Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ys
Hạ Tư Mộ gọi quỷ nô tới, bảo bọn họ dẫn Đoạn Tư đi nghỉ tạm. Từ lúc Đoạn Tư vào Quỷ thành Ngọc Chu đã được vạn quỷ quỳ lạy, sau khi bị treo ở cửa cung một ngày một đêm, cuối cùng cũng được đưa vào ở trong một thiên điện của cung đến nơi đến chốn.
Nhưng lúc này vẫn có một vấn đề rất lớn, ví dụ như Quỷ thành to như vậy lại không có đến một chút thức ăn cho người, mà Đoạn Tư thì đã đói bụng một ngày một đêm rồi. May mà quỷ nô dẫn người nói Vương Thương đã căn dặn, lát nữa đầu bếp của tả thừa đại nhân Khương Ngải sẽ tới nấu cơm cho hắn.
Đoạn Tư hơi kinh ngạc: “Tả thừa đại nhân còn có đầu bếp?”
“Chúng ta không ăn đồ ăn của người sống để sống, nhưng muốn ăn thì vẫn có thể. Tả thừa đại nhân phú khả địch quốc(*), hưởng vinh hoa phú quý, có mấy người đầu bếp cũng không lạ.” Quỷ nô cung kính nói.
Phú khả địch quốc
Đoạn Tư như suy nghĩ gì đó, đôi tay hắn đan vào nhau đặt lên môi, hỏi: “Tả thừa đại nhân làm gì vậy? Sao có thể phú khả địch quốc?”
“Sòng bạc của Tả thừa đại nhân trải khắp thiên hạ, tất nhiên có tiền.”
“Sòng bạc? Nàng ta thích cá cược?”
“Đúng vậy, đại nhân thích nhất là cá cược, hầu như lần nào cá cũng thắng cả.”
Đoạn Tư ngẫm nghĩ trong chốc lát, khẽ cười nói thì ra là thế.
Bọn họ di chuyển qua một ngã rẽ thì đụng phải một nhóm quỷ đang đi đến. Quỷ nô phía trước Đoạn Tư lập tức cúi đầu hành lễ, nói: “Hữu thừa đại nhân.”
Đoạn Tư quay sang nhìn, thấy quỷ Yến Kha cao lớn lạnh lùng mặc một bộ quần áo màu xanh biển đang im lặng đánh giá hắn, sau đó thu hồi ánh mắt rồi đi qua người bọn họ.
Đoạn Tư đột nhiên lui về sau vài bước, giữ bả vai Yến Kha lại.
“Yến đại nhân, có phải rất kinh ngạc vì thấy ta còn sống không?”
Yến Kha hơi dời tầm mắt qua, Đoạn Tư nhẹ giọng nói bên tai hắn ta: “Trên người của ngươi có mùi giống với mùi con quỷ tập kích ta hôm qua, tiếc là ngươi không ngửi ra.”
Ở trước mặt người sống, điểm mù của quỷ thật sự quá nhiều.
“Con quỷ muốn ăn ta tối qua, có phải ngươi vừa gặp gã không, hữu thừa đại nhân?” Đoạn Tư mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Khi Khương Ngải vào trong điện, Hạ Tư Mộ đang dựa vào vương toạ lật xem sách quỷ, nhìn thấy nàng ta đi vào, Hạ Tư Mộ bèn buông sách quỷ xuống, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh: “Dì Khương Ngải, ngồi đi.”
Hạ Tư Mộ không thường xuyên gọi nàng ta là dì Khương Ngải mà chỉ gọi nàng ta là Hu quỷ điện chủ hoặc tả thừa, thường thấy nhất là gọi thẳng tên. Nếu mà thân thiết gọi nàng ta như vậy thì chắn chắn là có chuyện mà nhờ nàng ta đi làm.
Khương Ngải thầm nghĩ, cha Hạ Tư Mộ gọi nàng ta là dì Khương Ngải, Hạ Tư Mộ cũng kêu như vậy, không biết đang chiếm tiện nghi của nàng ta hay chiếm tiện nghi của cha nàng nữa?
Nàng ta ngồi xuống, hỏi: “Tư Mộ, ngươi kêu ta tới làm gì?”
Ngón tay Hạ Tư Mộ gõ gõ lên sách quỷ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tên người phàm ta mang đến, trong khoảng thời gian này ngươi dẫn hắn đi dạo trong Ngọc Chu thành đi.”
Khương Ngải ngẩn người một lúc rồi bật cười ra tiếng: “Sao thế, mọi người đều biết hắn là người của ngươi, ai dám động vào hắn chứ, chẳng lẽ còn muốn ta bảo hộ hắn?”
