Tiểu Đáng Thương Thụ và Bạch Nguyệt Quang, trong lòng liền cảm giác quái dị.
Tra Công đứng dậy giữ lấy ót của Tiểu Đáng Thương Thụ muốn cúi đầu xuống hôn, Tiểu Đáng Thương Thụ không ngờ rằng Tra Công sẽ làm loại chuyện này, nhất thời tay chân luống cuống, Tiểu Đáng Thương Thụ vừa đẩy Tra Công vừa nghiêng đầu, Tra Công nắm lấy cằm của cậu, Tiểu Đáng Thương Thụ không chịu nổi hừ hừ thành tiếng, sau đó vung tay của hắn ra, lớn tiếng cầu cứu: “Anh Nam!”
Bạch Nguyệt Quang từ phòng bếp vọt ra nhanh như chớp, đẩy mạnh Tra Công ra, sau đó kéo Tiểu Đáng Thương Thụ về phía mình, anh nhìn về phía Tra Công: “Tống Viễn, cậu muốn làm gì?”
Tra Công cười thảm: “Mẹ nó anh còn hỏi tôi muốn làm gì? Các người xem tôi là thằng đần đúng không?”
Ánh mắt của Bạch Nguyệt Quang chợt lạnh xuống, âm thanh cũng mang vài phần khí lạnh: “Cậu đừng quên rằng cậu và em ấy đã chia tay rồi.”
Tra Công muốn tiến lên nắm tay của Tiểu Đáng Thương Thụ, mới phát hiện cằm của cậu vừa rồi bị hắn nắm đến đỏ tấy, hắn vừa di chuyển thì Tiểu Đáng Thương Thụ cũng nhanh chóng trốn ra sau lưng của Bạch Nguyệt Quang, anh cảm giác được động tác của cậu nên đưa tay nắm chặt lấy tay cậu.
Tra Công cao giọng: “Mẹ nó, anh xem tôi là thằng đần đúng không?” nói xong liền giương quyền muốn đánh Bạch Nguyệt Quang.
Bạch Nguyệt Quang gắt gao khống chế cổ tay của hắn, trầm giọng nói: “Tôi vốn không muốn đánh cậu, mẹ nó nhưng cậu thật sự là một thằng đần độn, dùng não nghĩ rõ ràng đi được không? Hai người đã chia tay rồi, cậu ấy bây giờ có ra sao cũng không liên quan gì đến cậu.”
Tra Công hơi mờ mịt nhìn anh, Bạch Nguyệt Quang nở nụ cười châm chọc: “Tôi tưởng cậu chỉ có tật lăng nhăng, hiện tại mới biết mẹ nó cậu còn học thói cưỡng bức người khác? Cút đi!”
Tra Công cũng kinh ngạc với hành động bộc phát của mình, hắn chỉ lăng nhăng, hắn vốn không phải người xấu, hắn không nghĩ đến bản thân sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn thấy cằm của Tiểu Đáng Thương Thụ hồng hồng. Hắn cảm thấy cậu sẽ không tha thứ cho hắn nữa, huống hồ bản thân hắn còn làm cho cục diện lâm vào tình trạng xấu hổ như thế.
Tiểu Đáng Thương Thụ đi ra từ sau lưng của Bạch Nguyệt Quang, dùng giọng nói rất nhỏ nhưng lại rất kiên quyết: “Học trưởng, anh về đi. Chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi.”
Tra Công như người mất hồn không biết đã ra khỏi cửa nhà Bạch Nguyệt Quang bằng cách nào.
Bạch Nguyệt Quang nhìn bàn tay đang nắm lấy mình của Tiểu Đáng Thương Thụ hơi run rẩy, anh nghiêng người ôm chặt cậu vào lòng, Tiểu Đáng Thương Thụ áp mặt lên vai anh: “Anh Nam, sao em lại muốn khóc thế này.”
Nói xong liền nhẹ giọng cười một tiếng: “Sao lại như thế nhỉ?”
Tay Bạch Nguyệt Quang đặt ở lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve, không nói lời nào, anh cũng không biết phải làm gì để an ủi cậu.
Giọng Tiểu Đáng Thương Thụ hơi nghẹn ngào: “Lần trước em đã nói rằng mình không còn thích anh ta nữa.”
Bạch Nguyệt Quang cảm giác tim hơi nhói lên: “Vậy em vẫn còn thích tên đó sao?”
Tiểu Đáng Thương Thụ ôm chặt eo của Bạch Nguyệt Quang: “Không còn, nhưng tại sao anh ta còn đến tìm em làm gì chứ.”
Bạch Nguyệt Quang nghiêng đầu hôn lên trán cậu: “Không thích anh ta, thích anh được không?”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Ah?” một tiếng.
Bạch Nguyệt Quang hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhẹ nhàng hôn lên môi của Tiểu Đáng Thương Thụ.
Đây là một nụ hôn mang ý nghĩa nghiêm túc, dù cho chỉ là một cái hôn lướt qua, nhưng cũng đã khiến Tiểu Đáng Thương Thụ mềm nhũn.
Sau khi kết thúc cái hôn, Bạch Nguyệt Quang nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thích anh được không? Anh thật sự rất thích em.”
Tiểu Đáng Thương Thụ ôm chầm lấy Bạch Nguyệt Quang: “Được. Thích anh.”
Sau đó khóe miệng không kiềm được giương lên: “Làm sao đây, bây giờ em muốn khóc thật rồi này.”
Tiểu Đáng Thương Thụ đẩy anh cùng mình ngã xuống sô pha, sau đó vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng, vùi đầu vào trong ngực anh.
Bạch Nguyệt Quang nhìn tư thế như đang làm nũng này, dịu dàng đưa tay vuốt ve lưng cậu.
Giọng nói rầu rĩ của Tiểu Đáng Thương Thụ từ trong ngực phát ra: “Anh ta có phải cũng gọi anh là ‘anh Nam’ hay không.”
Bạch Nguyệt Quang cười hỏi: “Đúng vậy, em có muốn sửa lại hay không.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cọ cọ trước ngực anh: “Sửa thành cái gì bây giờ đây?”
Bạch Nguyệt Quang cười: “Em thích là được.”
Tiểu Đáng Thương Thụ hai mắt đầy sương vươn đến gần trước mặt Bạch Nguyệt Quang, nhẹ nhàng cắn một cái lên cằm anh: “Anh Nam Nam.”
Bạch Nguyệt Quang cúi đầu hôn xuống hai tai đỏ bừng của Tiểu Đáng Thương Thụ, sau đó cười nói: “Được.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Anh Nam Nam?”
Bạch Nguyệt Quáng: “Anh ở đây. Cho dù là hiện tại hay tương lai, anh vẫn luôn ở đây.”
HOÀN