Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa hè đã hoàn toàn phủ trùm lên thành phố.
Mùa hè năm hai mươi bảy tuổi, ta lại nhớ đến ước định vào mùa đông khi ta và Lục Bách Đông mười ba tuổi.
Nguyên nhân bởi vì bức vẽ thiết kế lớn nhất trong đời ta gây ra.
“Đây là cái gì?”
Ta nhìn chằm chằm giấy vẽ với nét bút loằng ngoằng không phải là rồng bay phượng múa mà là gà bươi mèo quào, hình như là đang vẽ “con người”. Nếu cặp mắt siêu thị của ta hình dung đúng.
“Ngươi không nhìn thấy ư?”
Đại khái phát hiện sắc mặt ta không được tốt mấy, Lục Bách Đông dấu hai tay phía sau lưng, cả người bất an, cứ nhích tới nhích lui.
“A, là bức tranh vẽ Thiên Thu?”
A Địch từ sau lưng ta ló ra, tấm tắc nhìn tác phẩm hội họa:
“Đông Đông, ngươi quả nhiên là thiên tài, gương mặt ma chê quỷ hờn của Thiên Thu đã được tái hiện vô cùng chân thực!”
A Địch sau khi phát ngôn, vinh dự được hưởng một cú thúc từ khuỷu tay vàng ngọc của ta. Hắn nghĩ hắn là ai, chỉ có ta mới có thể khi dễ tiểu quỷ nhà ta thôi!
“Đây là ta sao?”
Ta hỏi Lục Bách Đông, hắn chần chờ nhìn ta, sau đó gật đầu.
Ai. Ta ở trong lòng thở dài một hơi. Nên nói như thế nào đây? Căn bản là lịch sử lại tái diễn.
“Đưa cho ta bút đi.”
Ta ngồi xuống đối diện, hướng hắn vươn tay, hắn lập tức mang cây bút đang cầm trong tay, kín đáo đưa cho ta.
“Vẽ to đến chừng này, ngươi không cảm thấy có hơi cường điệu về độ lớn đầu của ta sao?”
Hắn rất nghiêm túc quan sát đầu của ta một hồi.
“Không có đâu.”
“… Ta là nói bức tranh ngươi vẽ, không phải nói đầu thực tế của ta bị to!”
“Ác.”
Bộ dáng tiểu tức phụ thương cảm của hắn cũng không tranh thủ được chút tình cảm nào đâu. Ta vẫn “tuyệt tình” vỗ trán hắn một cái “trừng phạt”.
“Quay về với chuyện chính, ngươi đem kích thước đầu của ta cân với cơ thể, xem cái đầu của ta còn to hơn người của ta rồi! Điều này là không được phép! Kế tiếp, chuyên tâm nhìn vào đây. Tuy có thể ngươi không vẽ được tỷ lệ hoàn mỹ như ta, nhưng ngươi cũng cân đối để đầu ta bằng một phần chín chứ?”
“Thiên Thu, cái gì chín đầu?”
“Không phải chín đầu. Mà là theo tỷ lệ, bình quân chia một người làm chín phần, đầu một phần, cơ thể là tám phần …”
Ta bận rộn vẽ đường trên mặt giấy, phác họa đường cong cơ bản của cơ thể người, nghe thấy Lục Bách Đông ồ lên một tiếng.
“Thế nào?”
Hắn đầu tiên lắc đầu, sau khi ta ép hỏi, hắn thận trọng nói hình như trước đây từng thấy qua rồi.
Cách hắn nói chuyện và biểu tình, rõ ràng là đang lo lắng. Hắn thủy chung nhớ kỹ rằng ta không hi vọng hắn nhớ tới những chuyện trước kia. Đối diện với yêu cầu bốc đồng của ta, hắn thậm chí ngay cả đến quyển album tràn ngập ảnh chụp chung mà tối tối trước khi đi ngủ hắn luôn xem qua một lần, cũng không động đến nữa.
Nhìn hành động của hắn, hình như hắn thực sự thích ta. Thích đến mức cả ký ức trước kia cũng không muốn nhớ. Nhưng ta thật sự muốn hắn cứ như vậy mà yêu thích ta sao? Ta cũng không rõ.
