Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 8.
Tay huyền kì dịch nắm lấy ngọc hành lạc ngọc di chuyển với tốc độ cực nhanh làm cho lạc ngọc nhịn không được nhanh chóng rên rỉ, không phải vì vui thích mà chính là vì đau.
Sau này hắn chiếm thề thượng phong, khẳng định đem hết thủ đoạn dạy dỗ ra điều giáo huyền kì dịch, cho hắn thấy thế nào mới là chân chính dạy dỗ!
Lạc ngọc nằm bẹp trên giường phẫn hận nghuyền rủa.
Để giảm bớt thống khổ, hắn cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng khó chịu nhất chính là hắn cư nhiên bị huyền kì dịch tùy ý bày bố.
“không cần trưng ra vẻ mặt không cam lòng như thế a..”
Huyền kì dịch ôm eo hắn, tay nhẹ nhàng xoa nắn ,”Ngươi không phải nghĩ muốn rời đi sao?”
Huyền kì dịch chậm rãi thả mồi.
Biết rõ đó là cạm bẫy, nhưng lạc ngọc vẫn không thể không động tâm, hắn ổn định thân thể, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu.
“Ý gì?”
Lạc ngọc hỏi, nếu huyền kì dịch thật sự buông tha hắn, nhất định có kèm theo điều kiện trao đổi!
“Ngươi không biết căn ngọc thế(?) này rất lạnh sao?”
Huyền kì dịch không trả lời mà hỏi lại, tuy rằng mơ hồ nhưng lạc ngọc đã có thể đoán hơn phân nửa ngụ ý huyền kì dịch, chẳng phải là muốn hắn đến căn ngọc thế ấm áp kia sao?
Huyền kì dịch muốn dùng biện pháp gì, xem tình hình trước mắt không phải rất rõ sao. Vì tự do của mình, thoát ly khỏi nơi này, lạc ngọc hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hắn có thể đoán được huyền kì dịch cho hắn không gian khong phải là một loại dung túng, mà là ước thúc gấp bội, bởi vì hoàng cung tuy nhỏ nhưng gió thổi cỏ lay cũng không thể qua mắt huyền kì dịch, huyền kì dịch cho hắn tự do bất quá chỉ là một loại thực nghiệm.
Nhưng này phải làm sao?
Không gian càng lớn khả năng tính lại càng lớn, lạc ngọc hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc tự nhiên biết rõ chừng mực, chỉ cần có thể rời khỏi căn phòng này, hắn có thể vượt qua hết thảy.
“Quả thật lạnh đi …”
Tay lạc ngọc tiến dần đến phía dưới, phủ lên tay huyền kì dịch, đụng chạm ngọc thế.
Hắn so với ai khác đều biết căn ngọc thế lanh như nào bởi vì nó đang trong cơ thể hắn!
Che dấu bên trong nụ cười quyến rũ là sự nguyền rủa của lạc ngọc, ở cùng huyền kì dịch lâu ngày, hắn hoàn toàn có thể điều chỉnh công phu laatjmawtj một cách hoàn hảo.
“Ngọc thế là từ hàn ngọc, sao có thể không lạnh?”
Huyền kì dịch nhìn thấy khóe miệng cứng ngắn trong giây lát của lạc ngọc cười càng sáng lạn, hắn đương nhiên biết ngọc thế có bai nhiêu lớn đi vào cơ thể lạc ngọc có bao nhiêu đau, nhưng như vậy mới khiến tâm tình hắn tốt lên một chút.
Có lẽ, ác liệt là thiên tính của hắn, mỗi khi nhìn đến lạc ngọc trong tay hắn chịu dày vò, hắn sẽ phi thường hưng phấn, nhất là khi lạc ngọc lên đỉnh lại đoạt đi tâm hắn.
Lần này cũng không ngoại lệ, hắn cố ý tìm hàn ngọc làm nên căn ngọc thế, chính là mong chờ biểu cảm của lạc ngọc lúc này!