Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!
  3. Chương 32: Lục soát người
Trước /63 Sau

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 32: Lục soát người

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bị nghi ngờ ăn cắp và bị kiểm tra người ngay giữa đám đông, đó là một việc khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm.

Đầu ngón tay của Tô Dĩ Trần trắng bệch, đột nhiên bị vu khống và chỉ trích khiến toàn thân anh lạnh lẽo. Tròng mắt đen nhánh của anh nhìn về phía Lục Minh Phong, cho dù tức giận đến chóng mặt, anh vẫn bình tĩnh phản biện: "Tôi không trộm đồ của cậu ta."

Lục Minh Phong bỗng nhiên đối mặt với đôi mắt trong trẻo không nhiễm bụi trần của anh, ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm. Người trước mặt có cặp mắt sạch sẽ thuần khiết, lời biện hộ bình tĩnh rõ ràng, khiến người khác vô thức muốn tin anh.

Nhưng đây là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Ánh mắt của Lục Minh Phong dần tối lại.

Tiếng khóc gào của Lục Minh Thần lại vang lên bên tai: “Anh ơi, đó là món quà sinh nhật anh tặng em năm em mười tám tuổi, nó có ý nghĩa rất lớn, em rất trân trọng nó, nhưng hôm nay lại bị người khác trộm mất, em cảm thấy rất khó chịu. Anh à, anh nhất định phải giúp em. Em nghĩ nhất định anh ta trộm! Trừ anh ta ra sẽ không có ai trộm đồ của em! Anh ta vẫn luôn không vừa mắt với em!”

Lục Minh Thần ngẩng đầu nhìn anh trai mình, khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, cảm giác bất bình vì đã bị người khác trộm đồ. 

Lục Minh Phong cau mày, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lục Minh Thần, anh ta nhìn em trai mình từ trên cao, dùng bàn tay to lớn xoa đầu Lục Minh Thần, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Thần, em chắc chắn là cậu ta trộm sao?" 

Trong mắt anh trai Lục Minh Thần hiện lên vẻ không tin tưởng, cậu ta đột nhiên luống cuống tay chân, càng khóc lớn hơn: "Anh ơi, anh cũng không tin em sao? Em muốn nói với ba mẹ, em muốn..." 

Cậu ta làm bộ đau lòng, khóc lóc nói: “Nếu như anh trai còn không tin em, thì còn ai tin em nữa?! Em muốn bỏ nhà ra đi, em sẽ c.h.ế.t ở bên ngoài, không ai quản em!”

Lời nói của cậu ta liên tục chạm vào vết thương đẫm m.á.u đã chôn giấu từ lâu trong lòng Lục Minh Phong, khiến anh ta đau đớn tột cùng.

"Chết ở bên ngoài", "không ai chăm sóc"...

Đáy mắt Lục Minh Phong hiện lên vài tia máu.

Nếu không phải lúc nhỏ anh ta mải chơi không trông coi kỹ em trai, thì em trai đã không lạc mất, không bị bắt cóc, càng không c.h.ế.t dưới tay của bọn buôn người, t.h.i t.h.ể bị vứt nơi hoang vu hẻo lánh, thậm chí còn không được hưởng chút tình yêu nào từ gia đình, còn nhỏ như vậy mà đã phải rời xa cõi đời.

"Tiểu Thần, đừng khóc nữa, không sao đâu, có anh ở đây rồi."

Ánh mắt Lục Minh Phong sâu thẳm, anh ta dịu dàng xoa đầu Lục Minh Thần. Người sáng suốt đều có thể nhận ra điểm bất thường, nhưng lúc này, sự thật đã không còn quan trọng nữa.

Lục Minh Thần vừa khóc vừa gật đầu. Cậu ta biết chỉ cần nói ra những lời này, anh trai sẽ không bỏ mặc cậu ta, bởi vì cậu ta biết, anh trai nhất định sẽ nhớ tới người em đã c.h.ế.t kia, cậu ta có thể mãi mãi lợi dụng sự áy náy và tình yêu này của anh trai, để người nhà họ Lục mãi mãi đứng về phía cậu ta bất kể đúng sai.

Dù sao thì người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi, còn người sống là cậu ta vẫn còn đây.

Cảnh tượng lúc này, Cố Hàn Chu ở xa đã nghe rõ mọi chuyện.

Ánh mắt Cố Hàn Chu trở nên lạnh lùng, hắn nắm chặt cổ tay Tô Dĩ Trần, lạnh lẽo nói: "Tô Tô, bình thường tôi chi tiêu cho cậu không ít, lấy đồ của người khác thì trả lại đi, đừng làm tôi khó xử."

Tô Dĩ Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt ửng đỏ: “Em không lấy đồ của cậu ta, em không có lý do gì phải trộm!”

Không trộm?

Cố Hàn Chu vốn dĩ không tin anh, giận dữ nói: "Tô Dĩ Trần, nếu bây giờ cậu không trả đồ lại cho người ta, cậu chỉ có thể bị lục soát người. Chẳng lẽ cậu muốn bị kiểm tra người trước đám đông sao?"

"Tô Tô, ngoan, trả đồ lại cho người ta."

Bas

Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh lùng, u ám nhìn khuôn mặt Tô Dĩ Trần.

