Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thì ra là có chuyện phải đi ra ngoài, mặc dù có chút mất mát nhưng nhìn thức ăn trên bàn, lòng lại không khỏi dâng lên ngọt ngào. Ừ, bề ngoài trông hơi khó coi, cô nhớ Tiểu Bạch cũng không có tài nấu nướng. Nhưng cái quý là ở tấm lòng...
Quý cô nương ôm tâm tình liều chết, dứt khoát gắp lên 1 khối đen thui không nhìn ra nguyên dạng, sau đó kiên quyết đưa vào trong miệng, nhấm nháp hai cái...
Lệ rơi đầy mặt
Quý Nghiên rốt cuộc hiểu được tại sao khi còn bé anh có thể cho nổ cả phòng bếp, không phải là chuyện giỡn chơi. Nhưng dù thế nào cũng không nỡ bỏ tâm ý của anh, cô không đứng dậy mà là từng miếng, từng miếng, chậm rãi ăn hết sạch
Chỉ là ăn xong rồi lại có cảm giác không yên nữa...
Không biết Bạch Thắng lúc nào quay trở lại, Quí Nghiên nhàn rỗi đến nhàm chán, chuẩn bị đến sở nghiên cứu tìm Dịch Vĩnh Quân. Trước khi ra cửa còn gặp phải Phong, Sương, Vũ, Tuyết bốn vị siêu nhiều chuyện vây xem.
Vậy mới nói, mấy người này là không đáng tin nhất. Ánh mắt của họ giống như phải đem cô lột sạch dò xét đến cùng, mập mờ không thể tưởng tượng nổi, còn bao gồm một chút xíu bỉ ổi.
Nhất là Sương, cười đến mức có thể gọi là xuân tâm nhộn nhạo, làm Quý Nghiên không nhịn được rùng mình một cái.
Cô nghiên cứu chỗ mình đứng đợi, nơi này vẫn như trước đây, đầy hơi thở khoa học, mỗi người đều nghiêm túc làm việc nhưng cũng không mất đi thú vui cuộc sống. Dịch Vĩnh Quân đã lâu không gặp, hung hăng lừa gạt Quý Nghiên dừng lại, hoa ngôn xảo ngữ năm đó mắt nhìn của hắn biết ngọc, lại thêm ngậm đắng nuốt cay nuôi cô lớn như vậy, hôm nay rốt cuộc nông nô lật người thành bà chủ, thể nào cũng phải bày tỏ một chút, coi như công lao hắn nhiều năm vất vả.
Hắn thật không sung sướng đâu mà!
Quý Nghiên dứt khoát đồng ý, vì vậy hắn lại gật gù hả hê nịnh nọt, không hổ làm bà chủ người ta rồi, ra tay cũng trở nên phóng khoáng, bọn người phàm như hắn chỉ có thể cúng bái cô.
Quí Nghiên chỉ muốn một nhát đập chết hắn!
Nhưng tóm lại, hôm nay vẫn rất thoải mái. Lúc Quý Nghiên trở về Cục quốc an trời đã khuya lắm rồi, Bạch Thắng đã ngồi trong phòng đợi cô, Quý Nghiên vừa mở cửa, anh liền nhạy bén nhìn sang.
"Đi đâu vậy?" Bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt Quý Nghiên, cánh tay dài ôm eo cô, hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Quý Nghiên vừa nhìn thấy anh, đoạn kí ức tối qua vất vả lắm mới quên được lại dấy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, không được tự nhiên nói:"Sở nghiên cứu vũ khí"
Bạch Thắng khẽ cau mày:"Ở đó lâu như vậy sao?"
"Vậy thì sao?"Quý Nghiên nháy mắt, toát ra vẻ nghi ngờ.
Đây là chuyên rất bình thường mà.
"Cho nên cả ngày hôm nay em ở cùng một chỗ với Dịch Vĩnh Quân?"
"Ừ"
Tốt lắm, hôm nay anh bay đến gặp Đàm Vân một lần, rồi vội vã không ngừng trở về để nhìn thấy cô, cũng như cả ngày, anh không có tâm tư làm việc, chỉ có thể mải nghĩ đến khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn này. Đặc biệt chuyện sáng nay anh ra ngoài từ sớm để cô lại một mình rất là áy náy. Vậy mà cô rất tốt, cái gì cũng không quan tâm, một mình tiêu diêu tự tại.
Ở bên ngoài đến giờ bày mới về, lại đi cùng tên đàn ông khác.
