Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi trọng tài cho dừng trận đấu, những người xung quanh cũng yên tĩnh lại, bất kể là lớp một hay lớp ba, hoặc những người đến xem náo nhiệt, đều không một ai nói chuyện.
Minh Dã vượt qua tầng tầng bậc thang đi đến trước mặt Dung Kiến.
Dung Kiến đứng ở đó, nhưng vẫn thấp hơn Minh Dã nửa cái đầu.
Minh Dã hơi cúi đầu, cũng không hỏi Dung Kiến sao lại tới đây, tại sao làm như thế.
Hắn ghé sát lại thì thầm vào tai Dung Kiến: "Tiểu thư hi vọng tôi thắng không?"
Hắn vốn không có ý định thắng trận này, nói chính xác hơn là thua càng khó coi càng tốt, lấy đó trực tiếp dâng lên chiến hoả của lớp một và lớp ba, càng làm lớn chuyện hắn lại càng dễ giải quyết tên Trình Cảnh phiền toái này.
Minh Dã không để ý thắng thua, làm việc cũng không nhìn thủ đoạn, hắn chỉ đuổi theo kết quả mình muốn.
Nhưng Dung Kiến, cậu ấy đến rồi.
Minh Dã nghĩ, Dung Kiến mặt ngoài là một cô gái mười tám tuổi học cấp ba, nhưng nội tâm lại giống với cô gái trên mạng mười lăm tuổi, còn tính khí càng giống với thanh niên hai mươi tuổi đầy táo bạo, bất kể là thân phận nào, cậu đều sĩ diện vậy mà.
Vậy hắn không thể không thắng rồi.
Dung Kiến ngơ ngác, cậu muốn nói với nam chính không thắng cũng không sao, bảo vệ bản thân cho tốt là được rồi, nhưng cậu vừa nghĩ đến nam chính mới mười tám, một độ tuổi rất để ý tự tôn, cậu cũng không thể thẳng thừng vậy được, cậu kiên định nói với hắn: "Tôi đương nhiên là tin cậu rồi! Nhưng đám người kia có hơi quá đáng."
Minh Dã ngồi dậy, cong môi với Dung Kiến, còn thuận tay vứt áo khoác lên người cậu.
" WIN!"
Ngữ điệu mang theo sự hờ hững này là gì?
Dung Kiến cười khẽ thấp giọng nói một câu:
"Cố lên."
Hai người họ nói chuyện với âm lượng thấp, người khác đều không nghe thấy họ nói gì, chỉ có Trần Nghiên Nghiên ngồi bên cạnh là bị thồn một đống thức ăn cho chó, tổ sư cái bọn yêu nhau cẩu fa thì không cần phải yêu thương à!??
Chắc kiếp trước cô đã tạo nghiệt nên giờ phải nhìn hai con người này tình tứ đây mà!
Dung Kiến ngồi vào một vị trí, nhìn Minh Dã bước đi, tại bậc thang cuối cùng hoạt động mắt cá chân, rồi trở lại trên sân bóng, cùng bốn người lớp ba khác nói chuyện.
Trình Cảnh đứng ở trong đám người, huýt sáo đầy khiêu khích về phía Dung Kiến.
Dung Kiến cho gã một ánh mắt khinh thường, cậu nhẹ nhàng mấp máy môi, đem ba chữ "Đồ nhát gan" lập lại ba lần.
Trình Cảnh giận không thể át, dùng sức chụp bóng rổ trên tay.
Dung Kiến cũng hy vọng phép khích tướng có thể dùng, chỉ cần tên Trình Cảnh kia đừng có mà tiếp tục dùng những thủ đoạn hạ lưu đó nữa..
Cậu nhíu mày, bởi vì hiện tại truyện online hài hòa vô cùng phổ biến, phải có năng lượng chủ nghĩa xã hội, nam chính tiểu thuyết Nam Tần vốn văn võ song toàn, mười hạng toàn năng biến thành đấu trí tốt đẹp?
Nếu Minh Dã không chơi bóng rổ thì làm sao bây giờ? Dù sao toàn văn cũng chưa từng nhắc qua Minh Dã từng tham gia mấy cái này.
Sau đó, Dung Kiến liền trợn tròn mắt mà nhìn Minh Dã ăn ý rất nhanh với mấy người lớp ba, chỉ thấy hắn trong tích tắc bắt lấy bóng từ đồng đội rồi nhảy lên, sau vạch ba điểm, trúng rổ rồi!
