Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ký chủ, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng." Hệ thống nói: "Bước nhảy thời gian đã chấm dứt, hiện tại là năm 2016."
Năm 2016...
Động tác của hệ thống quá nhanh, nếu đã là năm 2016... Như vậy 10 năm đã trôi qua kể từ khi mình đưa bạn nhỏ Diệp Khinh về nhà.
Lý Việt Bạch mơ mơ màng màng duỗi người, bốn phía mềm mại, chăn gối tràn ngập hương vị của ánh mặt trời, thật thoải mái, nếu không sai, hẳn là mình đang nằm trên giường mình, thời gian... chắc là sáng sớm? Hai mắt vẫn chưa mở, lại có thể cảm nhận được ánh sáng mặt trời.
Trên lưng bỗng nặng hơn, một đôi tay bỗng nhiên ôm lấy hắn.
!!!
Lý Việt Bạch chưa từng có thể nghiệm kích thích như vậy, lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật nói chưa từng, thì cũng không hẳn. Trong thế giới tu chân Côn Luân tiên sơn, Ngọc Thiên Cơ cũng thường xuyên mặt dày mày dạn dán lấy mình như vậy, nhưng hiện tại... Rõ ràng là mình đang ở trên chiếc giường quen thuộc ở nhà, như thế nào lại...
Chưa đợi hắn phản ứng lại, người bên cạnh được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ôm chặt mình vào trong lồng ngực, còn thỏa mãn chép chép miệng ngay bên tai mình, hình như vẫn còn đắm chìm trong mộng đẹp chưa tỉnh.
Chưa tỉnh ngủ đã biết trêu chọc người ta?
Lý Việt Bạch không biết phải nói gì.
Hắn nỗ lực mở mắt, thụy nhan phóng đại hiện lên rõ ràng trước mắt.
Làn da trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ đẹp đẽ, tóc đen hơi xoăn, lông mi thật dài.
Thật là đẹp mắt.
Lý Việt Bạch đã quên chuyện đối phương mới sáng đã giở trò lưu manh, nhịn không được nghiêm túc ngắm nhìn.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể loáng thoáng nhìn ra --- Diệp Khinh tuổi 23 tổng hợp diện mạo của 6 lần xuyên trước, vẻ anh tuấn của Diệp Thanh, sự ngọt ngào đáng yêu của Cesare, khóe miệng cong cong của Ngọc Thiên Cơ...
Có chút ngốc.
Lý Việt Bạch mơ màng đặt tay mình lên tay đối phương, sờ sờ, cảm nhận được đường cong cơ thể chắc nịch.
Mười năm này rốt cuộc mình đã cho đứa nhỏ này ăn cái gì vậy?
Không đúng.
Hẳn là nên hỏi, rốt cuộc là từ lúc nào mình cùng đứa nhỏ này ngủ chung một chỗ vậy?
Tay không cẩn thận nhéo mạnh một chút, Diệp Khinh nhíu mày, ừm một tiếng ngay bên tai.
Cứu mạng...
Đang lúc Lý Việt Bạch cảm thấy hồn phách mình sắp xuất khiếu, đồng hồ báo thức ở đầu giường đột nhiên vang lên.
Hắn sợ Diệp Khinh tỉnh dậy, dùng tốc độ nhanh nhất tắt đồng hồ báo thức, thuận tiện nhìn lướt qua giờ cùng ngày tháng --- sáu giờ, ngày làm việc.
"Ký chủ, thật xin lỗi khi làm phiền ngài, ngài có tiết." Hệ thống áy náy nhắc nhở.
Lý Việt Bạch đành phải cố gắng nhẹ tay chuyển cánh tay Diệp Khinh ra chỗ khác, tốn một lúc mới miễn cưỡng chuyển được, nhẹ nhàng vén chăn, xuống giường.
Đêm qua không đóng cửa sổ, hiện tại làn gió nhẹ nhàng lướt qua, khiến chiếc rèm trắng bay phấp phới, ánh mặt trời chiếu vào, quả thực đúng là mỹ cảnh nhân gian.