Vừa xong, nàng ta lập tức như nghĩ tới gì đó mà ngừng lại, rồi nói tiếp: “Cơ mà đúng thật là có một tên dám động vào hắn, có khi thật sự dám giế.t chết hắn đấy chứ. Tư Mộ à, không phải ngươi không biết lòng ghen ghét của tên Yến Kha kia rất nặng, những tình lang trước của ngươi không tới Quỷ Vực thì cũng thôi, nhưng giờ ngươi lại đặt tên người sống đó dưới mí mắt hắn ta, ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện?”
Hạ Tư Mộ lắc đầu, nàng cười nói: “Đoạn tiểu hồ ly có kiếm Phá Vọng trong người, hắn không yếu đuối như vậy. Hơn nữa Yến Kha hắn ta có ghen ghét hay không thì liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ ta lại phải làm theo ý hắn ta?”
Khương Ngải thở dài một tiếng, nàng ta còn nhớ cái này nàng ta dẫn Hạ Tư Mộ đến Quỷ Vực vào hơn ba trăm năm trước, trước đó Yến Kha còn kín đáo phê bình vị thiếu chủ trẻ tuổi xa lạ này, nhưng vừa mới thấy Hạ Tư Mộ đã im thin thít, ngây người cả nửa nén nhang.
Hạ Tư Mộ quả thực là một mỹ nhân hiếm có, dù sao cha mẹ nàng cũng không khó coi. Huống chi trên người nàng còn có một loại sức mạnh khó tả, quật cường mà cao ngạo.
Khi đó Khương Ngải nghĩ, xong rồi, phen này Kỳ quỷ điện chủ trồng cây si rồi.
Sau đó trải qua vào thập kỷ, khi Hạ Tư Mộ tỏ rõ rằng mình không thích quỷ chỉ thích người, Khương Ngải lại nghĩ, xong rồi, cây si của Kỳ quỷ điện chủ trồng không nổi rồi.
Không có bất kỳ con quỷ nào có thể từ bỏ ham muốn của mình, nếu có thể từ bỏ thì sẽ không biến thành quỷ.
Điều này cũng tương tự với Hạ Tư Mộ.
“Bất kể ngươi có nhận biết hay không thì Yến Kha cũng nhất quyết phải nhằm vào đứa nhỏ này, ngươi đơn giản nhận hắn làm t.ình lang đi. Đứa nhỏ này lá gan lớn lại rộng lượng, cực kỳ quan tâm ngươi, ta thấy trông như thích ngươi cả trăm triệu lần ấy. Mấy trăm năm nay ngươi đã có hai mươi mấy tình lang rồi, thêm một người cũng có sao đâu.” Khương Ngải nhiệt tình xúi giục.
Hạ Tư Mộ thở dài một tiếng, dường như cứ nghe thấy vấn đề này là đau đầu, nàng lắc đầu lật sách: “Bỏ đi.”
“Sao vậy, ngươi không thích hắn?” Khương Ngải suy ngẫm một hồi, chợt hiểu ra: “Ta biết rồi, nhất định hắn trông rất xấu.”
Đoạn Tư hắt xì một cái, thầm nghĩ không biết ai đang ở sau lưng nói xấu hắn. Hắn xoa xoa mũi, quỷ nô dẫn đường cho hắn và người hầu của Yến Kha đều đã lui ra một bên, góc này chỉ còn lại hắn và Kỳ quỷ điện chủ Yến Kha.
Đoạn Tư dựa vào tường, cười nói: “Hay là chúng ta thẳng thắn với nhau một chút, đại nhân Yến Kha, bất luận là ngươi không thích ta thế nào thì cũng không nên tới giết ta. Nếu ta chết ở trong Ngọc Chu thành, mặt mũi và uy tín của Tư Mộ phải vứt đi đâu?”
Hắn biết đám quỷ luôn ngo ngoe rục rịch có không ít, nhưng vậy mà lại có một con dám công khai giết người mà Quỷ Vương mang đến Ngọc Chu thành, nếu thật sự thành công, quả thực là chẳng coi quyền uy của Quỷ Vương ra gì. Vì nghĩ đến điểm này, cho nên sau khi hắn đuổi con quỷ kia đi đã trói mình trở lại như cũ, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Yến Kha vốn đã trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, giờ phút này sắc mặt lại càng thêm rét lạnh: “Ta không nghĩ ngươi có tư cách nói chuyện thẳng thắn với ta. Một tên phàm nhân nhỏ bé tầm thường, thật sự cho rằng Tư Mộ sẽ đặt ngươi trong lòng sao?”
Đoạn Tư lắc đầu, nói: “Tư Mộ có đặt ta trong lòng hay không là chuyện giữa ta và nàng, không cần hữu thừa đại nhân nhọc lòng. Có điều, dù ta là người ngoài cuộc thì cũng cảm nhận được nàng làm Quỷ Vương rất không dễ dàng, ngài đừng mang thêm phiền toái cho nàng nữa.”