“Anh, anh hoàn toàn không tin tưởng em dù chỉ một chút, đúng không?"

Tô Dĩ Trần không thể tin được nhìn Cố Hàn Chu, anh đã chịu thương chịu khó làm việc trong nhà họ Cố hơn một năm nay, anh nghĩ rằng nhân phẩm của mình ít nhất cũng đáng tin cậy.

Nhưng Cố Hàn Chu không phân rõ phải trái đúng sai mà cứ thế trách móc anh, trong mắt hắn chỉ có sự cảnh cáo và giận dữ, còn có vài phần không tin tưởng. Chẳng lẽ trong mắt những người giàu có này, mình chỉ là một tên trộm cắp đồ của người khác thôi sao?

"Cậu có gì đáng để tôi tin?" Cố Hàn Chu cau mày.

Tô Dĩ Trần gằn từng chữ: "Tôi không lấy trộm đồ của cậu ta."

Câu này anh đã nói rất nhiều lần.

"Có trộm hay không, lục soát người là biết!" Lục Minh Thần chỉ vào Tô Dĩ Trần, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cậu.

Tô Dĩ Trần lặng lẽ liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Lục Minh Thần, đáy mắt anh lạnh lẽo chứa đầy tia máu, khủng khiếp như một trận cuồng phong, giống như nước đọng trong hồ băng, không có chút cảm xúc nào.

Ngón tay đang chỉ trỏ của Lục Minh Thần không khỏi run rẩy, sống lưng lạnh toát, cậu ta lùi lại một bước, trốn sau lưng anh trai, tìm kiếm sự che chở.

Lúc này.

Cố phu nhân Cố Vãn Châu và Cố Khinh Chu đã nghe được phần nào, bọn họ tiến vào giữa đám đông, đồng loạt nhìn về phía Tô Dĩ Trần. Cố Vãn Châu vẻ mặt u sầu: “Hàn Chu, không phải Tô Tô làm đấy chứ?”

Cố Khinh Chu cũng lo lắng nói: "Đúng vậy, anh, bây giờ chúng ta chưa có chứng cứ chứng minh là anh ta trộm, anh vội vàng kết tội anh ta như vậy, lỡ như đổ oan cho người tốt thì làm sao bây giờ?"

Hắn nghiến chặt răng, chỉ vào một bảo vệ, ra lệnh: "Anh, đi lấy đoạn camera theo dõi chiều nay ra."

Bảo vệ gật đầu, nhận lệnh, nhanh chóng chạy tới phòng điều khiển camera.

Lục Minh Thần giận dữ đến mức dậm chân, hận sắt không thành thép nhìn về phía Cố Khinh Chu, cậu ta lập tức nói: "Khinh Chu! Cậu cũng phải giúp tôi! Tôi chắc chắn là anh ta trộm, sáng nay chúng ta đã ở cùng nhau, cậu có thể làm chứng cho tôi."

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không thấy."

Lục Minh Thần tức đến phát điên, bình thường Cố Khinh Chu luôn là người đầu tiên muốn đuổi Tô Dĩ Trần đi, bây giờ là thời cơ tốt nhất rồi! Sao đến lúc quan trọng lại làm hỏng việc chứ?!

Mọi người chỉ trỏ cười cợt nhìn Tô Dĩ Trần, mặc dù chưa có bằng chứng chứng minh là anh trộm, nhưng tất cả đều mặc định là Tô Dĩ Trần đã lấy đồ của Lục Minh Thần. Thiếu gia Lục Minh Thần muốn ai c.h.ế.t thì người đó phải chết.

Trong mắt mọi người, một con "chim hoàng yến" không quyền thế không địa vị, làm sao có thể sánh được với tiểu thiếu gia quý giá của nhà họ Lục. Tô Dĩ Trần cơ bản không có độ tin cậy, dù không trộm, nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Lục nói anh trộm, thì anh chính là kẻ trộm. Tô Dĩ Trần hoàn toàn hết đường chối cãi.

Cố Hàn Chu hung dữ buông tay Tô Dĩ Trần ra, ánh mắt u ám giận dữ nhìn anh, Tô Dĩ Trần cũng nhìn lại hắn.

Tô Dĩ Trần chưa bao giờ ôm quá nhiều kỳ vọng vào Cố Hàn Chu, người tự cao tự đại và ích kỷ như vậy, chỉ quan tâm đến việc lòng tự trọng của mình có bị tổn thương hay không, làm sao có thể đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ.

Không lâu sau, bảo vệ trở lại, lau mồ hôi, nói: "Camera giám sát bị hỏng rồi, hoàn toàn không thể lấy được nội dung giám sát. Sếp Cố, sếp Lục, nếu muốn sửa thì cũng phải mất một tuần."

Camera giám sát hỏng rồi...

Mọi người bày ra vẻ mặt khác nhau.

"Không có gì để nói, nếu cậu không thừa nhận, thì chỉ có thể lục soát người thôi." Cố Hàn Chu lạnh lùng nói hai từ "lục soát".

Ánh mắt Lục Minh Phong lạnh nhạt, đồng ý với Cố Hàn Chu: "Lục soát người đi."

Quảng cáo
Trước /63 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net