Trần Nghiên Nghiên cân nhắc đến việc Dung Kiến là một Đại tiểu thư chơi hệ nhút nhát tích chữ như vàng, lần này vì bảo vệ bạn trai của mình chắc cậu ấy đã đem lời nói của mấy tháng này nói ra hết rồi, nhìn phân lượng của đống bài tập Trần Nghiên Nghiên nguyện ý hy sinh chính mình, làm gương cho binh sĩ, cô nhắm mắt vỗ tay bôm bốp cho Minh Dã liều mạng hét lớn cổ vũ hắn.
Dưới sự dẫn dắt của cô những người lớp ba cũng không thờ ơ như ban nãy nữa, cho dù không thích Minh Dã đi chăng nữa thì đó cũng không phải chỉ là mâu thuẫn trong lớp nữa mà bây giờ phải đoàn kết nhất trí đối ngoại.
Lớp ba trên sân càng chơi càng hăng
Trước kia chuông tan học vang lên cuộc thi đấu cũng kết thúc, lớp ba thắng với tỷ số áp đảo.
Quả nhiên, trong quyển tiểu thuyết 《 Ác Chủng 》này, trong BGM của nam chính, không có đều gì mà hắn không giỏi hoặc không làm được.
Trận đấu vừa kết thúc, Minh Dã đã ném bóng rổ lại, thừa dịp người của hai bên còn chưa hiểu ra chuyện gì, hắn đi thẳng tới chỗ của Trình Cảnh một tay nắm chặt lấy cổ áo của gã, đầu gối hắn cong lên thúc mạnh vào bụng của Trình Cảnh.
Trình Cảnh cũng thường xuyên động thủ với người khác, giờ lại không kịp phản ứng trúng một cú, gã cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.
" Tôi còn trở lại." Minh Dã buông gã ra, lạnh lùng nói.
Có người hô lên: "Minh Dã, đánh hay lắm, đã chơi xấu rồi lại còn thu mua người của lớp chúng ta!"
Lớp ba và lớp một đứng thành tốp phân biệt rất rõ ràng, đám đông tốt trở nên nóng nảy kích động, Trình Cảnh còn chưa nói gì người bên cạnh đã nóng lòng muốn lao vào.
Giáo viên của hai lớp cũng khẩn trương đến nhăn mặt, nếu đám người này muốn đánh nhau thì họ cũng không ngăn được, hơn nữa xảy ra chuyện cũng khó mà kết thúc.
" Thầy ơi, hình như chân của bạn Minh Dã bị thương rồi, em có thể đưa cậu ấy đến phòng y tế không?" Dung Kiến đi qua đám đông tới bên cạnh Minh Dã, cậu dường như không để ý đến tình hình hiện tại mà nói với giáo viên thể dục.
Giáo viên thể dục nhanh chóng gật đầu.
Dung Kiến cùng Minh Dã là nhân vật chính của chuyện này hai người đi rồi những người còn lại cũng không thể gây thêm rắc rối.
Hiện tại phải xem Trình Cảnh có muốn bỏ qua hay không, hôm người này không chiếm được chỗ tốt, cả gương mặt nhăn nhó đến khó nhìn.
"Dung Kiến, em thật sự ghét anh như vậy à? Lần trước lấy hắn để gạt cho qua, bây giờ tên này được nước lấn tới." Trình Cảnh xua tay, ý bảo mọi người quên đi, gã cũng nghiêm túc nhìn Dung Kiến.
"Em chờ đi, về sau em có thể nhìn thấy anh mỗi ngày." Nói xong gã lại hung tợn quay sang trừng Minh Dã.
Minh Dã liếc Trình Cảnh một cái, ánh mắt hắn thâm thúy có chút lạnh lẽo, Trình Cảnh bị một ánh mắt làm cho sửng sốt.
Cho dù là vừa rồi Minh Dã có bị người khác nhắm vào hắn cũng không giống như bây giờ.....!
Dung Kiến đối với gã không có tính khí tốt gì cho kham, trước cậu nói một câu
"Nhát gan." bây giờ cũng chỉ bỏ xuống hai chữ " Tôi chờ!" rồi kéo Minh Dã đi thẳng.