Từ trước đến giờ, có một góc nào đó trong Lục Bách Đông vẫn luôn là bí ẩn. Ta tình nguyện vĩnh viễn cũng không biết được đáp án.
Như vậy ta có thể can đảm tin, can đảm yêu, can đảm xem như lời nói dối và giấc mộng này sẽ tiếp tục kéo dài. Thẳng đến khi nó thật sự tan vỡ.
“Ta trước đây đã dạy ngươi như thế này.”
Ta nói nhẹ nhàng.
“… Ta học xong rồi?”
Ta nở nụ cười.
“Không có, ngươi vẫn không học được.”
Từ nhỏ tên Lục Bách Đông luôn cùng từ “Hoàn mỹ” xếp chung với nhau.
Từ học tập, thần kinh thể thao, lớn lên xinh đẹp, cá tính lại được lòng người, mười phân vẹn mười. Thế nhưng hoàn mỹ như thế vẫn có phương diện Lục Bách Đông vụng về. Bất kể luyện thế nào, tập biết bao nhiêu lâu, hắn dù vẽ hình nhỏ cho tới hình lớn đều bị mất tỷ lệ nghiêm trọng.
Nhưng ai bảo hắn những việc khác đều quá hoàn mỹ, cho nên điểm ngốc nghếch đó lại càng trở thành ưu điểm. Càng khiến người khác thêm yêu mến.
“Thì ra trong mắt ngươi, ta là cái dạng này?”
Ta giơ lên cao bức tranh đầu to và tứ chi nhỏ như cọng giá, có cảm giác bị tổn thương thật khi nghĩ đến hình tượng của ta trong lòng hắn:
“Ngươi nghĩ ta là cọng giá hay sao?”
Hắn không biện minh, chỉ dùng sức mân mê môi. Lỗ tai tiết lộ sự xấu hổ của chủ nhân, ửng hồng đến mức ta có ảo giác nặn được ra nước luôn rồi.
Năm ấy hắn vẫn chỉ là học sinh tiểu học, môn Mỹ thuật tạo hình ra đề là “Người nhà của ta”, “Đại hội thể dục thể thao vui sướng”, loại đề mục gần gũi bình dị để học sinh dễ làm. Chỉ cần có liên quan đến người, Lục đại thiếu gia bất chấp tất cả, nhất định chọn ta làm tư liệu sống để hắn họa. Đương nhiên đề tài cho lần nghỉ đông này cũng không hề ngoại lệ.
Theo lý thuyết, ta hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh đi ha! Nhưng nhìn hắn vẽ mặt ta hai năm nay vẫn không hề có chút xíu xiu tiến bộ nào, khó tránh khỏi nghĩ người này chẳng lẽ âm thầm muốn chỉnh ta?
Rõ ràng từ nhỏ đã thấy hắn cứ luôn hí hoái vẽ, bao nhiêu bức chỉ có một hình dạng bất di bất dịch như vậy?
Ta khổ não gãi gãi đầu, sau đó vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh.
“Qua đây.”
Hắn nghe lời, ngồi xuống cạnh ta, rất có dáng dấp một đệ tử chăm chú đợi sự phụ phân phó.
“Ngươi xem, ở đây, ngươi vẽ thân người tỷ lệ sai rồi.”
Ta dùng bút vạch lên bức tranh của hắn chia thành tám phần. Nét phác chồng lên đường vẽ của hắn, vạch ra họa đồ, từ từ sửa lại.
“Coi như ta khiêm tốn đi. Ta lấy tỷ lệ cá nhân tám đầu thôi. Sở dĩ ta nói như vậy bởi vì nửa người trên của ta tính ra như thế này…”
Vô thức, ta đã giúp hắn họa xong bức tranh.
“Thật là lợi hại, không hỗ là Thiên Thu.”
Giọng nói hắn tán thưởng từ tận đáy lòng vang vang bên tai ta.
Ta lầm bầm cười
“Cũng không có gì. Còn nữa, ngươi vẽ y phục kiểu gì mà mặc được đây? Ta làm sao có thể mặc loại quần áo khố rách áo ôm nông nỗi như vậy. Ngươi muốn vẽ quần sao, thì phải như vậy, như vậy…”
Tiếp theo, quần áo cũng hoàn thành.