Nói xong hắn lập tức xoay người định đi gọi quỷ nô dẫn đường cho mình, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Yến Kha: “Đoạn Thuấn Tức, ngươi biết nàng mới bao lâu, nửa năm? Ta biết nàng đã hơn ba trăm năm rồi.”
Đoạn Tư đảo mắt sang, nam nhân cao lớn lạnh lùng trước mặt lộ ra vẻ khôi hài, nhưng trước sau vẫn luôn cao ngạo.
“Ta gặp nàng trong cuộc phản loạn của chúng quỷ, giúp nàng bình định, giúp nàng thi hành pháp lệnh thống trị Quỷ Vực, nếu không có ta thay nàng giám sát Quỷ Vực thì nàng thậm chí còn chẳng có cơ hội mà nghỉ ngơi, càng không thể gặp được ngươi. Nàng cần ta, mà ta thì có thể mãi mãi bầu bạn bên cạnh nàng. Người sống như ngươi, trước đó Hạ Tư Mộ từng gặp qua rất nhiều, nhưng chỉ là trò tiêu khiển nhất thời mà thôi. Tuổi trẻ của ngươi chỉ là một cái chớp mắt, ngắn ngủi như mây khói, chẳng mấy chốc nàng sẽ hoàn toàn quên sạch về ngươi. Ngươi có thể cho nàng cái gì chứ?”
Đoạn Tư im lặng nhìn vào đôi mắt Yến Kha, sợi tơ gió quấn quýt quanh lối rẽ, tựa như đang miêu tả mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào.
Đoạn Tư đột nhiên bật cười rạng rỡ, hắn nói: “Hữu thừa đại nhân, làm sao ngươi biết được tên của ta?”
Đồng tử Yến Kha hơi co lại.
“Thì ra là thế, ngươi nghe lén ta và Tư Mộ nói chuyện. Ngươi nghe thấy ta từng hôn nàng, cho nên thẹn quá hoá giận?”
Đoạn Tư xua xua tay, cảm thán xoay người sang chỗ khác gọi quỷ nô dẫn đường cho hắn lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Tư Mộ không phải đồ của ngươi, đã qua ba trăm năm mà nàng vẫn không thích ngươi, là ngươi quá coi trọng bản thân rồi, hữu thừa.”
Yến Kha lập tức siết chặt nắm tay, mà khi Đoạn Tư xoay người sang nơi khác, ý cười trên mặt cũng biến mất.
Sau khi Đoạn Tư ngủ một giấc ngon lành ở thiên điện, đầu bếp của Khương Khải cũng bị đưa đến nấu cơm, cuối cùng không đến mức làm Đoạn Tư chết đói. Vị đầu bếp người sống này vừa nhìn đã biết là hiểu rõ về Ngọc Chu Thành và Khương Ngải, đại khái là biết nếu mình không nấu cơm cho tốt thì sẽ biến thành nguyên liệu tươi ngon nhất, về cơ bản không nói lời nào chỉ lo làm việc, muỗng xào đều tay lên xuống thoăn thoắt, mỗi bữa nấu ít nhất tám món.
Đoạn Tư trấn an hắn ta một hồi lâu, nói rằng mình không ăn hết nhiều như vậy, thế nhưng vị đầu bếp kia vẫn nơm nớp lo sợ mà làm theo ý mình, hắn đành phải từ bỏ khuyên nhủ.
Khương Ngải cũng đến cùng với đầu bếp của mình.
Vị điện chủ phú quý xa hoa, cực kỳ quyến rũ này tất nhiên cũng muốn thưởng thức tài nghệ nấu nướng của đầu bếp nhà mình, hơn nữa còn vừa ăn vừa nói được Quỷ Vương giao phó, tới chăm sóc Đoạn Tư một thời gian.
“Vương Thượng vừa kết thúc kỳ nghỉ ngơi về, thật sự là rất bận. Ngươi lại không quen thuộc với Ngọc Chu Thành, nên ta thay nàng tới làm tròn bổn phận của người chủ nhà.” Khương Ngải nói cực kỳ đường hoàng.
Đoạn Tư cũng không truy hỏi, chỉ vừa giơ đũa vừa nở nụ cười, hờ hững nói: “Nàng đây là mong ta tự nghĩ kỹ rồi từ bỏ.”
“Cái gì?”
“Không có gì, vậy làm phiền ngài.”