Vào phòng bếp, vừa ngâm nga vừa dùng tốc độ nhanh nhất làm bữa sáng, rửa tay, thay sơ mi quần dài, chuẩn bị tài liệu, Lý Việt Bạch định đi làm.
Trước khi ra ngoài, hắn không nhịn được quay lại phòng ngủ, đến cạnh giường, nhìn người vẫn còn say trong giấc mộng, nhịn không được cúi xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán y.
Nếu đã ngủ cùng nhau, hôn một cái chắc cũng không sao nhỉ?
Không đợi hắn đứng lên, tên nhóc giả vờ ngủ trên giường đột nhiên mở mắt, hai tay duỗi ra, cường ngạnh đặt lên vai hắn, kéo hắn xuống.
"Hả..." Lý Việt Bạch choáng váng, lại mạc danh kỳ diệu bị ôm một lần nữa.
"Anh đi làm sớm thế?" Trong thanh âm khàn khàn ngọt ngào của Diệp Khinh mang theo chút ủy khuất: "Tại sao không ở thêm với em một lúc nữa?"
"Bị muộn rồi..." Lý Việt Bạch bị ngữ khí của y làm cho bó tay, đành phải dỗ dành: "Ngoan."
"Anh ~" Âm cuối của Diệp Khinh như mang theo cái móc câu nho nhỏ, câu lấy tim người khác, điều không chịu nổi nhất chính là, tay còn lại của y không có ý tốt vuốt ve vòng eo của Lý Việt Bạch không ngừng, sờ đến nỗi khiến người run rẩy: "Anh đừng đi dạy học nữa có được không? Em nuôi anh mà ~"
Thành tích Diệp Khinh vẫn luôn đứng đầu, trong quá trình học đã nhảy cấp, công việc hiện tại là bác sĩ gây mê, thu nhập cao, có thể nuôi Lý Việt Bạch hoàn toàn không áp lực.
"Sao làm vậy được?" Lý Việt Bạch bất đắc dĩ: "Anh là giáo viên mà..."
"..." Trên mặt Diệp Khinh hiện lên vẻ giận hờn: "Nhưng mà làm giáo viên mới nguy hiểm, trong trường học có mấy tên nhóc thối có chủ ý với anh."
"Tên nhóc thối nhất không phải ở chỗ này à?" Lý Việt Bạch nhịn không được bật cười, đánh bạo chủ động hôn một cái lên môi Diệp Khinh: "Yên tâm."
Lần này đúng là dê vào miệng hổ, Diệp Khinh cuốn lấy hôn Lý Việt Bạch tới thiên hôn địa ám, qua một lúc lâu mới vừa lòng cho hắn đi làm.
"Dục vọng chiếm hữu của người yêu ngài hình như quá mạnh." Hệ thống cảm thán.
"Đúng vậy, đúng là không có biện pháp với em ấy." Lý Việt Bạch cười lắc đầu.
Trên đường đi làm, Lý Việt Bạch bắt đầu lo lắng chuyện xảy ra vào đời trước.
Một đời trước, thời gian có người cầm dao xông vào lớp, chính là hai tuần sau. Vốn dĩ người cầm dao ác niệm không nặng, một đời trước mình có thể khuyên ngược đúng lúc, lần này chỉ cần phương pháp thích hợp, cũng có thể tránh được.
"Hệ thống, mày đưa số điện thoại của người cầm dao cho tao." Lý Việt Bạch cảm thấy tốc chiến tốc thắng là nhanh nhất.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Lý Việt Bạch kết nối được với điện thoại của đối phương, nói chuyện thật giả đan xen với gã, lừa đối phương không biết trời đất nào, nhanh chóng làm rõ tình huống, sau khi nói chuyện, đối phương tỏ vẻ --- tuyệt đối sẽ không tới trường học làm chuyện quá kích, bởi vì gần đây mặt an ninh của trường cực kỳ nghiêm mật, cho dù gã đi trả thù xã hội, cũng sẽ bị bắt ở cửa.
Mặt an ninh của trường tăng mạnh? Lý Việt Bạch tới gần cổng trường, mới phát hiện đúng là như thế.
Người canh ở nhà bảo vệ rất nhiều, tập hợp thành đội tuần tra, thậm chí còn có hai xe cảnh sát đỗ ngay trước cổng trường.