Giận dỗi, cắn mạnh lên môi cô một cái, vừa lòng nghe cô kêu đau, cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh càng thêm xiết chặt, cánh môi mỏng áp lên môi cô.
Anh hôm nay cực kì dũng mãnh, lực động mạnh mẽ như thủy triều từng lớp từng lớp áp đảo, cơ thể anh như say mê không tỉnh, nằm trên người cô say mê rong ruổi. Quý Nghiên bị anh làm cho chết đi sống lại, cảm giác eo cũng muốn dời ra, âm thanh cũng bị đụng phá thành từng mảnh nhỏ.
"Ô...Tiểu Bạch......anh chậm một chút...ư..."
Lời còn chưa nói hết, anh nặng nề đụng một cái, vào thật sâu. Thần trí Quý Nghiên bị đánh cho tan rã, không nhịn được mở miệng, đôi mi tinh xảo cũng nhíu lại với nhau thật chặt.
Cô giữa lúc mơ mơ màng màng còn vô tội nghĩ lúc nãy bản thân có chỗ nào không cẩn thận chọc đến anh sao?
Ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng, Quý Nghiên vừa mở mắt liền cảm giác dưới thân đau xót, cả người đau đớn như muốn rời ra từng mảnh. Cô hít một hơi, bên hông trần truồng còn vắt ngang một cánh tay, Quý Nghiên quay đầu, không hề bất ngờ khi thấy khuôn mặt trắng như ngọc còn ngủ của Bạch Thắng. Trong khoảng cách gần một gang tay, cô thậm chí có thể thấy được từng lỗ chân lông trên mặt anh. Làn da người đàn ông này thật tốt, vừa trắng vừa trơn,nhưng tuyệt không nữ tính. Ngũ quan như kiệt tác hoàn mĩ dưới ngòi bút của danh họa, một nét cũng hoàn hảo không tì vết. Lọn tóc đen như mực, mềm như sóng biển rủ xuống trên trán, khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai bức người. Quý Nghiên không khỏi khẽ tiến đến gần, nhẹ nhàng hôn như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi của anh.
Cô giống như một con mèo nhỏ ăn vụng, đợi tới khi rút lui thì lại bị phát hiện, cô cả kinh, trời đất quay cuồng, người cũng bị anh lật nằm xuống phía dưới. Đôi ngươi đen sâu thẳm như mực tỉnh táo nhìn cô. Quý Nghiên quẫn bách, hỏi theo phản xạ:"Anh tỉnh lúc nào?"
"Lúc em nhìn anh không chớp mắt" Anh cong môi lên, vui thích nhướng mày
Quý Nghiên quẫn khủng khiếp
Tỉnh sớm như vậy mà còn làm ra vẻ chưa tỉnh...
"Nếu không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa tốt hơn đi"
Lời nói lạnh vừa dứt, nụ hôn nóng bỏng liền ập đến
"Ô..Ô.."
Quý Nghiên chưa kịp chuẩn bị, hai mắt trong suốt mở to tràn đầy kinh ngạc
Người đàn ông quen thuộc đốt lửa trên người cô, hôn một đường rơi xuống, lửa nhanh cháy lan ra, kéo cô vào tình triều nóng bỏng.
Quý Nghiên cơ hồ đứng còn không nổi, chỉ có thể tựa vào vách tường chậm chạp đi về phía phòng tắm. Trong đầu cô bây giờ suy nghĩ phóng túng hại thân thể, cần khắc chế
Quí Nghiên lại đi đến Sở nghiên cứu mà lần này cũng thật khuya mới về. Trên sở nghiên cứu gặp phải một chút khó khăn, mọi người đang cùng nhau tìm cách giải quyết, cô dường như mỗi ngày đều đến đó, Bạch Thắng cũng có chuyện, thời gian hai người khác nhau, số lần ở chung trở nên rất ít. Bạch thiếu gia rất bất mãn, cuối cùng vào một ngày nào đấy Quý Nghiên vừa định ra cửa thì một cánh tay dài duỗi ra, kéo cô trở lại
"Làm gì?" Quý Nghiên nghiêng đầu hỏi
"Hôm nay đừng đến sở nghiên cứu, đi một chuyến đến Đàm gia với anh"
"Hả?"
Đầu óc Quý cô nương còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngồi trên xe thể thao đi đến Đàm gia rồi. Cô rối rắm quay đầu hỏi Bạch Thắng:"Tại sao cả em cũng phải đi?"
