Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ys
Kỳ thật Hạ Tư Mộ chỉ thử kêu Đoạn Tư một tiếng, không ngờ hắn thật sự bị nàng đánh thức, thân mình bất động thẳng tắp sụp đổ như sông băng tan chảy. Dường như cuối cùng hắn cũng bắt đầu ý thức được cơn đau, vô lực ngã ngồi trên mặt đất mà thở hổn hển.
Dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, cánh đồng hoang vu này trông như địa ngục trong truyền thuyết. Đoạn Tư cúi đầu khiến người ta không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mệt mỏi bình thản: “Còn một đoạn đường rất dài phải đi, nhưng ta đã… Rất mệt rồi.”
Rốt cuộc hắn cũng nói ra hắn mệt mỏi.
Hạ Tư Mộ nghĩ, nàng còn tưởng rằng hắn là một tên thích tự dày vò bản thân đến chết đi sống lại. Hoá ra hắn cũng biết mệt.
Sau lời nói có vẻ nản lòng, Đoạn Tư lại đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt nhuốm máu ánh lên một tia mệt mỏi, thế nhưng vẫn sáng ngời.
Hắn bất chợt nói: “Ngươi muốn giao dịch với ta, muốn ngũ cảm của ta, còn nói sẽ đúng hạn trả lại cho ta. Nhưng đó là bởi vì ngươi chưa từng trải qua cảm giác có ngũ cảm, đợi khi ngươi biết ngũ sắc, ngũ vị, sáu giai điệu, biết ấm lạnh rồi thì ngươi còn có thể chịu được cảnh có rồi lại mất đi sao? Có khi, đến một ngày nào đó, ngươi sẽ lấy đi tất cả cảm quan của ta, chỉ duy trì sinh mệnh của ta ở mức thấp nhất, biến ta thành một cái xác sống?”
Đúng là khó cho hắn khi vào giờ phút này mà còn nhớ tới giao dịch ấy.
Hạ Tư Mộ trầm mặc một lát, nàng nhẹ giọng nói: “Có lẽ là quên đi, giao dịch này không làm cũng chẳng sao. Ta thấy nếu ngươi không chạy về Phủ thành tìm đại phu thì ngươi sẽ chết ở chỗ này đấy.”
Đoạn Tư và nàng nhìn nhau một lát, chợt khẽ mỉm cười, dáng vẻ tươi cười an tĩnh không có một chút điên cuồng. Hắn vươn tay về phía Hạ Tư Mộ, dùng giọng điệu vui đùa mà nói: “Ngươi kéo ta đi, ngươi kéo ta lên, ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Hạ Tư Mộ nhướn mày, thầm nghĩ tiểu tướng quân này lại phát điên gì đây, nàng nói: “Thập Thất…”
“Gọi ta là Đoạn Tư.”
Nàng không rõ sao hắn lại chấp nhất với cái tên giả này, chỉ nói: “Đoạn Tư, ngươi còn tỉnh táo không?”
“Rất tỉnh táo, điều này thật thú vị.”
Đoạn Tư giơ tay giữa không trung, hắn cười thong thả nói: “Ta cá rằng chỉ trong vòng “một ngày” thôi, ngươi sẽ luyến tiếc.”
Một quả pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm giữa hai người, đùng đoàng rung động. Bàn tay dính đầy máu của Đoạn Tư được chiếu sáng, màu đỏ tươi chói mắt như ngọn lửa, đầu ngón tay có một tia run rẩy không dễ phát hiện ra.
Không biết là hưng phấn, hay là sợ hãi.
Hạ Tư Mộ nhìn hắn một lúc lâu, nhìn vào đôi mắt từ trước đến nay vẫn trong veo mà lại không thấy đáy của kẻ phàm nhân.
Tên này chưa bao giờ tính đến hậu quả, một con bạc to gan lớn mật.
Nàng bật cười: “Được.”
Nàng vươn tay ra, bàn tay tái nhợt, những đường gân xanh tím mỏng manh uốn lượn trên làn ra trắng bợt. Đôi tay lạnh băng nắm chặt lấy bàn tay đầy máu ấp áp của Đoạn Tư, dính máu của hắn.
Kết chú minh châu bay ra, quấn ở nơi giao nhau giữa hai bàn tay, lấy một giọt máu của mỗi người dung hợp với nhau, hoà vào rãnh của hoa văn phù chú, lập tức có hiệu lực.