Tốt lắm, như vậy, mình không cần lo lắng tự nhiên bị thương gì đó.
Diệp Khinh cũng không cần lo mình có gặp phiền toái gì ở trường không.
Một đời này thật tốt.
Lý Việt Bạch nhẹ bước tới cửa lớp học.
Xa cách nhiều năm, thật là nhung nhớ --- bục giảng, bảng đen, phấn viết... Mỗi thứ đều mang theo hơi thở của người bạn cũ, chữ trên sách giáo khoa cũng thân thiết vô cùng.
Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, Lý Việt Bạch vẫn cảm thấy mình thích hợp làm giáo viên nhất, việc thích nhất vẫn là dạy học.
Trong mấy thế giới kia đấu tranh gay gắt với kẻ khác, nhiều lúc cần tự gây áp lực cho mình, không thể nói lời muốn nói, lúc nào cũng phải tính kế để bảo vệ chính mình, loại cảm giác này rất thống khổ.
Mà ở trên lớp học, có thể vui vẻ thoải mái bàn luận viển vông, có thể ngẫu nhiên biểu diễn thứ gì đó, vĩnh viễn không bị chỉ trích là quá phô trương, không đủ nội liễm.
Giờ ra chơi, Lý Việt Bạch không ngoài ý muốn nhìn thấy mấy nữ sinh Vương Nhụy Hàn Mai túm tụm lại với nhau, líu ríu tranh luận về thứ trên màn hình di động.
"Vương Nhụy." Lý Việt Bạch nhắc nhở.
"Vâng thầy, em đã biết." Vương Nhụy lập tức giơ tay tỏ ý mình rất ngoan: "Chúng em chỉ nghịch điện thoại lúc ra chơi thôi, trong giờ học chắc chắn sẽ tắt máy, cam đoan chăm chú nghe giảng!"
Phần lớn giáo viên nhìn thấy di động sẽ tịch thu, nhưng chỉ đạo nhất quán của Lý Việt Bạch là để một cái két nhỏ trên bục giảng, lúc đi học cho di động vào trong đó.
"A a a, Vân Duy Tri!" Vương Nhụy vừa mới nghiêm túc hứa hẹn xong, cúi đầu nhìn màn hình, lại nắm lấy cánh tay của nữ sinh bên cạnh hét ầm lên, ngón tay cô chỉ màn hình, một bên gào thét: "Nam thần của tui! Mọi người xem này mọi người xem này!"
Nghe được cái tên Vân Duy Tri quen thuộc, Lý Việt Bạch không khỏi bị hấp dẫn lực chú ý.
Dù sao cũng là nhân vật mình sắm vai trong lần xuyên thứ nhất, tuy đã sắp quên... Nhưng dù sao cảm tình vẫn có.
"Cái gì chứ." Hàn Mai không thèm để ý nói: "Vân Duy Tri? Thiết lập nhân vật được đấy, nhưng có chút bạc mệnh, vừa nhìn đã biết đây là nhân vật dùng để kiếm nước mắt độc giả, cậu thích y á? Chờ bị ngược đi."
Người nói vô tâm người nghe có ý, Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Sức quan sát của Hàn Mai vốn nhạy bén, có lẽ cô bé đã nhìn thấu được vận mệnh của nhân vật này.
"Nói bậy, xùy xùy xùy." Vương Nhụy lè lưỡi với Hàn Mai: "Lúc này cậu đã đoán sai."
"Hả?" Hàn Mai không tin.
"Không tin thì cậu xem đi." Vương Nhụy ấn vào: "Vận khí của Vân Duy Tri rất tốt, dọc đường đánh bại mấy nhân vật phản diện, cuối cùng happy ever after với Thái tử..."
"!" Lý Việt Bạch tâm niệm vừa động, không khỏi liếc mắt qua.
Nội dung trên màn hình rất quen thuộc, còn có mấy chỗ mình vẫn thuộc.
Hóa ra, thế giới thực sự được mình cải biến.