Cậu cũng không muốn như vậy, rõ ràng là nợ của nguyên chủ, "cậu ta" không thể giải quyết lại để cho Minh Dã đội nồi!
Thời gian tan học rất ngắn, vừa mới náo loạn một hồi bây giờ đã không còn thấy ai trên đường.
Tay trái Dung Kiến cầm theo áo khoác, tay phải nắm lấy tay của Minh Dã, vừa ra khỏi sân thể dục cậu liền buông lỏng tay ra.
Minh Dã đi bên cạnh cậu, hắn thoáng lùi lại nửa bước, vẫn có thể thấy rõ ràng gương mặt của Dung Kiến.
Hai má của Dung Kiến đỏ bừng như bị thiêu đốt có lẽ vì quá tức giận, mặt mũi của cậu vốn dễ nhìn nhưng đó là một vẻ đẹp thuần túy.
Minh Dã nghĩ, Dung Kiến sẽ không nói chuyện với hắn như với Trình Cảnh, cặp mắt đẹp đẽ kia cũng chưa từ chối hắn bao giờ.
Sao bây giờ hắn lại có chút muốn hút thuốc rồi, thực tế là hắn đã làm như vậy, Minh Dã kéo chiếc áo đang đung đưa trên tay của Dung Kiến, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc rồi quơ quơ.
Dung Kiến lắc đầu, ý tứ không ngại, rồi lo lắng hỏi hắn: "Mắt cá chân đau lắm hả?"
Cậu tình cờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Minh Dã nhưng nó không nặng mà còn rất nhẹ, có thể là nam chính không thường hút thuốc.
" Có chút." Minh Dã rũ mắt, hắn đốt một điếu thuốc, không nhẹ không nặng đáp.
Dung Kiến lại càng lo lắng hơn, một người như nam chính mà còn nói đau vậy là nó rất nghiêm trọng rồi, xem ra là bị trật không nhẹ.
Dù sao cũng bị đám người khốn nạn kia dùng lực đạp một cước như vậy, hắn lại còn đánh cả một trận bóng nữa vết thương chắc chắn nặng thêm rồi
" Tôi, tôi đỡ cậu cho!" Dung Kiến tuy sợ tiếp xúc với nam chính sẽ tăng tỉ lệ bị lộ bí mật nhưng cậu vẫn muốn làm.
Minh Dã không để cậu dìu.
Hắn chính là cố ý nói như vậy, nghe được câu trả lời mà mình đã đoán được đây cũng là kết quả hắn mà muốn rồi.
Từ sân thể dục tới phòng cứu thương phải đi một đoạn đường cũng không dài, Minh Dã cũng vừa lúc hút xong điếu thuốc của mình.
Trung học Hội Văn giàu nứt đổ vách, ngay cả phòng y tế cũng có kiến trúc xa hoa, mà bên trong chỉ có một bác sĩ trực ban, cũng không phải trường học keo kiệt, mà là tại học sinh có bị đau đầu nhức óc gì đều trực tiếp về nhà khám bệnh, đúng thật là không cần nhiều người để làm gì.
Bác sĩ là một chị gái rất dịu dàng, sau khi nhìn mắt cá chân của Minh Dã thì nói không sao, không bị thương đến gân cốt, chỉ là có hơi sưng tấy và có máu ứ đọng, bôi chút thuốc, mấy ngày sau nghỉ ngơi thật tốt không vận động kịch liệt thì không có vấn đề gì.
Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm.
Chị bác sĩ nhìn cậu như vậy thì trêu ghẹo một câu: " Bạn nhỏ chớ có lo lắng, bạn trai em không có việc gì, hai ngày nghỉ ngơi thật tốt còn có thể cõng em chạy như bay ấy chứ."
"Chị hiểu lầm rồi ạ, chúng em chỉ là bạn học thôi." Dung Kiến giải thích một cách khô khan.
"Nào có nam sinh nào bị thương mà để bạn học là con gái có quan hệ bình thường đưa người đến khám chứ? Em đừng nhìn chị như này mà lầm, chị cũng từng học cấp ba sao lại không có thanh xuân thời niên thiếu chứ?" Chị bác sĩ không tin vẫn cười trêu hai người.
Dung Kiến nhìn Minh Dã cầu cứu.
"Thật sự không phải đâu ạ." Minh Dã buông ống quần xuống nhẹ giọng giải thích.