Từ nay về sau, đây sẽ là người có vận mệnh tương liên với nàng.
Hạ Tư Mộ giơ tay kéo Đoạn Tư đứng dậy, hắn hoàn toàn không dùng sức, lười nhác để mặc nàng túm hắn như túm con diều, sau đó nương theo sức lực mà đi về phía trước, lảo đảo ỷ lại vào nàng.
Vóc người hắn cao hơn nàng, lại khom lưng vùi đầu vào cổ nàng, máu tươi sền sệt dính đầy vạt áo nàng, cái trán dán lên cần cổ lạnh băng của nàng.
Hắn dồn hết sức lực toàn thân lên người nàng, như đặt cả tính mạng của mình lên người nàng vậy.
“Ngươi làm gì thế?” Hạ Tư Mộ cũng không đẩy hắn ta, chỉ lạnh nhạt hỏi.
“Có phải ta không bình thường không?” Đoạn Tư thấp giọng nói.
Hạ Tư Mộ biết hắn đang nói gì, liền nói: “Giết đỏ cả mắt rồi, cũng có thể xem như không bình thường?”
Giết người sẽ làm Đoạn Tư hưng phấn.
Mãi cho đến ban nãy Hạ Tư Mộ mới nhận ra, nàng từng thấy ánh mắt phảng phất như đang đè nén gì đó của Đoạn Tư trên chiến trường, hắn là đang đè nén sự hưng phấn này.
Hắn có vẻ như từng trải qua một đoạn thời gian giết người Đại Lương quanh năm suốt tháng, thế cho nên giết người đã biến thành một sự kí.ch thích đối với hắn, khiến hắn lâm vào trạng thái phấn khởi cả về thể chất và tinh thần, khó có thể kiểm soát.
Có lẽ từ đáy lòng hắn đã khát vọng giết chóc.
Loại giết chóc đã từng khiến hắn hài lòng.
Hắn ở Thiên Tri Hiểu một thời gian dài, những việc mà hắn trải qua đã dung nhập vào máu thịt hắn.
Đoạn Tư trầm mặc trong chốc lát, nói với nàng: “Vừa rồi trước khi Thập Ngũ sư huynh chết đã nói với ta… Ngươi cũng là quái vật, ngươi trốn không thoát đâu.”
Hạ Tư Mộ không trả lời, gió thổi lạnh thấu xương, thân thể Đoạn Tư run lên nhè nhẹ, hắn chậm rãi nói: “Có đôi khi ta không biết, ta là người thường giả làm kẻ điên hay là kẻ điên giả làm người bình thường nữa.”
Hạ Tư Mộ nhẹ cười một tiếng, có chút khinh thường. Nàng vươn tay đặt lên lưng hắn, không nặng không nhẹ mà vỗ về.
“Ngươi đang dựa vào người không bình thường nhất trong thiên hạ đấy, còn nói vớ vẩn gì nữa?”
Đoạn Tư an tĩnh một lát, đột nhiên bật cười ra tiếng, hắn không biết sống chết mà vươn tay quàng qua lưng Hạ Tư Mộ, sang sảng mà bình tĩnh đáp: “Nói vậy cũng đúng.”
Hạ Tư Mộ vỗ vỗ lưng hắn, dù bận vẫn ung dung nói: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, buông ta ra.”
“Không phải ngươi muốn biết ta là ai sao?”
Đoạn Tư cũng không nghe lời mà buông nàng ra, hắn thả lòng toàn thân, tựa như mở ra cánh cửa phủ đầy bụi bặm từ lâu, điềm tĩnh nói bên tai nàng: “Ta là Đoạn Tư, ông ngoại là văn hào nổi danh, lúc ta sinh ra, ông ấy đang xem đoàn kịch Xuân Sinh diễn nên dùng chữ phong Lang Cư Tư trong vở kịch đặt tên cho ta. Bà ngoại ta là trưởng công chúa tiền triều, nhà ta là tam đại hàn lâm, Nam Đô Đoạn thị, ta sống ở Nam Đô đến năm bảy tuổi.”
Lại tới nữa.
Hạ Tư Mộ cau mày, đang định ngắt lời tào lao của hắn thì lại nghe Đoạn Tư cười nói: “Sau đó, lúc bảy tuổi, ta bị bắt cóc.”
Động tác vỗ về sau lưng hắn dừng lại.
