Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Lúc còn nhỏ, anh chủ yếu đều phải huấn luyện, không có gì đáng nói cả.” Bạch Thắng hời hợt nói.
Quý Nghiên đổi tư thế, đầu gối ở trên đùi anh, hai tay cầm lấy tay của anh chơi đùa. Tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng quanh năm cầm súng, có một vài vết chai sần.
Nghe nói như thế, Quý Nghiên nâng mắt lên, nhìn về phía anh, tùy ý nói: “Ít nhất phải có một hai sự kiện ở trong trí nhớ còn khắc sâu chứ? Các anh nhiều người như vậy, coi như chỉ huấn luyện, cũng cùng trải qua không ít chuyện chứ.”
Bạch Thắng lắc đầu một cái, “Bọn anh không huấn luyện ở cùng một chỗ.”
“Hả?”
“Ở Hội Liên Hợp có trụ sở chuyên để huấn luyện, bọn Y Hàm, Phù Tô, Bạch Tinh đều do dì tự mình dạy còn anh ở Cục Quốc An, người huấn luyện là mẹ anh. Chỉ có những lúc ở nhà mới có thể tập chung lại một chỗ, nhưng mà số lần lão đại về nhà rất ít.” Bạch Thắng giải thích với cô.
Quý Nghiên gật đầu một cái, bày tỏ đã hiểu.
“Khi đó Mẫn Lão đại vẫn còn ở Hạ Môn chứ?”
Anh vừa nhắc đến Mẫn Y Thần, Quý Nghiên không tự chủ nghĩ đến Mộc Tây, ngày hôm qua Tây Tây gọi điện lại cho cô, nói rằng gần đây gặp phải một số chuyện. Mộc cô nương không thuận lợi vào Thánh Y, bởi vì thực tập, bây giờ cô ấy chỉ có thể cực khổ chạy theo tổ diễn kịch, làm một ít chuyện vặt. Từ nhỏ Mộc Tây trải qua cuộc sống của một đại tiểu thư, bị làm khó mà đến nay cô ấy còn chưa kêu khổ. Ngày đó, Mộc Tây đi làm trễ, vừa đúng lúc Mẫn lão đại ở nhà qua đêm, Y Mạt Thuần muốn Mẫn Lão đại đưa Mộc Tây một đoạn đường, dù sao cũng thuận đường. Mẫn lão đại không tiện từ chối, Mộc cô nương một chút cũng không khách khí liền lên xe, ai ngờ một màn này bị một nhân viên ở Thánh Y nhìn thấy, vả lại người đó còn biết Mộc Tây.
Cô ta nói bóng nói gió hỏi Mộc Tây có chuyện gì xảy ra, Mộc Tây thuận miệng nói láo Mẫn Y Thần cùng với một cô gái nhỏ xinh đẹp vị thành niên ước hẹn ở một nơi nào đấy bị cô ấy nhìn thấy, đại Boss người ta sợ cô ấy đi ra ngoài nói lung tung làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, vì vậy mới tìm cô ấy để phong kín miệng của cô ấy lại, dưới quyền uy của đại Boss cô thê thê thảm thảm đồng ý, cũng dặn dò người đó với bản thân cùng nhau giữ bí mật này. Người đó nghe Mộc Tây nói như thế, không chỉ có kinh ngạc vì đại Boss nặng khẩu vị, thái độ nghi ngờ đối với Mộc Tây cũng thay đổi thành đồng tình trong nháy mắt, phát hiện bí mật của đại Boss nha, như vậy khác gì nhỏ lông trên đầu lão hổ, sẽ không có kết quả tốt gì. “Nén bi thương!”
Kết quả là xế chiều hôm đó, chuyện này ở công ty truyền ra, không ngoài dự đoán của Mộc Tây. Ý tứ loại người này, không thể dựa vào! Nhất là đối với những người ôm trong lòng muốn thỏa tâm nguyện nhiều chuyện của phụ nữ.
Lúc cô ấy nói với Quý Nghiên chuyện này, Quý Nghiên hỏi : “Cậu cố ý à?”
“Nói nhảm, không cố ý thì mình cũng không nói với cô gái kia nhiều như vậy, rảnh rỗi lắm à?” Mộc cô nương thẳng thắn.
Quý Nghiên tò mò hỏi cô ấy, “Cậu và Mẫn lão đại thì như thế nào? Anh ta không thể cứ níu lấy cái chuyện quá khứ kia không buông sao? Người ta không tạo cho cậu phiền toái, cậu còn tạo chuyện cho anh ta, không sợ anh ta đuổi ra ngoài sao?”