Cô bây giờ muốn quan tâm chuyện nghiên cứu hơn! Thật vất vả mới có tiến triển, hơn nữa đã sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng, cô bây giờ toàn tâm toàn ý nhào vào việc này rồi.
"Lần trước có gặp mặt vợ chồng Đàm thị trưởng, Đàm phu nhân trong lúc vô tình nói muốn gặp em" Bạch Thắng hời hợt nói.
Quý Nghiên lại càng rối rắm:"Bà ấy muốn gặp em làm gì?"
Hai bên không biết nhau mà.
"Không biết"
Xe một đường lái về phía Đàm gia, Quý Nghiên thật ra có chút thận trọng, cô không giỏi giao tiếp với người lạ lại không biết thị trưởng phu nhân là người thế nào, lỡ như không hợp thì càng lúng túng.
Cũng may, bọn họ vừa tới nơi, trong phút chốc Quý Nghiên liền thoáng yên tâm. Đàm Vân Phi cùng phu nhân của ông ta nhìn qua đều là người rất tao nhã, Nhất là Tôn Nhu, Quý Nghiên không ngờ thị trưởng phu nhân lại còn trẻ như vậy, nhìn qua chưa tới 30, ăn mặc thời thượng, trên mặt mỉm cười mang đến cảm giác như một thiên sứ.
Giới thiệu đơn giản xong, Bạch Thắng cùng Đàm Vân Phi phải lên lầu nói chuyện. Anh có chút không yên tâm về Quý Nghiên, Tôn Nhu cười nói:"Bạch thiếu gia yên tâm, tôi sẽ tiếp đãi phu nhân của ngài chu đáo"
Bạch Thắng cười đáp lễ:"Cám ơn".
Lại dặn dò Quý Nghiên mấy câu, lúc này anh mới lên lầu cùng Đàm Vân Phi. Nhìn bóng lưng anh, Quý Nghiên tự nhiên có loại xúc động muốn kéo anh trở lại.
"Hai người nhìn qua rất âu yếm" Bên tai truyền tới một âm thanh ngọt ngào.
Quý Nghiên quay đầu nhìn qua Tôn phu nhân hào phóng "Vâng" một tiếng.
Tôn Phu nhân kéo cô đến ghế sa lon nói chuyện phiếm, đây là một người phụ nữ rất có khí chất ưu nhã, lễ nghi. Mặc dù tuổi còn trẻ nhưng một thị trưởng phu nhân cần gì, cô đều không thiếu.
Quý Nghiên đi theo Bạch Thắng mấy ngày nay, gặp chuyện cũng bình tĩnh hơn nhiều, bản thân cô cũng xuất thân từ thiên kim tiểu thư, trước kia Mỹ Lệ cũng dạy cô không ít lễ nghi nên lúc này cô biểu hiện tự nhiên thoải mái làm người khác rất ưa thích.
Vài ba lời, hai người bất giác đã thân mật.
Đột nhiên Tôn Nhu nhìn đồng hồ đeo tay nói:"Cũng đến lúc chuẩn bị cơm trưa rồi, Nghiên Nghiên, cô thích ăn gì?"
"À' Quý Nghiên trả lời theo phản xạ:"Không sao, tôi không kén ăn"
Thị trưởng phu nhân còn đích thân xuống bếp, thật hiền tuệ!
"Vậy, chúng ta cùng đi đi" Quý Nghiên nói
Tôn Nhu cười: "Được"
Họ đi siêu thị cách Đàm gia không quá gần, ở trung tâm thành phố, rất phồn hoa.
Tôn Nhu ra cửa bình thường đều có vệ sĩ đi theo, xe dừng ở một siêu thị lớn, để đề phòng, Tôn Nhu đội mũ lưỡi trai và đeo mắt kính. Quý Nghiên rất thắc mắc và lấy làm kì lạ, sao cô ấy không cho người đi mua về, nhưng suy nghĩ một chút, có lẽ Đàm phu nhân thích tự mình mua hơn, nhất là vấn đề ăn uống, có vài người sẽ an tâm hơn khi chính mình lựa chọn.
Họ cùng nhau xuống xe, đi về phía siêu thị.
Vừa lúc gần đây có một quán cà phê cao cấp
Một cô gái từ cửa bước vào, mắt nhìn bốn phía, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc hướng cô vẫy tay, cô cười ngọt ngào, tiến về phía người kia.
"Xin lỗi, em đến trễ'' Tuyết ngồi vào ghế, nói xin lỗi.
Người ngồi đối diện cũng không để ý, nói: "Không sao, chị cũng vừa đến thôi"