Đoạn Tư tiếp tục nói: “Người Hồ Khế bắt cóc ta, dùng ta uy hiếp phụ thân giao tình báo cho bọn họ. Lúc ấy là lúc các bè phái tranh nhau đến ngươi chết ta sống, phụ thân không chỉ không đáp ứng người Hồ Khế, thậm chí, vì không để cho người khác biết ông ta có một cái nhước điểm trong tay Đan Chi, cho nên ông ta nói với người Hồ Khế rằng bọn họ bắt lầm người rồi, người bọn họ bắt không phải tam công tử Đoạn Tư của Đoạn gia. Tam công tử Đoạn gia đã được đưa về quê nhà ở Đại Châu bầu bạn với tổ mẫu.”
“Tam công tử bị được đưa về Đại Châu mới là Đoạn Tư giả.
“Người Hồ Khế bị lừa, bọn họ cho rằng bắt sai người thật. Ta liền nhân cơ hội trốn thoát, lưu lạc đến đầu đường một nhánh sông Đan… Sau đó bị thủ lĩnh Thiên Tri Hiểu ra ngoài tuyển chọn đệ tử — Sư phụ ta chọn trúng, vào Thiên Tri Hiểu. Bọn họ không biết lai lịch của ta, sau khi xuất sư ở tuổi mười bốn, ta chọc mù mắt sư phụ ta rồi trốn về Đại Lương, nhận tổ quy tông, lấy tự Thuấn Tức. Phụ thân ta sắp xếp một màn “bị cướp” trên đường từ Đại Châu về Nam Đô, làm cho Đoạn Tư giả biến mất, để ta trở về.”
“Đây mới là ta, ta chính là Đoạn Tư Đoạn Thuấn Tức, từ trước đến nay ta đều không lừa ngươi. Ngươi xem, lúc này đây ta lại… Gặp dữ hoá lành.”
Đoạn Tư nói vô cùng bình tĩnh, nói xong còn nghịch ngợm mà cười rộ lên, tựa như một đứa trẻ đắc ý.
Hạ Tư Mộ không nói gì, vô số ánh hồn hoả bay lên từ doanh trướng Đan Chi, ngược dòng mà đi, hoà vào chân trời, pháo hoa trên bầu trời Phủ thành Sóc Châu nở rộ hết đợt này đết đợt khác. Một bên vui sướng một bên bi thương, hay cho một khung cảnh hoang đường mà lại long trọng chốn nhân gian.
Máu theo đầu ngón tay Đoạn Tư nhỏ xuống, cuối cùng hắn cũng buông cánh tay ôm sau lưng Hạ Tư Mộ, nhưng lần này Hạ Tư Mộ lại ôm lấy hắn.
— Hắn đang trượt xuống mặt đất, nếu không ôm lấy sẽ ngã ra đất mất.
Vừa rồi Đoạn Tư đã dùng hết chút sức lực cuối cùng mà ôm Hạ Tư Mộ.
Hạ Tư Mộ ôm cái tên toàn thân vô lực ngã vào người nàng, thở dài một tiếng, nói: “Không chỉ là tiểu hồ ly, còn là tiểu tổ tông nữa.”
Hạ Tư Mộ ngồi lên tay cầm của đèn Quỷ Vương, Đoạn Tư ngồi bên cạnh dựa vào vai nàng, đèn Quỷ Vương chở hai người về Phủ thành Sóc Châu. Đoạn Tư nhắm mắt lại, trông như đã ngủ lại trông như vẫn còn chút thần trí, hắn lơ mơ hỏi: “Quỷ Vương điện hạ… Ngươi tên gì vậy?”
Hạ Tư Mộ chậc chậc hai tiếng, như có như không vuốt ve tay cầm đèn.
Bình thường nàng sẽ không nói tên nàng cho phàm nhân biết, dù là quỷ, cũng chỉ có tả hữu thừa dám gọi tên nàng.
Nhưng suy cho cùng, đây cũng là người kết chú cho nàng ngũ cảm.
“Hạ Tư Mộ, Hạ trong Hạ Tư Mộ, Tư Mộ trong Hạ Tư Mộ.”
Cách giải thích của nàng làm Đoạn Tư nhẹ giọng cười.
Đêm dài sắp kết thúc, trời đã tảng sáng, nắng sớm dịu nhẹ hoà vào đêm tối vô biên vô hạn như sương mù.