Sau đó Đoạn Tư chẳng hề khách sáo mà thực hiện lời nói của mình rằng hắn sẽ làm phiền Khương Ngải, ngày nào cũng đi sớm về trễ, bảo Khương Ngải dẫn hắn tới hầu hết mọi ngóc ngách trong Ngọc Chu thành. Hắn không hề có hứng thú đi bái phỏng các bị điện chủ quyền cao chức trọng mà lại cảm thấy hứng thú với từng nhành cây ngọn cỏ trên đường phố. Chỉ mới qua mấy ngày mà hắn đã vẽ ra một tấm bản đồ địa hình Ngọc Chu thành, tỷ lệ không chênh lệch với đường phố thật là bao.
Khương Ngải nhìn tấm bản đồ của hắn một cách kỳ lạ, vừa tấm tắc kinh ngạc trước năng lực nhìn một lần là không quên của hắn, vừa không hiểu hắn muốn làm gì.
“Ngươi muốn làm gì vậy?”
“Tặng cho Tư Mộ một món quà.” Đoạn Tư tạm buông bút, cười nói với Khương Ngải: “Ta còn muốn đi một nơi nữa, mong tả thừa đại nhân dẫn đường.”
“Nơi nào?”
“Vách núi khắc 32 Kim Bách Pháp.”
Khương Ngải nhướn mày, nàng ta cười đáp: “Ngươi đúng là tuệ nhãn cao siêu, vừa chọn đã chọn phải nơi đám quỷ ghét thứ hai.”
Tường vàng nằm ở phía Đông Ngọc Chu thành, trên núi Hư Sinh phía sau vương cung. Nơi đó vốn là một vách đá tự nhiên, Quỷ Vương đời trước đã lệnh cho thợ quỷ mài nhẵn và phủ lên đó một lớp vàng ròng, dùng chu sa khắc 32 pháp điều của Quỷ giới lên đó, mỗi một chữ đều to hơn trống lệnh trong quân đội.
Lúc ấy Đoạn Tư bị treo trên cửa cung, liếc mắt một cái là thấy được trong núi có một nơi phát ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt. Lần này Khương Ngải dẫn hắn đến bên cạnh vách đá, vừa đến sườn núi đã có thể nhìn rõ mọi thứ ở phía xa, màu vàng và đỏ tương phản nhau lộng lẫy và uy nghiêm thấp thoáng giữa một vùng cây cối xanh ngắt.
Đợi đến khi bọn họ đứng dưới bức tường vàng, nhìn lên bức tường cao bằng toà nhà bốn lầu, không khỏi đồng thời cảm thán.
Theo lời Khương Ngải nói là – Lúc trước đã tốn rất nhiều vàng để tạo nên vách tường này.
Theo lời Đoạn Tư nói là – ban hành chính sách, thực thi mệnh lệnh tạo phúc cho thiên hạ, đây gọi là đạo.
Khương Ngải kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đoạn Tư, đọc sách có lẽ là chuyện mà nàng ta ghét nhất trên đời, vì thế mà nàng ta vô cùng bỡ ngỡ với những lời này, nhưng cũng có thể nghe ra sự kính nể trong lời của Đoạn Tư. Nàng ta che miệng cười: “Mười con quỷ thì hết bảy con không thích mấy thứ pháp điều bó tay bó chân, tiểu bằng hữu, ngươi đúng là chính trực.”
Đoạn Tư duỗi tay vuốt ve những con chữ cứng cáp hữu lực, được khắc sâu vào trong tường vàng, những thứ này hạn chế hành động của quỷ rất nhiều, nếu có thể tuân thủ những pháp điều này, quỷ cũng không thể gọi là ác.
Hắn nhàn nhạt nói: “Vào thời xa xưa có Thương Dương đã cải cách chính trị để đưa đất nước trở nên hùng mạnh, cuối cùng lại bị ngũ mã phanh thây, thiên hạ thuộc về tay Tần Vương.”
Dừng một chút, hắn khẽ cười, nói: “Hoá ra là như vậy. Nàng đang đi con đường của Thương Dương, con đường mà người ma cùng căm hận.”
— Người ma cùng căm hận mới là vị trí mà Quỷ Vương nên ở.
Hạ Tư Mộ đã từng hờ hững, thản nhiên nói với hắn như vậy.
Có lẽ nàng đã sớm hiểu rõ nhưng vẫn cứ quyết định dùng cả cuộc đời dài đằng đẵng và tài năng xuất chúng của mình để chìm đắm trong vực sâu, kìm hãm con quái vật khổng lồ được tạo thành dụ.c vọng và lòng tham này.
Dùng trật tự duy trì Quỷ giới, loại bỏ ô danh, khiến quỷ cũng có thể phân rõ tốt xấu. Đồng thời bảo vệ cả thế giới do phàm nhân nhỏ bé và yếu ớt tạo nên.
Hắn tin rằng, chỉ cần ngày nào nàng còn là Quỷ Vương thì ngày đó Quỷ Vực vẫn ổn định, nhân gian được yên bình.
Dù cho không ai biết, không ai trân trọng.