“Ơ, ngược lại mình thật mong anh ta có thể tìm đến cửa đây! Nhưng mà người ta là Tổng giám đốc đại nhân bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để ý tới một nhân vật nhỏ bé như mình đây được chứ?” Mộc Tây nói giọng chua chát.
Quý Nghiên rất ít thấy Mộc Tây có bộ dạng này, không dứt khoát như vậy. Dù sao cô ấy kiêu ngạo như vậy, ai mà không để ý đến cô ấy, cô ấy sẽ không để một mảnh thái độ cho người khác biết, lão tử mới không lạ gì! Ai dám chọc giận cô ấy, cô ấy sẽ trả lại cho người đó gấp bội! Vẫn sống tự nhiên bừa bãi, nhưng hôm nay bởi vì Mẫn Y Thần mà phải dùng biện pháp như vậy để gây sự chú ý của anh ta.
Quý Nghiên chợt trầm mặc một lúc, một hồi lâu mới nói: “Tây Tây, có phải cậu vẫn còn thích anh ta?”
Chỉ có thích, mới có thể quan tâm đối phương có để mình ở trong mắt hay không chứ?
Mộc Tây rất thản nhiên. “Đúng thì như thế nào? Người anh ta thích cũng không phải là mình.” Cô lại nói: “Choáng nha lão tử cũng không biết tại sao tự làm khổ mình? Tên khốn Mẫn Y Thần kia càng ngày càng làm cho người ta không thoải mái……….”
“Bởi vì thích.” Quý Nghiên nói.
Bởi vì thích một người. Tình nguyện cãi nhau mặt lạnh với nhau, cũng tốt hơn hờ hững sát vai làm như không thấy, ít nhất như vậy nói rõ, ở trong cuộc sống của anh ta cô vẫn có một vị trí. Không phải người xa lạ, không phải khách qua đường, vị trí này cũng không quan trọng, nhưng luôn tồn tại trong tim anh ta, bị anh ta nhớ.
“Ừ, ở Hạ Môn.” Bạch Thắng gật đầu.
Quý Nghiên bị một câu nói của anh mà thần trí quay về, thật ra thì bây giờ nhớ tới, tình cảm có rất nhiều loại, nhưng bất luận là loại nào, thì tất nhiên sẽ có hai loại vì thế cứ dây dưa quấn quýt lấy người. Bỏ không xong mà để ý thì rối bời!
Cô không nhanh không chậm nói: “Thật là kỳ lạ, Mẫn gia có nhiều tiền như vậy, nhìn qua dì cũng rất quan tâm Mẫn lão đại, tại sao còn đưa anh ấy đến Diệp gia ở Hạ Môn?”
Một thời gian rất dài Mẫn Y Thần đều sinh hoạt ở Diệp gia, cô nhớ Tây Tây từng nói, Diệp gia cùng với Mộc gia là thế giao (quan hệ nhiều đời), Mẫn Y thần đến Diệp gia vừa đúng lúc cô ấy xuất ngoại, lúc cô ấy mười bảy tuổi trở về nước hai người mới chính thức biết. Ông nội Mộc rất thích Mẫn Y Thần, thường nhắc tới với Mộc Tây, mà khi đó Mộc Tây cũng không biết Mẫn Y Thần cũng không phải ruột thịt của Diệp gia, lúc đó còn lấy tên là: Diệp Thần.
“Dì có nguyên nhân của dì, dì không nói, bọn anh cũng không biết.” Mẫn lão đại cũng không biết.
“Có phải Mẫn lão đại thích người khác?”
“Em muốn hỏi cái gì?” Bạch Thắng liếc thấy tâm tư của cô.
Quý Nghiên le lưỡi, rất thuần khiết mà nói: “Lấy việc anh rất hiểu rõ về Mẫn lão đại mà nói, anh ấy và Tây Tây có không gian phát triển không?”
Nếu đã bị nhìn ra, cô cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Bạch Thắng mấp máy môi. “Rất không có khả năng, lão đại không thích loại con gái giống như Mộc Tây.”
“Anh làm sao có thể khẳng định được như vậy?”
“Trong lòng anh ta có người rồi.” Bạch Thắng tạm ngừng, lạnh nhạt nói: “Đời này của Lão đại rất khó khăn để yêu một người khác.”