"Không phải thế chứ." Hàn Mai đã có kinh nghiệm dội nước lạnh lên đầu Vương Nhụy 200 năm: "Bi kịch càng kích thích hơn chứ, nhân vật mang sắc thái bi kịch càng dễ khiến độc giả nhớ mãi không quên... Vân Duy Tri ở trong này hạnh phúc như vậy, thiếu ngược, sợ rằng không được người khác thích lắm đâu."
"Cậu..." Vương Nhụy bị nói đến chỗ đau, không khỏi dựng lông nhím: "Ai cần mấy cái like ảo chứ, tớ thích xem mấy câu chuyện ngọt ngào lại thoải mái đó, mấy thứ như người thích á, tớ không thèm care!"
Nghe xong, lại tra xét tư liệu, trên cơ bản Lý Việt Bạch đã hiểu được tình huống hiện tại của "Thượng kinh lạc hoa".
Mộ Dung Nam cùng Vân Duy Tri biến thành vai phụ, chỉ phụ trách tú ân ái, căn bản không ngược nhau, Mộ Dung Nam không trở thành boss phản diện, boss phản diện đã có người khác phụ trách.
Hướng đi của toàn bộ tác phẩm cũng trở nên lạ lùng...
Lý Việt Bạch lắc lắc đầu, nở nụ cười.
Mặt khác, các học sinh đang tụ tập tán gẫu đề tài khác.
Vương Nhụy là phái vui vẻ ngốc nghếch như đang sống trên mây, không quá để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh mình, thế nên Hàn Mai thích trêu cô. Nhưng những học sinh khác không như vậy, họ hưng phấn bàn luận xe cảnh sát đỗ trước cổng trường để làm gì, nhưng thảo luận nửa ngày vẫn không có kết quả.
Lúc tan học, Lý Việt Bạch lái xe ra cổng trường, không khỏi nhìn đội cảnh vệ cùng xe cảnh sát nhiều hơn vài lần.
An ninh nghiêm ngặt là chuyện tốt, nhưng --- tại sao lại như vậy? Vô duyên vô cớ liền điều động công an cảnh sát?
Dù sao thì, một đời trước cũng không giống thế.
"Hệ thống, tại sao vấn đề an ninh lại tăng mạnh như vậy?" Lý Việt Bạch quyết định hỏi hệ thống.
"Là thế này, ký chủ, trong trường ngài gần đây xảy ra mất tích." Hệ thống nói: "Bởi vậy nên được chú trọng."
"Mất tích?" Trong lòng Lý Việt Bạch căng thẳng: "Học sinh trong lớp tao không ít đi, các thầy cô giáo khác cũng không nhắc đến chuyện mất tích."
"Bởi vì người mất tích không phải học sinh." Hệ thống nó: "Là con trai của ban giám hiệu, Triệu công tử."
"Triệu công tử..." Tâm tình Lý Việt Bạch nhất thời phức tạp.
Triệu công tử bề ngoài hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng, xu hướng tình dục không rõ, chính xác mà nói thì không làm điều gì trái pháp luật, tuy nhiên thái độ đối nhân xử thế không được tính là quá tốt, đắc tội không ít người... Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là... Triệu công tử có tình cảm mờ ám với mình, dùng khá nhiều phương thức theo đuổi mình, cho dù bị từ chối dứt khoát vẫn tiếp tục kiên cường tiến lên.
Trách không được hôm nay cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hóa ra là bởi Triệu công tử mất tích...
Cho dù không thích người theo đuổi phiền toái này, thì Lý Việt Bạch vẫn hi vọng có thể nhanh chóng điều tra được chân tướng, hắn sẽ bình an vô sự trở về, dù sao thì, sự an toàn của trường học là chuyện quan trọng, ngay cả Triệu công tử có vệ sĩ bên người cũng có thể mất tích, những học sinh khác càng nguy hiểm hơn.
Đang suy nghĩ lung, di động đột nhiên vang lên.
Là Diệp Khinh.
Lý Việt Bạch đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn.
"Vợ ơi, anh chưa về tới nhà à?" Ngữ khí dính người của Diệp Khinh truyền tới: "Có muốn em đi đón anh không?"
"Không cần đâu." Lý Việt Bạch cười: "Ở nhà chờ anh, anh về nhanh thôi."