Trong ánh nắng vàng, Đoạn Tư hé mở cánh môi khát khô nứt nẻ, chậm rãi nói: “Hạ Tư Mộ, năm mới vui vẻ, bình an vô sự.”
Hạ Tư Mộ giật mình, sau đó mỉm cười đáp lại: “Đoạn Tư, Đoạn tiểu hồ ly, mong ngươi gặp dữ hoá lành, sống lâu trăm tuổi.”
Nàng nhìn thân kiếm Phá Vọng bên hông Đoạn Tư, vỏ kiếm nhiễm máu, không biết là của Thập Ngũ hay Đoạn Tư.
Thập Ngũ bị kiếm Phá Vọng gi.ết chết, kiếp sau sẽ có cuộc sống không oán niệm.
Trước đây nàng vẫn luôn suy nghĩ, vì sao kiếm Phá Vọng lại nhận Đoạn Tư làm chủ nhân, tại một khắc này, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra đáp án. Đoạn Tư không phải tu sĩ cũng không có linh lực, dù cho mệnh cách của hắn cường đại, thiên phú kỳ tài, có tâm tính mà người thường khó có thể với tới, đây cũng không phải nguyên nhân mà kiếm Phá Vọng chọn hắn.
Phá Vọng chọn hắn là vì muốn cứu hắn.
Kiếm này nhân từ, giết người cũng độ người, nó từ tay Bách Thanh rơi vào tay thiếu niên này, bởi vì muốn độ hắn cho nên nhận hắn làm chủ.
Độ hắn đôi tay đẫm máu, người đầy gió sương.
Hàn Lệnh Thu và Mạnh Vãn nói cho Ngô Thịnh Lục biết kế sách của Đoạn Tư, trong đêm giao thừa, khi quân doanh của Đan Chi bị lửa thiêu cháy chính là lúc xuất binh tấn công. Quân đội Đan Chi như rắn mất đầu hỗn loại nháo nhào, liên tiếp thất bại rút lui, bị Đạp Bạch quân đuổi ra trăm dặm bên ngoài, tan tác rút khỏi Sóc Châu.
Đạp Bạch thoát khỏi vòng vây trong Phủ thành.
Trận chiến vẫn tiếp diễn đến buổi sáng, khi đoàn người Ngô Thịnh Lục suất quân trở về thì thấy một người đứng trên tường thành.
Thiếu niên mặc quần áo người Hồ Khế, khắp người bê bết máu, chi chít vết thương, hắn đứng dưới nắng mai mỉm cười mà vẫy tay với bọn họ, sau đó lấy một cái đầu từ túi vải đeo bên hông ra, treo trên cửa thành.
Đó là đầu của A Ốc Nhĩ Tề.
Chủ tướng của bọn họ, thâm nhập vào địch doanh phóng hoả thiêu cháy doanh, ám sát chủ soái, để binh lính của hắn không phải cá chết lưới rách với quân địch, để binh lính của hắn đại thắng trở về, để bá tánh toàn thành phía sau hắn hồn nhiên trải qua một ngày tết náo nhiệt.
Ngô Thịnh Lục bất chợt nhảy xuống ngựa, quỳ trên mặt đất.
Hắn ta không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào, nhưng theo động tác của hắn ta, tất cả giáo uý, thiên hộ, bách hộ, binh lính đều xuống ngựa, đồng loạt quỳ một gối xuống đất, vô số giáp sắt ánh lên ngân quang lạnh lẽo trong nắng sớm, tựa như sóng biển dâng trào.
Ánh mắt Đoạn Tư loé lên.
“Đạp Bạch quân, cung nghênh chủ tướng.” Ngô Thịnh Lục cao giọng hô.
Binh linh phía sau hắn ta cũng hô lên, âm thanh như dời non lấp bể, hướng về Đoạn Tư nơi đầu tường. Đoạn Tư đỡ lấy tường thành mới miễn cưỡng duy trì được tư thế đứng thẳng, hắn nghĩ lúc nãy nên uống nhiều thuốc giảm đau hơn một chút thì tốt hơn.
Sau đó hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.
Hạ Tư Mộ từng hỏi hắn vì sao phải một mình lao vào hiểm cảnh, hắn nói bởi vì Đạp Bạch Quân không phải Đạp Bạch của hắn.
Cho đến giờ khắc này, Đạp Bạch quân đã trở thành Đạp Bạch của hắn.