Ta bỗng nhiên buông bút, cảm giác có cái gì đó không đúng lắm.
“Nhìn kỹ vào.”
Hắn sùng bái nhìn ta.
“Ngươi muốn quần áo màu gì?”
“Ừ, màu xanh dương đậm và màu vàng nhạt cũng không tồi. Đi lấy bút sáp mầu lại!”
Mười hai phút sau, tác phẩm của Lục Bách Đông hoàn thành được gần tám mươi phần trăm.
“Vậy kế tiếp, mấy phần tỉa chi tiết của Thiên Thu, ngươi cứ yên tâm giao cho ta nha.”
Hắn đối với ta ra thế “không có vấn đề”, hiên ngang lẫm liệt cầm lên bút vẽ.
Ngươi càng chắc ăn, ta càng nhìn thấy dòng chữ “vô cùng có vấn đề” dán chình ình trước trán ngươi. Hiểu không?
Ta do dự, nhìn kiệt tác ta đã tỉ mỉ hoàn thành. Sau đó nhìn lại Lục Bách Đông, trên tay hắn còn đang cầm bút vẽ, dụng cụ phá hoại tiềm tàng. Đành nghiến răng:
“Ta nghĩ vẫn là để ta hoàn thành đi.”
Mặc dù nói là muốn vẽ ta, nhưng ta ra tối hậu thư bức tranh phải gắn mặt của Lục Bách Đông, miễn bàn cãi.
Bức tranh sau khi hoàn thành, chúng ta sóng vai nằm lỳ ở trên giường, nhìn nó thật lâu.
“Thiên Thu thật là một thiên tài.”
“… Ngươi ít nói nhảm đi.”
Mặt của ta hơi nóng.
“Ta nói thật. Nhìn như thế nào vẫn cảm thấy người này rất hạnh phúc.”
Hắn chỉ chỉ giấy người trong tờ giấy.
“Bởi vì hắn có thể mặc quần áo do Thiên Thu giúp hắn thiết kế.”
“Hắn cũng là ngươi mà.”
“Ừ, ta biết chứ!”
Hắn gật đầu.
“Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.”
Không cam lòng? Suy nghĩ của ngươi đang đi theo mạch logic gì đây? Ta cười rộ lên.
“Có cái gì tốt mà không cam lòng? Ta có thể giúp ngươi chỉnh lại. Hơn nữa còn là quần áo thực, có thể mặc được.”
“Ngươi không gạt ta?”
“Ta lừa ngươi làm chi. Tuy nhiên, ngươi phải trở thành người có máu mặt máu mũi một chút, mặc đồ của ta, còn cho ta chút danh dự!”
Ta nghĩ nghĩ.
“Ngươi làm người mẫu.”
“Người mẫu?”
“Lúc mười hai giờ trưa, trên tivi có chiếu một đoạn ngắn người trên sàn runway đi tới đi lui đó! Bọn họ là người mẫu, chuyên biểu diễn trang phục được thiết kế sư tạo nên.”
Ta cười hắc hắc.
“Được đó, vậy ngươi xem ta là người mẫu chuyên nghiệp đi!”
Hắn mỉm cười nhìn ta.
“Tốt, chúng ta quyết định như vậy.”
Sau khi lớn lên, ta muốn trở thành thiết kế sư lớn nhất thế giới, còn hắn muốn trở thành người mẫu nổi tiếng nhất thế giới.
Ta sẽ vì hắn mà thiết kế rất nhiều trang phục dành riêng cho hắn. Hắn cũng sẽ chỉ mặc trang phục của ta.
Kết quả, ước định này vẫn không được thực hiện.
Đại khái khi lớn lên, trong chúng ta, ai cũng không cẩn thận quên mất rồi.
Phải, lời hứa lúc nhỏ, có mấy ai sẽ ghi nhớ. Huống chi, còn là một lời hứa chỉ duy vì đối phương mà thực hiện. Nếu nó biết thành sự thực, thì e rằng, lời nói dối còn thuyết phục hơn.
Không rõ là chúng ta có thực sự quên đi hay chăng. Nhưng ta nghĩ, hai người, không có can đảm để biến chúng thành hiện thực. Vậy, hoặc là xem như lãng quên nó, hai là xem nó như một lời nói dối đi.