Chị bác sĩ của trường xua xua tay, bảo Minh Dã có thể ở đây nghỉ ngơi trong giờ học buổi chiều, chị đẩy cửa phòng rồi bước ra ngoài làm việc.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tại vì thời điểm chỉ có hai người không nói gì là một chuyện rất lúng túng.
" Cậu chơi bóng rổ tốt thật đấy!" Dung Kiến tự động tìm ra đề tài mà nói chuyện, cậu cảm thấy có lỗi với Minh Dã là thế nào nhỉ?
" Vậy sao? Đã lâu rồi không chơi lại." Minh Dã khom lưng buộc giây giày vừa đáp lại.
Hắn buộc dây xong, ngồi dậy: " Hồi học cấp hai tôi từng tham gia vào đội bóng rổ của trường, bởi vì mỗi ngày huấn luyện xong đều có thể được trợ cấp một bữa ăn khuya miễn phí cùng hai hộp sữa.
Nếu thành tích tốt còn có thể lấy được nhiều thứ hơn."
Minh Dã từ trước tới nay dù là kiếp trước cũng chưa từng nhắc đến việc này, hắn chỉ cảm thấy đây không phải là chuyện đáng nhắc đến, hoặc là nói nó không quan trọng, hắn cũng không thể dùng cái này để chiếm được thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ lại không giống.
Và hắn biết được mình sẽ có kết quả mà bản thân mong đợi.
Bởi vì đối tượng hắn nói cho không phải ai khác trong thế giới này, mà là một người vô tội có chút ngây thơ....!
Dung Kiến....!
Dung Kiến ngẩn ra, những chuyện này trong chưa bao giờ được nhắc đến trong《 Ác Chủng 》, mà nó cũng là phần nào quá khứ của Minh Dã.
Cũng không phải trong truyện sơ lược lại, hoặc những âm mưu trong truyện bị ai đó bí mật thay đổi và lấy đi, trên thực tế đã tồn tại là hiện thực Minh Dã làm vậy chỉ để ăn no.
Cậu chớp mắt không biết nói cái gì cho phải, bất luận là Minh Dã có hiển lộ tài năng thế nào thì quá khứ vẫn ở đấy, không thể bị thay đổi.
Minh Dã dường như không nhận ra dị dạng của Dung Kiến, hắn đứng lên nghiêng người không để chân trái chịu lực: "Ngày hôm nay, cảm ơn tiểu thư nhé."
Dung Kiến lắc đầu theo bản năng, chuyện này cùng Minh Dã vốn không có quan hệ gì, hoàn toàn là tai bay vạ gió, nhưng bây giờ cậu chính là Dung Kiến, nguyên chủ làm sai cũng tức là cậu sai, suy cho cùng cậu cũng không muốn nói nguyên nhân cho nam chính.
E rằng rất lâu về sau Minh Dã cũng sẽ biết hết, nhưng Dung Kiến không mong là bây giờ.
" Cậu là thầy của tôi mà, tôi đương nhiên là phải giúp rồi.
Hơn nữa tên Trình Cảnh này rất đáng ghét!" Cũng chỉ có thể lấy cái cớ này thôi.
Ánh mắt của Minh Dã rơi lên gương mặt của Dung Kiến.
Dung Kiến chắc không biết, mỗi lần cậu nói dối ngụy âm sẽ phá lệ ngọt ngào, phảng phất dùng nó để che lấp sự chột dạ.
" Tiểu thư ghét gã sao?" Minh Dã hỏi.
Dung Kiến trả lời hàm hồ: " Dù sao cũng là một người rất khó chịu."
Trong lòng cậu nghĩ thầm, Minh Dã chưa bao giờ gọi tên của mình qua, hắn chỉ gọi cậu là "Tiểu thư" hay một đại từ khác.
Mà Dung Kiến bỗng nhiên không muốn như vậy.
Trước kia cậu không cảm thấy xưng hô này đó không có gì đáng kể, nhưng bây giờ nghe nam chính gọi vậy cậu lại cảm có cảm giác rất xa cách.
" Đừng gọi tôi là tiểu thư nữa." Dung Kiến ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Minh Dã."Gọi tên của tôi đi, cậu biết mà Dung Kiến tên của tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Minh: Bán thảm tuy có hơi vô liêm sỉ một chút, cơ mà nó hữu dụng.ʕ´• ᴥ•̥ʔ.